Nào ngờ nghe cô nói như vậy, Cố Minh Nguyệt lại tỏ vẻ chần chừ, muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Cố Di Gia định đóng cửa lại: "Nếu chị đã không nói, vậy thì chị đi về đi." Không có một tí ý định nào là muốn cho người vào.
Cố Minh Nguyệt vội vàng nói: "Gia Gia, đừng..."
Cô ta đưa tay ngăn cửa lại, sợ Cố Di Gia thật sự đóng cửa.
Cố Di Gia đã không thể kiên nhẫn được nữa: "Có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì chị đi cho."
Cô cảm thấy mình đã tỏ rất rõ thái độ, chỉ cần thức thời, cô ta sẽ tự động rời đi, không dây dưa nhiều nữa.
Nhưng hiển nhiên Cố Minh Nguyệt không phải người thức thời.
"Gia Gia, em không mời chị vào ngồi một chút sao?" Cố Minh Nguyệt nhìn có chút đáng thương: "Hơn nữa, chúng ta phải nói ở ngoài cửa ư?"
Cô ta nhìn xung quanh, bởi vì trước đó cô ta gõ cửa liên tục không ngừng nên đã có không ít hàng xóm bị quấy rầy, thò đầu ra xem.
Nói cho cùng, Cố Minh Nguyệt vẫn xấu hổ, không muốn bị mất mặt.
Cố Di Gia im lặng nhìn cô ta, cảm thấy người này thật sự rất thú vị, rõ ràng rất muốn giữ thể diện nhưng hết lần này tới lần khác làm ra chuyện thật đáng xấu hổ, nếu chuyện không đúng theo ý của mình, cô ta sẽ luôn bày ra dáng vẻ tủi thân, giống như người khác bắt nạt cô ta vậy.
Trước kia nguyên chủ ngây thơ đơn thuần, Cố Minh Nguyệt nói cái gì thì chính là cái đó, cho nên Cố Minh Nguyệt ở chỗ nguyên chủ coi như không có bất lợi gì. Hiện tại Cố Di Gia không quen với cô ta, mỗi lần đều sẽ không nể tình mà làm cô ta mất mặt, Cố Minh Nguyệt cảm giác mọi chuyện không thuận lợi thì tỏ ra ấm ức, hết lần này tới lần khác cô ta lại luôn tự động đến chỗ Cố Di Gia gây phiền phức.
Cố Di Gia chỉ muốn nói là cần gì phải như thế chứ.
Biết rõ mình không được chào đón thì nên ngoan ngoãn tránh xa mới đúng.
Cố Di Gia từ chối cô ta lần nữa: "Nơi này là nhà người khác, chủ nhà không có ở đây, tôi không tiện mời chị vào."
Cô nói xong, cười nhìn hàng xóm xung quanh, sau đó điềm tĩnh, không hề tỏ ra xấu hổ một chút nào, mà còn làm cho những người hàng xóm kia phải xấu hổ.
Đôi khi con người là như vậy, nếu bạn che che đậy đậy lại càng khiến người khác tò mò hơn, nếu thoải mái sẽ khiến họ không tiện tìm tòi nghiên cứu thêm gì.
Mấy người hàng xóm thức thời thu hồi ánh mắt, không còn nhìn trộm nơi này nữa.
Có điều bọn họ vẫn dỏng tai lên, muốn nghe chút gì đó, xem náo nhiệt là bản tính của con người, vừa rồi Cố Minh Nguyệt gõ cửa gấp gáp như vậy, làm bọn họ hết sức tò mò đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ biết nhà cục trưởng Ngụy có hai vị khách tới, Triệu Mạn Lệ nói với bên ngoài đây là em gái và cháu gái của anh ấy, muốn ở nhờ chỗ này một khoảng thời gian.
Nghe nói là em gái của cục trưởng Ngụy, thật sự có không ít người nảy lên hứng thú với Cố Di Gia, đặc biệt là khi biết được cô chưa kết hôn, bọn họ đều muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Nhưng mà, cho đến khi biết sức khỏe của cô không tốt lắm, thường xuyên đổ bệnh thì bọn họ lại nhao nhao đánh trống lui quân.
Cố Minh Nguyệt nghe xong, vẻ mặt có chút ảm đạm, trong lòng càng thêm uất ức, cô ta thấp giọng nói: "Gia Gia, em thay đổi rồi..."
"Có gì thì chị nói đi!" Cố Di Gia ngắt lời, cô không muốn thảo luận với cô ta về vấn đề mình thay đổi thế nào.
Cố Minh Nguyệt nghẹn họng, cô ta biết Cố Di Gia thực sự đã thay đổi, không còn là cô em gái nghe lời trước kia mà mình nói gì tin đó nữa. Bây giờ Cố Di Gia có chủ kiến lại trở nên thiếu kiên nhẫn, cô sẽ chất vấn cô ta, không nể mặt cô ta.
Điều này bắt đầu từ lúc nào vậy?
Cố Minh Nguyệt cắn răng, hỏi: "Gia Gia, tại sao em lại tới đây? Chị về công xã tìm em mà không thấy em..."
"Chẳng lẽ chị đến là để hỏi tôi chuyện này à?" Cố Di Gia mặt không chút thay đổi: "Tôi đến nhà người thân chơi vài ngày, có cái gì không đúng sao?"
"Người thân?"
Cố Minh Nguyệt rất mơ hồ, nếu không phải nghe được từ chỗ bác Vương đây là nhà cục trưởng Ngụy của cục công an thì cô ta thật sự nghi ngờ là mình nhầm lẫn. Hơn nữa, từ khi nào mà nhà họ Cố có họ hàng với cục trưởng, tại sao cô ta không hề biết?
Nếu thật sự có người thân như này, mẹ của cô ta đã nói cho cô ta biết từ lâu rồi.
Hai ngày trước, Cố Minh Nguyệt hiếm khi được nghỉ nên về công xã tìm Cố Di Gia, ai ngờ lại tốn công vô ích.
Sau khi cô ta hỏi qua mẹ mình mới biết, thì ra Cố Di Gia cũng không ở công xã.
Nghe nói mấy ngày trước, sau khi Trần Ngải Phương dẫn cả gia đình vào thị trấn nhưng lại chỉ có cô ấy và Bảo Sơn trở về, không thấy Cố Di Gia và Bảo Hoa. Trần Ngải Phương giải thích với bên ngoài là các cô ở nhà bạn trên thị trấn chơi mấy ngày, qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại.
Sức khỏe Cố Di Gia không tốt, có anh trai và chị dâu chăm sóc, không cần ra đồng để làm việc, cho dù cô ở nhà họ hàng không trở lại cũng không ai nói gì.
Cố Minh Nguyệt vội vã tìm Cố Di Gia, nhưng cô ta lại không dám đi hỏi Trần Ngải Phương, đang lúc lo lắng thì hôm qua lại gặp được bác Vương.
Bác Vương cũng nhận ra cô ta.
Dì cả vì hôn sự của cô ta mà cũng đi tìm bác Vương, muốn nhờ bà ta giới thiệu cho cô ta một người đàn ông để gả lên thị trấn.
Lúc ấy bác Vương cũng nói với cô ta về Cố Di Gia, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Chủ nhiệm Khương thật lòng muốn cưới em gái kế kia của cháu, tặng sính lễ rất phong phú, cưới một cô gái trong thị trấn cũng không có nhiều sính lễ như vậy đâu. Đáng tiếc con bé không bằng lòng, còn làm loạn thành như vậy... Điều kiện nhà họ Khương tốt biết bao, tại sao con bé lại có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy chứ? Em gái kế này của cháu, tuy ngoại hình xinh đẹp nhưng là một người lòng dạ không tốt, nếu đàn ông yêu thích con bé vì khuôn mặt của nó, chỉ sợ không có kết quả tốt."
Ví dụ như Khương Tiến Vọng bây giờ vẫn bị giam trong cục công an.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt rất phiền muộn, cũng không muốn nói nhiều với bác Vương, cô ta chán nản nói: "Chủ nhiệm Khương đúng là bị oan, cháu muốn bảo Gia Gia đến cục công an làm chứng nhưng mấy ngày nay đều không thấy em ấy..."
"Ôi! Cái này bác biết." Bác Vương nhiều chuyện nói: "Mấy ngày trước, có người mời bác đến khu tập thể gia đình ủy viên huyện ủy mai mối cho con gái người ta, lúc ấy bác nhìn thấy chị dâu cháu dẫn theo Di Gia đến nhà cục trưởng Ngụy đấy."
Cố Minh Nguyệt ngẩn người tại chỗ.
Sau nhiều lần xác nhận là thật, hôm nay cô ta trực tiếp tìm tới cửa.
Khu tập thể gia đình ủy viên có người canh giữ, thật ra cô ta không vào được, vẫn phải nói là đến tìm em gái làm khách ở nhà cục trưởng Ngụy, xác nhận danh tính và thông tin của mình, bảo vệ mới cho cô ta vào.
Thấy Cố Di Gia không có ý muốn nói, Cố Minh Nguyệt vẫn không hiểu cục trưởng Ngụy và nhà họ Cố là quan hệ như thế nào, sau khi nghĩ đến Cố Minh Thành ở trong quân đội, cô ta mới mơ hồ hiểu ra.
Xem ra là có quan hệ với Cố Minh Thành.
Nhà họ Cố chỉ có Cố Minh Thành là người có triển vọng nhất, anh ấy làm sĩ quan, nhất định sẽ có một ít quan hệ, nói không chừng cục trưởng Ngụy chính là người quen biết của anh ấy.
Như vậy, Cố Di Gia ở chỗ này cũng có thể hiểu được.
Rất có khả năng là Cố Di Gia thật sự không muốn gả cho chủ nhiệm Khương, cộng thêm cô làm ra những chuyện kia, sợ nhà họ Khương nổi giận mà trút giận lên cô, cho nên mới trốn đến nhà cục trưởng Ngụy.
Cố Minh Nguyệt nghĩ tới đây, trong lòng có chút chua xót.
Rõ ràng cô ta cũng gọi Cố Minh Thành một tiếng anh cả, vì sao Cố Minh Thành luôn không chấp nhận cô ta chứ? Cứ cho là năm đó mẹ cô ta đã làm chuyện sai lầm, nhưng mẹ cô ta là mẹ cô ta, cô ta là cô ta, không thể coi là một. Huống hồ những năm này cô ta đối xử với Gia Gia đều thật lòng thật ý, cũng rất chăm sóc Gia Gia, vì sao anh cả không thể coi cô ta như em gái ruột mà đối xử chứ?
Chẳng lẽ huyết thống thật sự quan trọng đến vậy sao?
Cố Minh Nguyệt đau buồn nói: "Gia Gia, có phải vì em không muốn gả cho chủ nhiệm Khương, cho nên em mới để công an bắt anh ấy đi? Nhà họ Khương xảy ra chuyện, có phải là cũng là do cục trưởng Ngụy..."
"Cố Minh Nguyệt!" Cố Di Gia lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói của Cố Minh Nguyệt ngừng lại, đây là lần đầu cô ta nhìn thấy vẻ mặt Cố Di Gia nghiêm khắc như vậy, trong lúc nhất thời tất cả bị mắc nghẹn lại nơi cổ họng.
Cố Di Gia lạnh lùng nhìn cô ta, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Có mấy lời, nếu không có chứng cứ thì cũng không thể nói lung tung, nói vậy sẽ bị bắt đấy!"
Cố Minh Nguyệt bị dọa cho sợ hãi, cô ta kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu mới lúng túng nói: "Xin lỗi..."
Vẻ mặt Cố Di Gia cũng không hề thay đổi, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu như hôm nay chị tới là để nói việc này thì có thể đi rồi! Với lại, dẹp bỏ những nghi ngờ và suy đoán của chị đi, chuyện không có chứng cứ, ở bên ngoài mà chị cứ phao tin linh tinh, đến lúc đó bị công an bắt đi thì cũng đừng nói mình bị oan."
Người ta đường đường là cục trưởng cục công an thị trấn, làm việc theo lẽ phải, làm sao cho phép cô ta ăn nói lung tung?
Đặc biệt là thời đại hỗn loạn này, chỉ một cái báo cáo đơn giản cũng đủ để hủy một người, nếu để cho cô ta ra ngoài ăn nói lung tung, đối với cục trưởng Ngụy cũng không tốt.
Cố Minh Nguyệt cắn môi: "Gia Gia, nhưng mà chủ nhiệm Khương..."
"Nghe nói anh ta đã được thả." Cố Di Gia không kiên nhẫn nói: "Công an không làm gì mà chỉ dạy dỗ anh ta, giam giữ anh ta là vì những chuyện khác. Nếu chị lo lắng cho anh ta thì có thể đi tìm, bây giờ có lẽ anh ta cũng đang ở nhà rồi đấy."
Tối hôm qua khi cục trưởng Ngụy trở về đã nói qua với cô, Khương Tiến Vọng đã được thả ra.
Mặc dù chuyện nhà họ Khương liên đới rất nhiều nhưng cũng không phải người nào của nhà họ Khương cũng phạm tội, nếu không có vấn đề gì, sau khi điều tra rõ ràng cũng sẽ không thật sự giam lại.
Nếu Cố Minh Nguyệt đã quan tâm Khương Tiến Vọng như vậy thì để cô ta đi dây dưa với chủ nhiệm Khương mà cô ta luôn nghĩ tới, đừng lại đến làm phiền cô nữa.
Cố Minh Nguyệt giật mình, cô ta còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên sống lưng lạnh lẽo, cảm giác được một ánh mắt đáng sợ rơi xuống trên người mình giống như một loài thú dữ nào đó, khiến cô ta cảm giác rùng mình.
Cố Minh Nguyệt cứng đờ đứng ở đó, còn chưa kịp quay đầu lại đã trông thấy Cố Di Gia đứng ở cổng nhìn về phía sau mình với vẻ mặt kinh ngạc.
"Đoàn trưởng Phong!"
Bảo Hoa cũng thò đầu ra, ngạc nhiên gọi một tiếng: "Chú Phong."
Người đàn ông cao lớn đạp lên nền đất như cây thước đo đạc, bước chân trầm ổn đi tới, mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt cứng đờ quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm của người đàn ông, bị dọa đến mức trái tim cũng sắp ngừng đập.
Cô ta thật sự rất sợ người này, hơi thở trên người anh quá đáng sợ, so với kiểu đàn ông nhã nhặn lại kỹ tính như chủ nhiệm Khương kia, đó mới là kiểu đàn ông mà cô ta mến mộ.
Rất nhanh Cố Minh Nguyệt đã kịp phản ứng lại.
Khoan, vừa rồi hình như Gia Gia mới gọi là "đoàn trưởng Phong", người này là đoàn trưởng?
Phong Lẫm đi tới nói với Cố Di Gia: "Cô có khách?"
Cố Di Gia cười cười với anh: "Không hẳn là khách, hơn nữa chị ta phải đi rồi. Đúng không, chị Minh Nguyệt?"
Cô đột nhiên nhận ra, hôm nay anh không mặc quân phục màu xanh lục mang tính biểu tượng, mà là một bộ quần áo thoải mái.
Cố Di Gia không khỏi nhìn thêm hai lần, phát hiện người này thật sự là cái móc áo di động, quần áo bình thường đều có thể mặc đẹp như thế, thêm mấy phần khí chất cao quý tinh anh, giống như được người của gia tộc lớn nào đó cẩn thận bồi dưỡng ra nên mới có một loại khí chất cao quý xa xăm như này.
Trông anh gần gũi hơn nhiều so với lúc mặc quân phục màu xanh lục kia, nhìn cũng không đáng sợ nữa.
Tiếng "chị Minh Nguyệt" đã lâu chưa nghe, nghe thấy mấy từ này Cố Minh Nguyệt chỉ cảm thấy chói tai không thôi, cô ta cứng đờ giật giật khóe miệng, mơ hồ đáp lại một tiếng, thực sự không dám đối mặt với Phong Lẫm nên xoay người rời đi.
Cô ta đi rất nhanh, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo, Bảo Hoa thấy thế che miệng cười không ngừng.
Quả nhiên rất nhiều người đều sợ chú Phong nhỉ.
Nhìn thấy cô cả đáng ghét bị vẻ kiên cường chính trực của chú Phong dọa, cô bé rất vui.
Thấy Cố Minh Nguyệt rời đi, Cố Di Gia chỉ cảm thấy ngay cả không khí cũng trở nên trong lành, Phong Lẫm trước mặt càng trông đẹp trai, gương mặt tuấn tú kia, cơ thể cao lớn cường tráng đều giống như sinh ra dựa trên gu thẩm mỹ của cô.
Khác với Cố Minh Nguyệt, cô càng yêu thích kiểu kiên cường sắt đá như Phong Lẫm này, kiểu đàn ông vừa nhìn là muốn nộp lên cho quốc gia này mới là đàn ông chân chính.