"Đoàn trưởng Phong, sao anh lại tới đây? Anh đến tìm cục trưởng Ngụy sao?" Cố Di Gia lễ phép hỏi.

Phong Lẫm nói: "Không phải."

Cố Di Gia khó hiểu nhìn anh, cô suy nghĩ một lúc, trước hết cứ mời anh vào nhà đã.

Nếu là Cố Minh Nguyệt, đương nhiên cô không thể cho cô ta đi vào, nhưng Phong Lẫm thì khác, anh là đồng đội của cục trưởng Ngụy, là khách của nhà họ Ngụy, mời anh vào cũng không có vấn đề gì.

Phong Lẫm đi theo sau Cố Di Gia vào nhà, nhìn cô gái trước mặt so với mình mà nói có vẻ trông vô cùng nhỏ nhắn yếu đuối, anh phát hiện hôm nay hình như cô cũng không sợ mình lắm.

Ít nhất lần này cô dám nhìn thẳng vào anh, còn cười với anh.

Nụ cười lần này không khách sáo giống như lần trước mà có cảm giác chân thành hơn.

Đối với nụ cười không thật sự chân thành của người khác, Phong Lẫm vẫn phân biệt được.

Cố Di Gia mời anh ngồi, định đi pha trà thì Phong Lẫm lên tiếng: "Không cần, nước lọc là được rồi!"

Cô đi rót cho anh một cốc nước lọc, sau đó cùng Bảo Hoa ngồi xuống chỗ đối diện anh. Lưng cô thẳng tắp, hai tay đặt trên hai đầu gối, giống như học sinh tiểu học đi huấn luyện quân sự, đang chờ huấn luyện viên phát biểu.

Bảo Hoa chịu ảnh hưởng từ cô, cô bé cũng ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt tròn nhỏ căng thẳng.

Phong Lẫm nhìn hai người, anh im lặng một lúc rồi nói: "Vừa rồi tôi đi ngang qua đây, phát hiện có một đám đàn ông có ý đồ xấu đang canh giữ ở trong ngõ nhỏ cách khu tập thể gia đình ủy viên không xa."

Nói đến đây, sắc mặt của anh có chút lạnh lùng.

Những tên dáng vẻ đầu đường xó chợ kia vừa nhìn đã biết chính là côn đồ, tự cho rằng đã che giấu vô cùng tốt, bọn họ giống như đang đi lang thang xung quanh nhưng thực ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chỗ ở của khu tập thể gia đình ủy viên.

Nếu là người bình thường, đúng là sẽ không chú ý đến chuyện này, dù sao còn cách một khoảng cách, đám côn đồ kia nhìn cũng không dám tới gần khu tập thể nên chẳng ai thèm quan tâm bọn chúng.

Cố Di Gia sững sờ một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cô cũng thay đổi.

Cô mím môi, thấp giọng hỏi: "Bọn họ đến đây theo chân Cố Minh Nguyệt sao?"

"Không rõ." Phong Lẫm nói: "Nhưng tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng."

Trong giai đoạn bất thường này không cho phép anh phân tâm, thấy mọi chuyện của nhà họ Khương sắp được giải quyết xong, nhưng ai cũng không thể chắc chắn rằng đối phương có thể phản công trước khi chết hay không. Bọn họ không thể đối phó với anh và cục trưởng Ngụy nhưng có thể đối phó với một cô gái ốm yếu, cũng là người gây ra tất cả.

Trong lòng Cố Di Gia lại có một loại cảm giác chắc chắn khó hiểu.

Đám xã hội đen đường phố đang để mắt tới khu tập thể gia đình ủy viên kia chính là đám người hại chết nguyên chủ.

Bọn họ phát rồ khi làm nhục một cô gái nhỏ, sau đó nguyên chủ có thể chạy trốn, thật ra là do bọn họ để cô ấy trốn chạy giống như mèo vờn chuột, sau đó bọn họ đuổi theo phía sau cô ấy, khiến cô ấy hoảng hốt chạy bừa, cuối cùng rơi xuống nước mà chết.

Cố Di Gia nhớ tới đây không khỏi nhắm mắt lại.

Cho nên, nguyên chủ chết thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người gây ra.

Là nhà họ Khương đã hại chết nguyên chủ.

Trong cốt truyện không có chuyện nhà họ Khương bị điều tra, nhà họ Khương cũng tốt, không ai biết thế lực của bọn họ sâu bao nhiêu, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ tới bọn họ còn có thể dùng một đám côn đồ đầu đường xó chợ để đối phó với người mà họ không thích.

Chắc chắn nhà họ Khương không cho phép Khương Tiến Vọng cưới một cô gái ốm yếu.

Vậy không thể làm gì khác hơn là để cô ấy biến mất.

Phong Lẫm nghĩ rằng cô đang sợ, anh bèn nói giọng chậm lại: "Cô đừng lo lắng, bọn họ không dám vào khu tập thể gia đình ủy viên đâu, sẽ không làm tổn thương cô được."

Chỉ cần cô không đi ra ngoài, những tên côn đồ kia sẽ không làm gì được.

Chờ giải quyết xong chuyện nhà họ Khương, những tên côn đồ kia cũng trở nên vô dụng, đến lúc đó nguy cơ sẽ được giải trừ.

Cố Di Gia bình tĩnh lại, cảm kích nói với anh: "Cảm ơn đoàn trưởng Phong, tôi không sao."

Cô cho rằng Phong Lẫm đột nhiên phát hiện chuyện này, cho nên mới đặc biệt tới nói tin tức này cho cô. Tất nhiên cô vô cùng cảm kích, cảm thấy đoàn trưởng Phong thật sự là một người tốt.

Nhận được thẻ người tốt, Phong Lẫm trầm tĩnh một lúc rồi nói: "Ngày mai tôi phải rời khỏi đây, sau này nếu cô có chuyện gì..."

Cố Di Gia nghiêng đầu nhìn anh.

Đối diện với cặp mắt sáng ngời trong trẻo của cô, Phong Lẫm khó khăn ngừng lại câu nói đang dang dở, vành tai có chút phiếm hồng, may mắn ánh sáng trong nhà không gọi là quá sáng, cho nên Cố Di Gia và Bảo Hoa đều không phát hiện.

Phong Lẫm không nói gì nữa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Anh không ở lại lâu, đã chắc chắn rằng cô gái này vẫn khỏe mạnh, vả lại trong quãng thời gian ở chung ngắn ngủi này cũng xem như là tạm biệt cô.

Cố Di Gia tự mình tiễn anh ra ngoài, nói: "Đoàn trưởng Phong, thuận buồm xuôi gió."

Phong Lẫm đứng ở cửa, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó quay người rời đi.

*

Phong Lẫm ra khỏi khu tập thể gia đình ủy viên, anh nhìn về một con ngõ nhỏ cách đó không xa, nơi ấy vẫn có thể nhìn thấy hai tên thanh niên dáng vẻ côn đồ.

Bọn họ thỉnh thoảng nhìn xung quanh, dùng cách không khiến người khác chú ý, nhìn chằm chằm về phía khu tập thể gia đình ủy viên.

Khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi ra từ đó, bọn họ nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Phong Lẫm không nhanh không chậm đi tới.

Khi anh đến gần, hai tên côn đồ kia nhận thấy được hơi thở nguy hiểm trên người anh, căng thẳng đến mức muốn chạy trốn, nhưng lại sợ nếu đột nhiên chạy sẽ khiến đối phương nghi ngờ, nên chỉ có thể cứng đờ đứng nơi đó, trái tim cũng thít chặt lại.

Da đầu bọn họ tê dại, trong lòng cầu nguyện người đàn ông nguy hiểm này mau chóng rời đi, đừng chú ý tới bọn họ.

Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến.

Phong Lẫm bước thẳng đến chỗ hai người này.

Cuối cùng, một tên côn đồ trong đó có lẽ vì căng thẳng quá độ, rốt cuộc không chịu nổi cảm giác sợ hãi kia nên đã xoay người bỏ chạy. Một tên côn đồ khác sau một lúc đờ ra cũng vô thức chạy theo.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời để chạy về phía trước, chỉ cảm thấy mình chạy rất nhanh, nhưng mà khoảnh khắc tiếp theo, một lực cực mạnh đánh vào bọn họ, hai người một trước một sau ngã về trước, ngã nhào xuống đất.

Bọn họ ngã đến mức đầu óc choáng váng, chống đỡ cơ thể muốn tiếp tục chạy nhưng lại bị một trọng lực ép xuống.

Lần này, hai người chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp lệch vị trí, sao còn có thể bò dậy nổi chứ, cho nên chỉ có thể giống như chó chết co quắp trên mặt đất.

Hai người đau đến nhe răng trợn mắt, trước mắt đều có chút mơ màng.

Một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, hai người ngẩng đầu nhìn qua, thấy người đàn ông đứng ở trước mặt từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống bọn họ, cặp mắt âm u lạnh lẽo kia giống như dã thú khát máu, nhìn chằm chằm bọn họ, làm cho người ta không dám động đậy.

Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Thủ trưởng?"

"..."

Khi hai tên côn đồ nhìn thấy công an xuất hiện, đang định vui mừng, muốn nói có người sử dụng bạo lực với bọn họ cho công an nghe, nào biết lại nghe được trong đó có một người công an gọi người đàn ông kia một tiếng "Thủ trưởng"

Lần này, bọn họ đều tuyệt vọng.

Thì ra người đàn ông này cũng là người của cục công an?

Phong Lẫm nói: "Hành tung của hai người này rất khả nghi, cứ rình mò nhìn vào khu tập thể gia đình ủy viên, khả năng có hành vi phạm pháp!"

Nhóm công an nghe xong, sắc mặt nghiêm nghị.

Công an như bọn họ chắc đều hiểu gần đây xảy ra chuyện gì hơn người bình thường, chuyện nhà họ Khương liên đới quá nhiều, tất cả đều tiến hành bí mật, có thể biết cũng không nhiều, mặc dù bọn họ biết một chút nhưng cũng không dám nói ra bên ngoài. Gần đây cục trưởng hạ mệnh lệnh chết, yêu cầu bọn họ tăng cường tuần tra, một khi phát hiện có phần tử đáng nghi nào trong thị trấn cũng không thể bỏ qua.

Nhóm công an lập tức xách hai tên côn đồ này lên, áp giải về cục để thẩm vấn.

Trong giai đoạn bất thường thì phải làm chuyện bất thường, chỉ cần là có chút không đúng đều phải xem xét cẩn thận.

Phong Lẫm nhìn công an rời đi, nhạy bén nhận thấy ánh mắt nhìn trộm ở gần đó biến mất.

Vẻ mặt của anh lạnh lẽo, càng thêm khẳng định, những tên côn đồ này chắc chắn do nhà họ Khương phái tới để đối phó với Cố Di Gia, có lẽ là muốn huỷ hoại cô.

Không vì cái gì khác, chỉ vì báo thù.

Nếu bọn họ không thoát khỏi kiếp nạn này, vậy Cố Di Gia gây ra tất cả cũng đừng nghĩ trốn được.

Đối phó một cô gái ốm yếu, cũng không cần thủ đoạn cao thâm gì, chỉ cần để một đám côn đồ ra tay là có thể hủy hoại cô, vô cùng dễ dàng.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phong Lẫm càng thêm lạnh lẽo.

Xem ra trị an thị trấn này cũng không tốt lắm, vẫn phải để lão Ngụy quan tâm nhiều hơn mới được.

*

Buổi tối, sau khi cục trưởng Ngụy trở về, Cố Di Gia biết được một số chuyện từ anh ấy.

"Gia Gia, tuy chuyện nhà họ Khương đã định trước kết cục nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bọn họ rất hận em, cảm thấy nếu không phải do em đưa Khương Tiến Vọng vào cục công an thì bọn anh cũng sẽ không ra tay điều tra nhà họ Khương, làm hại nhà họ Khương chưa kịp phòng bị thì đã bị điều tra ra... Cho nên nhà họ Khương muốn hủy hoại em."

Cố Di Gia bình tĩnh nói: "Những tên côn đồ kia là do nhà họ Khương phái tới phải không ạ?"

Cục trưởng Ngụy gật đầu: "Người nhà họ Khương vốn muốn để bác Vương ra mặt dẫn em ra ngoài, nhưng bác Vương không dám, thế là bà ta tình cờ gặp Cố Minh Nguyệt, muốn cô ta hỗ trợ. Nhưng Cố Minh Nguyệt cũng không biết mưu kế nhà họ Khương, cô ta tới tìm em chắc là vì Khương Tiến Vọng."

Cố Di Gia nghe đến đó, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Cố Minh Nguyệt đúng thật là người giả dối nhưng không đến mức là người ác độc, quả nhiên nguyên chủ chết không có liên quan gì với cô ta, cô ta chỉ là một lòng muốn gả cho Khương Tiến Vọng, muốn trở thành người trong thị trấn, muốn sống một cuộc sống tốt hơn.

Khương Tiến Vọng là lựa chọn tốt nhất của cô ta.

Cố Di Gia hỏi tiếp: "Những người kia..."

"Đều giam lại rồi." Cục trưởng Ngụy cười trấn an cô: "Em không cần lo lắng, chờ xong chuyện nhà họ Khương, trị an trong thị trấn chúng ta cũng phải chấn chỉnh lại. Chỗ khác anh mặc kệ, đã là nơi anh quản, anh nhất định phải chấn chỉnh lại thật kỹ."

Trước kia không phải là cục trưởng Ngụy không muốn quản, mà là ngại uỷ ban ở kia, cho nên có một số việc không thể làm.

Chẳng qua lần này ra có chuyện nhà họ Khương, phía ủy ban cũng không dám nói gì, vì vậy cục trưởng Ngụy mới có thể ra tay làm một số việc.

Cố Di Gia nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra.

Cô hé miệng cười một tiếng: "Cảm ơn cục trưởng Ngụy."

"Cám ơn cái gì chứ?" Anh ấy cười nói: "Anh cả của em từng có giao tình với anh, em gái của cậu ấy cũng là em gái anh, đây là điều nên làm mà."

Trong lòng Cố Di Gia rất cảm kích anh ấy, cũng cảm kích đoàn trưởng Phong, cô kể lại chuyện buổi chiều đoàn trưởng Phong tới cho anh ấy biết.

Nào biết được cục trưởng Ngụy nghe xong, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cười nói: "Đây là chuyện cậu ấy phải làm, em cũng không cần quá để ở trong lòng."

Là đàn ông, nên bảo vệ cô gái mình thích.

Khả năng là ngày mai Phong Lẫm sẽ rời đi, cho nên đã đặc biệt tới nói lời tạm biệt với cô, trùng hợp phát hiện mấy tên côn đồ canh giữ ở gần khu tập thể gia đình ủy viên, lại đúng lúc gặp được Cố Minh Nguyệt đến tìm Cố Di Gia...

Chỉ có thể nói, tất cả những chuyện này đều rất trùng hợp, nhưng trùng hợp như vậy rất tốt.

Đêm nay, Cố Di Gia vô cùng ngủ ngon, thậm chí không ho tỉnh từ trong giấc ngủ, cô ngủ một giấc đến hửng đông.

Sau khi thức dậy, tinh thần của cô rất tốt.

Cố Di Gia ngồi dậy từ trên giường, nhìn qua cây hoè già mọc cao vút ngoài cửa sổ, cảm thấy tâm trạng của mình lúc này giống như một bóng cây xanh của mùa hè, bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ.

Nhà họ Khương sắp sụp đổ, sau này sẽ không có ai ép hôn cô nữa, cô sẽ trốn thoát khỏi quỹ đạo vận mệnh ban đầu.

Những tên côn đồ hại chết nguyên chủ kia cũng bị bắt giam lại, bọn họ không phải ăn củ lạc thì cũng sẽ bị đưa đến nông trường cải tạo, không biết lúc nào mới có thể phóng thích, không còn là mối đe dọa nữa.

Cho nên, vận mệnh của cô đã thay đổi rồi.

Điều càng khiến Cố Di Gia vui mừng là cuối cùng kỳ nghỉ hè đã đến, học sinh và giáo viên cũng bắt đầu nghỉ.

Anh em nhà Ngụy Bảo Hoa vui vẻ đến mức quăng cả ba lô lên, nói muốn chơi cả một kỳ nghỉ hè, bị Triệu Mạn Lệ véo véo lỗ tai mắng, mỗi người bị vỗ một cái.

Các trường tiểu học ở công xã cũng nghỉ.

Trần Ngải Phương dẫn theo Bảo Sơn đến thị trấn, cô ấy mua cho bọn họ lương thực, đồng thời nói một số tin tức tốt cho Cố Di Gia.

"Hôm qua chị và anh trai em có gọi điện thoại, anh ấy nói rằng tháng sau được nghỉ phép thăm người thân, anh ấy sẽ về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play