Sau khi nghe tin, Cố Di Gia sửng sốt một hồi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trái lại cục trưởng Ngụy lại rất vui mừng: "Lão Cố trở về à? Chà chà, tốt quá rồi, đến lúc đó anh phải mời cậu ấy qua uống với mình một ly mới được."
Triệu Mạn Lệ tức giận nói: "Cả ngày anh chỉ biết uống uống uống, ở đâu có nhiều rượu như vậy cho bọn anh uống thế?"
Rượu được ủ từ gạo, đầu năm nay lương thực quý giá, rượu cũng đắt tiền, chị ấy ghét nhất là những người đàn ông uống rượu này, chị ấy thấy mỗi ngụm rượu đều là lương thực.
Cục trưởng Ngụy mỉm cười nịnh nọt với vợ mình: "Chỉ uống một ly thôi mà, còn không phải do anh vui hay sao."
Bảo Hoa cũng rất vui vẻ, cô bé kéo anh trai mình lại, không ngừng hỏi: "Anh ơi, có thật không ạ? Cha sắp về sao?"
"Thật đó!" Bảo Sơn không khỏi vui mừng ra mặt.
Hôm qua cậu bé và mẹ đi gọi điện cho cha, cậu bé đã nghe cha nói thế nên vẫn luôn vui mừng đến tận bây giờ.
Trần Ngải Phương đang nói chuyện với cục trưởng Ngụy và Triệu Mạn Lệ, nhạy bén nhận ra biểu hiện của em chồng có gì đó không ổn.
Cô ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Cố Di Gia tỉnh táo lại, biết phản ứng của mình khiến chị dâu nghi ngờ, cô mỉm cười với cô ấy, cụp mắt xuống để che giấu sự phức tạp trong lòng.
Sau khi xuyên không đến thời đại này, nếu người ở đây được xem là quen thuộc nhất với cô nhất thì đó chính là anh trai Cố Minh Thành.
Trước đây cô cũng có một người anh trai tên là Cố Minh Thành.
Anh trai cô - Cố Minh Thành - đối xử với cô rất tốt, giống như "Cố Minh Thành" ở đây, anh ấy sẵn sàng chịu đựng gian khổ vì em gái, chăm sóc cho em gái hết sức có thể.
Cô chỉ không biết Cố Minh Thành ở thế giới này có phải là anh trai mà cô quen thuộc hay không.
Trước kia cách xa nhau, không biết khi nào anh trai sẽ về nên đành thôi, nhưng bây giờ cô đột nhiên biết anh ấy sẽ trở lại, cũng sắp gặp anh ấy, trong lòng cô thấy hơi phức tạp.
Cảm giác phức tạp này có lẽ tương tự như nỗi nhớ nhà.
Trong quyển niên đại đó, Cố Minh Thành chỉ là nhân vật làm nền, thậm chí tác giả còn đơn giản hóa sự tồn tại của anh ấy, không hề đề cập đến, chỉ nói rằng Cố Di Gia có một người anh cả đi lính trong quân đội, thậm chí còn không có tên.
Nếu không, khi biết thân phận của anh trai Cố Di Gia, nhà họ Khương dám đối xử vô lương tâm như vậy với nguyên chủ sao?
Khương Tiến Vọng còn dám coi thường nguyên chủ, cho rằng cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa, gả cho anh ta là vinh dự của cô ấy nên nhiều lần ép cô ấy kết hôn sao?
Bây giờ, sau khi biết được nhà họ Khương đã làm những gì, Cố Di Gia thấy tác giả đơn giản hóa sự tồn tại của Cố Minh Thành là đúng, nếu không nam nữ chính sẽ không thể ở bên nhau được.
Nếu Cố Minh Thành biết em gái mình chết thảm, chắc chắn anh ấy sẽ báo thù cho em gái, vạch trần bộ mặt nhà họ Khương, để mọi người trong nhà họ Khương phải nhận sự trừng phạt thích đáng.
Vì vậy, cho dù không có phần tiếp theo của quyển tiểu thuyết thì Cố Di Gia cũng có thể đoán được kết quả.
Trần Ngải Phương và Bảo Sơn ở lại dùng bữa, mọi người cùng nói chuyện sôi nổi.
Đến khi gần đến giờ, Trần Ngải Phương và Bảo Sơn mới đứng dậy chào tạm biệt.
Triệu Mạn Lệ cười nói: "Bây giờ là nghỉ hè, hay là các em cứ ở lại đây thêm vài ngày, để Bảo Sơn và Bảo Hoa ở lại chơi."
Con trai chị ấy là cậu bé hay nghịch ngợm trong khu tập thể, trong những ngày nghỉ lễ, cậu giống như một con ngựa hoang bị đứt dây có kéo cũng không kéo lại được, thường xuyên kêu gọi một đám anh em đi gây rắc rối khắp nơi, khiến người ta đau đầu không chịu nổi.
Thà để cậu bé ở nhà vừa học vừa làm bài tập, Bảo Sơn tính tình điềm tĩnh, có thể cùng học với cậu bé, chị ấy tin rằng có Bảo Sơn làm gương, con trai chị ấy sẽ ngoan ngoãn hơn.
Trần Ngải Phương mỉm cười nói: "Không được rồi chị ạ, dù là ngày nghỉ nhưng ở công xã em vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
Cô ấy là người mạnh mẽ, không muốn chỉ dựa dẫm vào đàn ông, không làm gì cả mà chờ đợi Cố Minh Thành gửi tiền về nuôi gia đình. Cô ấy thấy mình có thể tự tay kiếm tiền để nuôi sống bản thân, cô dành tiền tiêu dùng của chồng để cho hai con và em chồng.
Vả lại công việc và tiền không bao giờ sợ có quá nhiều.
Bảo Sơn không đồng ý, cậu bé nói: "Cảm ơn cô Triệu, cháu muốn về giúp mẹ làm việc ạ."
Cậu bé thấy thân là một người đàn ông, khi cha vắng nhà, cậu bé phải giúp mẹ chia sẻ công việc, không thể để mẹ gánh vác mọi việc.
Em gái và cô út của cậu bé đang ở tạm nhà người khác vì một số chuyện bất khả kháng, nếu họ cũng đến quấy rầy thì sao mà được?
Triệu Mạn Lệ không ngờ Bảo Sơn còn nhỏ tuổi thế mà lại biết suy nghĩ như vậy.
Chị ấy ôm Bảo Sơn, xoa xoa cậu bé, xúc động nói: "Bảo Sơn của chúng ta ngoan quá, nếu Bảo Hoa cũng ngoan được như vậy, ngay cả nằm mơ cô cũng sẽ ngoác miệng cười."
Ngụy Bảo Hoa không vui: "Mẹ, mẹ sai rồi, con có chỗ nào không ngoan đâu? Chỉ cần giúp việc thôi mà, con cũng làm được." Cậu bé quay về phía Trần Ngải Phương nói: "Cô Trần, cháu cũng sẽ đến nhà cô phụ làm việc. Ở nhà cô có việc gì vậy ạ?"
Trần Ngải Phương còn kịp nói, có một cái tay đã nhéo lỗ tai cậu bé.
Triệu Mạn Lệ cười như không cười bảo: "Làm việc gì chứ? Mẹ nghĩ con đang muốn đi chơi thì có!"
Đừng tưởng chị ấy không biết, mùa này ở quê có nhiều trái cây chín. Trên núi có rất nhiều thức ăn, lên núi trèo cây, câu cá dưới sông là cực kỳ thú vị đối với trẻ nhỏ, không những được vui chơi khắp núi đồi, đồng ruộng mà không bị cha mẹ phạt, thật tuyệt biết bao.
Cậu bé muốn chạy về vùng quê à? Không đời nào!
Cố Di Gia và Bảo Hoa cùng nhau tiễn họ, đưa họ đến cổng khu tập thể.
Trần Ngải Phương nhìn Cố Di Gia, bảo hai đứa trẻ đi chơi một bên, còn cô ấy kéo cô sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Gia Gia, em không vui sao?"
"Sao cơ ạ?" Cố Di Gia tỏ vẻ khó hiểu.
Trần Ngải Phương thở dài: "Chị tưởng rằng em sẽ rất vui khi biết tin anh trai sắp trở về."
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô em chồng này thậm chí phải bị buộc trốn ở nhà cục trưởng Ngụy, tuy đây là sự sắp xếp tốt nhất nhưng trong lòng cô ấy không thấy như vậy, đây là thiệt thòi cho một cô gái trẻ.
Chắc trong lòng em chồng thấy sợ lắm.
Dù gia đình cục trưởng Ngụy có đối xử tốt với cô đến đâu thì cuối cùng cũng không phải là nhà của cô. Cô không biết những chuyện đó khi nào mới kết thúc, khi nào mới có thể về nhà, có quá nhiều điều không chắc chắn.
Cô lại có tính tình nhạy cảm, không muốn gây rắc rối cho người khác nên có lẽ lúc nào cũng thấy bất an.
Tuy nhiên, nếu Cố Minh Thành quay lại thì sẽ khác.
Cố Minh Thành là trụ cột của gia đình, cũng là người đáng tin cậy nhất, khi anh ấy trở về, họ có thể dựa vào anh ấy, không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì.
Cô ấy cũng rất mong chờ Cố Minh Thành trở về.
Nhưng cô ấy lại phát hiện, trông Gia Gia lại không vui lắm, sao lại như vậy nhỉ?
Cố Di Gia hơi bất đắc dĩ, người chị dâu này rất nhạy cảm, cô ấy phát hiện ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Trên thực tế, đôi khi cô có một cảm giác khó hiểu, mình là "Cố Di Gia" của thế giới này, dù là "Cố Di Gia" của thế giới này hay "Cố Di Gia" của tương lai, cô vẫn là chính mình.
Các cô đều là cùng một người.
Vì vậy, cả chị dâu lẫn Bảo Sơn, Bảo Hoa đều không nhận ra sự khác biệt giữa họ, bởi họ vốn là cùng một người nhưng lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau.
"Chị dâu, không phải là em không vui." Cố Di Gia nói: "Chỉ là đã lâu không gặp anh trai nên em hơi lo lắng ngại ngùng."
Trần Ngải Phương khó hiểu: "Có gì đâu mà phải lo lắng với chả ngại ngùng? Anh trai em vẫn là anh trai của em, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."
Cố Di Gia mỉm cười,"Cố Di Gia" chính là Cố Di Gia, nhưng cô không chắc "Cố Minh Thành" có phải là Cố Minh Thành hay không, cho nên có hơi bối rối.
Cố Di Gia không muốn chị dâu lo lắng cho mình nên giả vờ thoải mái nói: "Chị dâu, chuyện của nhà họ Khương cũng sắp xong rồi, khi nào em với Bảo Hoa mới về nhà vậy ạ?"
Trần Ngải Phương nói: "Chờ anh trai em quay về đã."
"Lâu như vậy ạ?" Cố Di Gia cau mày: "Một tháng nữa anh ấy mới về."
"Ừm, đợi anh ấy về chúng ta sẽ cùng nhau đón mọi người về nhà, không phải vừa đúng lúc sao?"
Trần Ngải Phương đưa ra quyết định này vì cô ấy sợ nhà họ Khương vẫn còn cá lọt lưới, vì sự an toàn, cô ấy quyết định để em chồng và con gái tiếp tục sống ở nhà cục trưởng Ngụy.
Cục trưởng Ngụy cũng có ý tương tự.
Cố Di Giai hơi thất vọng nhưng cô là người lý trí, biết đây là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy cô cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà chỉ nói: "Chị dâu, sau khi chị và Bảo Sơn về thì đừng làm việc quá sức, hiếm lắm mới có ngày nghỉ, chị nên nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Thực ra dân quê quanh năm bận rộn, biết nghỉ ngơi lúc nào chứ?
Mặc dù Trần Ngải Phương là giáo viên tại một trường tiểu học trong công xã, không phải làm việc ngoài đồng nhưng họ vẫn có rất nhiều việc phải làm trong thời gian nghỉ ngơi hàng ngày. Ngoài việc nhà, họ còn phải chăm sóc ruộng rau và kiếm thêm một ít điểm công, không có thời gian nghỉ ngơi.
Trần Ngải Phương ậm ừ rồi nói: "Vài ngày nữa, chị với Bảo Sơn sẽ đến gặp các em. Trong làng có rất nhiều trái cây chín, các em muốn ăn gì thì cứ nói với chị."
"Em không muốn ăn gì cả. Chị dâu, chị cứ để lại ăn đi."
"Vậy đâu có được. Em phải ăn nhiều một chút, nếu không em bồi bổ sức khỏe thế nào được?"
Chị dâu và em chồng nói chuyện rất lâu, trong mắt người khác nhiều lời không thể chịu được, nhưng Bảo Hoa vẫn là người không kiên nhẫn chạy tới kéo họ, hai người cuối cùng mới dừng lại.
Trần Ngải Phương và Bảo Sơn rời đi, Cố Di Gia cũng đưa Bảo Hoa trở về nhà cục trưởng Ngụy.
*
Sống ở nhà cục trưởng Ngụy một thời gian, Cố Di Gia gần như đã quen với thói quen sinh hoạt thường ngày của gia đình anh ấy, bên cạnh đó cô cũng có hiểu biết nhất định với với người của khu tập thể.
Sau khi Ngụy Bảo Hoa và Ngụy Bảo Châu đưa cô với Bảo Hoa đi tham quan khu tập thể vài lần, Cố Di Gia đã trở nên quen thuộc với các cô chú bác dì sống ở nơi này.
Bây giờ các cô chú nhìn cô đều thấy rất thân thiết, thường xuyên cho cô và Bảo Hoa một ít đồ ăn.
Đôi khi là một vài hạt đậu phộng, đôi khi là những chiếc bánh đậu xanh ngon ngọt, đôi khi là đậu nành chiên dậy mùi thơm... Có người còn hào phóng đãi họ kem que.
Đương nhiên Cố Di Gia không ăn, cho nên Bảo Hoa đã lấy về chia cho hai anh em Ngụy Bảo Châu.
Ngay cả Triệu Mạn Lệ cũng tỏ vẻ hoài nghi: "Bà cụ mời em ăn kem không phải là người dễ đối phó, nghe nói bà ấy nổi tiếng rất nghiêm khắc, rất ít đứa trẻ dám đến trước mặt bà ấy."
Cố Di Gia mỉm cười nói: "Bà nội An rất tốt bụng, thậm chí em còn hỏi bà ấy cách thêu thùa nữa."
Bà nội An là người mẹ già góa chồng của một cán bộ trong khu tập thể, ngày thường bà ấy luôn tỏ ra nghiêm nghị, tạo cho người ta ấn tượng vừa hung dữ vừa nghiêm khắc, không chỉ trẻ con mà ngay cả thanh niên cũng sợ bà ấy, không dám đến gần bà ấy.
Triệu Mạn Lệ là một người mạnh gì gạo, bạo vì tiền, tuy chị ấy không sợ bà nội An nhưng lại không thường nói chuyện với bà ấy.
Nguyên nhân chủ yếu là bình thường bà nội An không nói chuyện với ai, sống chung trong khu tập thể nhưng cũng không có nhiều người nói chuyện được với bà ấy.
Triệu Mạn Lệ tò mò nhìn Cố Di Gia, thốt lên một tiếng "ồ", mỉm cười nói: "Thật sự không ngờ đó, hóa ra Gia Gia của chúng ta lại được người lớn yêu thích như vậy."
Bà nội An là người sống từ thời đại cũ, nghe nói bà ấy thêu thùa rất giỏi, tuy nhiên mấy năm nay loạn lạc quá, đã lâu rồi bà ấy không dùng kim chỉ để làm những việc đó nữa.
Ngày xưa từng có những cô gái trẻ yêu cái đẹp đến gặp riêng bà ấy, nhờ bà dạy họ cách thêu những hoa văn đẹp lên quần áo nhưng bà ấy kiên quyết từ chối.
Mặc dù mấy năm nay, bà cụ không còn nghiêm khắc như trước nữa nhưng hầu hết mọi người đều sợ bà ấy, có nhiều chuyện đều không dám làm.
Nghe nói tay nghề thêu thùa của bà nội An được truyền từ tổ tiên nhưng về sau lại trở thành vật có tội. May mắn thay, gia đình họ đã được chứng minh sự trong sạch, hơn nữa còn có một đứa con trai tài giỏi nên bà nội An không bị liên lụy.
Dù vậy, bà nội An cũng không còn dễ dàng nhúng tay vào những đồ vật đó nữa.
Không ngờ bà ấy lại đồng ý dạy Cố Di Gia.
Cố Di Gia ngượng ngùng nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, lúc đi ngang qua, em thấy bà nội An suýt ngã nên đã đỡ bà ấy, nên bà ấy cũng thấy cảm kích em."
Nhưng Triệu Mạn Lệ lại không nghĩ như vậy, chỉ cần giúp bà ấy một lần thì bà ấy có thể dạy cô nghề kiếm cơm lúc trước của bà ấy sao?!
Chỉ có một khả năng: Cố Di Gia đã lọt vào mắt bà nội An.
Không kể bà nội An, trong khu tập thể này cũng có mấy cô dì chú bác thích Cố Di Gia.
Nhưng khi biết tin sức khỏe cô không tốt, mọi người đều lần lượt rút lui, mặt đầy tiếc nuối.
Dù bây giờ cũng thấy tiếc cho cô nhưng Triệu Mạn Lệ càng thấy thương cho sự yếu đuối bệnh tật của cô hơn, chị ấy thấy giá như cơ thể cô khỏe mạnh thì cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.