Cục trưởng Ngụy nói xong lời này, đột nhiên thấy Phong Lẫm nhìn sang, anh ấy hơi lấy làm lạ: "Sao thế, hay cậu muốn gọi?"
Phong Lẫm nói: "Ừ, đến lúc đó để tôi nói cho."
"Được thôi." Cục trưởng Ngụy không nghĩ nhiều, cười nói: "Hiếm khi nào mà cậu nhiệt tình như thế, tôi còn thấy khó tin."
Trong ký ức của anh ấy thì Phong Lẫm chưa bao giờ là người chủ động mua thêm việc vào người, đột nhiên đi đưa đồ cho lão Cố, lại tới chuyện gọi điện thoại cho lão Cố, anh ấy còn tưởng thằng nhóc Phong Lẫm này đổi tính rồi cơ.
*
Cục trưởng Ngụy về đến nhà thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Anh ấy vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của đám trẻ, tinh thần căng chặt mấy ngày nay lập tức được thả lỏng.
Triệu Mạn Lệ thấy chồng mình đã về thì nói với vẻ vô cùng bất ngờ: "Lão Ngụy, cuối cùng anh cũng về rồi, anh ăn cơm chưa?" Biết anh ấy còn chưa ăn cơm, chị ấy nhanh chân xuống bếp nấu cho chồng bát mì.
Chị ấy không biết hôm nay lão Ngụy có thể về hay không nên không nấu cơm cho anh ấy.
Ngụy Bảo Châu vui vẻ nhào tới: "Cha ơi, cuối cùng cha cũng về rồi."
Ngụy Bảo Hoa thì lại âm thầm giấu truyện tranh ngắn xuống ghế sô pha, để tránh cha nhìn thấy rồi lại muốn đánh đòn mình, mặc dù vừa mới thi xong nhưng từ trước đến nay, cha cậu bé vẫn luôn không thích bọn họ xem loại truyện tranh này, cảm thấy đây không phải làm chuyện tốt lành gì.
Cố Di Gia đỡ tay vịn sô pha để đứng lên, chào hỏi với cục trưởng Ngụy.
Bảo Hoa cười ngọt ngào: "Chú Ngụy, chú về rồi."
Cục trưởng Ngụy thấy bọn họ thì nhanh chóng nói: "Gia Gia, đừng đứng dậy vội! Chào Bảo Hoa nhé, chú về rồi."
Trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, cục trưởng Ngụy là một người trung niên rất thích cười, lúc ở chung với vợ và con cái thì luôn tươi cười hớn hở, thoạt nhìn rất thân thiết, đến Bảo Hoa cũng rất thích người chú này.
Cục trưởng Ngụy nói chuyện một lát với bọn họ, chờ Triệu Mạn Lệ nấu mì xong thì đi ăn tối.
Triệu Mạn Lệ thấy anh ấy ăn ngấu nghiến, có thể thấy là đói lắm rồi thì không khỏi xót trong lòng, lời tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Chờ anh ấy ăn mì xong, cả người ngồi thả lỏng ở kia, quần áo trên người nhăn nhúm, có thể nhìn ra vẻ mỏi mệt trên mặt.
Triệu Mạn Lệ biết nhất định mấy ngày nay chồng mình không nghỉ ngơi đàng hoàng, mỗi lần bắt đầu bận rộn là người này sẽ không nghỉ ngơi tử tế, vậy là thúc giục anh ấy mau đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Thời gian không còn sớm nữa, Triệu Mạn Lệ đuổi bọn nhỏ về phòng ngủ hết, Cố Di Gia cũng thức thời không ngồi ở ngoài nữa.
Chờ cục trưởng Ngụy rửa mặt xong quay về phòng thì thấy Triệu Mạn Lệ đã ngồi sẵn ở kia chờ anh ấy.
Cục trưởng Ngụy hỏi với vẻ mệt mỏi: "Sao em còn chưa đi ngủ?"
Triệu Mạn Lệ nói: "Công việc của anh thế nào? Ngày mai còn bận gì nữa không?"
"Chắc còn bận thêm một khoảng thời gian nữa đấy." Cục trưởng Ngụy thoải mái trả lời: "Chứng cứ đã tìm gần đủ rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến bọn anh, bên trên sẽ phụ trách. Có điều bọn anh cần theo sát để hỗ trợ, vậy nên cũng không được rảnh rang."
Triệu Mạn Lệ gật đầu, chị ấy chần chờ rồi hỏi: "Nhà họ Khương..."
"Nhà họ Khương không có kết cục tốt!" Cục trưởng Ngụy hừ lạnh một tiếng: "Dám làm chuyện có lỗi với quốc gia thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!"
Mấy năm nay, đúng là đất nước bọn họ rất loạn, nhưng cho dù có loạn thì đất nước cũng không có lơi lỏng, có vài chuyện là tuyệt đối không thể làm, nhất là chuyện làm ảnh hưởng tới ích lợi quốc gia, nên kéo đi xử bắn hết!
Triệu Mạn Lệ đáp một tiếng, thật ra chị ấy cũng không quan tâm nhà họ Khương như thế nào.
Trong lòng chị ấy có chuyện muốn nói với lão Ngụy nhưng trong thoáng chốc lại không biết nên nói thế nào.
Đến lúc chị ấy rối rắm xong thì mới phát hiện lão Ngụy đã nằm trên giường, phát ra tiếng ngáy, chị ấy không khỏi thấy cạn lời.
Còn chưa tới một phút mà có thể ngủ say như thế rồi, đám đàn ông này, từ trước đến nay ngủ say như chết, sét đánh cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ ngon của bọn họ.
Triệu Mạn Lệ đẩy anh ấy rồi nói: "Lão Ngụy, em nói với anh chuyện này, không nói thì trong lòng em thấy không dễ chịu." Chị ấy đã nghẹn mấy ngày rồi, vẫn luôn chờ lão Ngụy trở về để nói với anh ấy.
Lúc này rốt cuộc anh ấy cũng về rồi, nếu không nói thì trong lòng chị ấy bứt rứt lắm.
Cục trưởng Ngụy ậm ừ một tiếng: "Chuyện gì thế?"
Triệu Mạn Lệ hạ thấp giọng với vẻ hơi hưng phấn: "Lão Ngụy, anh có phát hiện không, hình như đoàn trưởng Phong vừa ý Gia Gia đấy."
Nói xong, thấy qua một lúc lâu mà chồng mình vẫn không có động tĩnh gì, Triệu Mạn Lê lại đẩy anh ấy một cái.
Cục trưởng Ngụy mở bừng mắt, cơn buồn ngủ cũng vơi đi mấy phần, kinh ngạc nói: "Em mới nói cái gì? Hình như anh không nghe rõ."
Triệu Mạn Lệ lặp lại lần nữa.
Cục trưởng Ngụy nghe xong, trực tiếp ngồi dậy, cả người ngơ ngác.
Thấy phản ứng này của chồng mình, Triệu Mạn Lệ khó hiểu, lại đẩy anh ấy: "Anh sao thế? Giật mình đến mức nói không ra lời à?"
Cục trưởng Ngụy quay đầu nhìn chị ấy, sờ đầu: "Đúng là rất giật mình, khó trách..."
Khó trách Phong Lẫm lại ra tay, e là ngoài nhiệm vụ thì còn có thêm tư tâm của mình.
Bảo sao anh ấy thấy lần này Phong Lẫm lại để bụng như thế, hóa ra là vì vừa ý em gái nhà lão Cố, cũng không sợ sau khi để lão Cố biết được, trực tiếp cho anh ăn mấy đấm.
Triệu Mạn Lệ lập tức hưng phấn hơn, nói với vẻ tràn đầy ngạc nhiên: "Thanh niên ưu tú như đoàn trưởng Phong, trước kia em không nghĩ ra được sẽ là cô gái như thế nào mới có thể xứng đôi với cậu ấy, không ngờ chính cậu ấy lại để ý đến con gái nhà người ta..."
Thấy Phong Lẫm như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ cống hiến hết đời mình cho quốc gia, những chuyện như kết hôn sinh con chắc chắn không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Nhưng ai ngờ anh cũng biết động lòng phàm.
Cục trưởng Ngụy ngạc nhiên xong thì nói: "Đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Triệu Mạn Lệ khó hiểu.
"Đáng tiếc sức khỏe của em gái lão Cố như thế..."
Nếu Cố Di Gia là một cô gái khỏe mạnh, chắc chắn anh ấy sẽ không nói nhiều mà để vợ mình hỗ trợ giật dây, đồng thời đi nói chuyện này với lão Cố, cũng không thể thiếu việc trêu chọc lão Cố một phen, không ngờ lại kết làm thông gia với Phong Lẫm. Dù sao tuổi tác của Phong Lẫm cũng không còn nhỏ nữa, nghe nói nhóm lãnh đạo ở phía quân đội cũng rất quan tâm đến chuyện quan trọng cả đời này của anh, khó lắm anh mới vừa ý một đồng chí nữ, có khi mấy vị lãnh đạo đó sẽ mừng tới mức đốt pháo cũng nên.
Nhưng mà sức khỏe của Cố Di Gia như thế...
Đừng nói là mấy vị lãnh đạo kia, chỉ sợ là nhà họ Phong cũng không muốn cưới một đứa con dâu như vậy về nhà đúng không?
Triệu Mạn Lệ lập tức mất hứng: "Sức khỏe của Gia Gia thì sao chứ? Đúng là sức khỏe của em ấy không tốt thật, nhưng cũng đâu phải là không thể chữa trị! Ngày xưa nhà họ Cố nghèo, không có điều kiện, không thể đưa em ấy tới bệnh viện để kiểm tra kịp thời, có bệnh chữa bệnh mới có thể kéo dài tới hiện tại. Nói không chừng chờ tới khi em ấy và chị dâu nó cùng đi theo quân, ở trụ sở bên kia có bác sĩ giỏi, bác sĩ chữa khỏi cho em ấy được thì sao? Hơn nữa cũng chưa nói là bệnh của em ấy không trị hết được, đúng không?"
Thấy vợ không vui, cục trưởng Ngụy lập tức nói: "Không phải là đầu óc anh không nghĩ kịp thôi à? Nếu bệnh của Gia Gia có thể chữa khỏi, vậy thì đúng là một chuyện đáng mừng."
Phong Lẫm đúng là một thanh niên ưu tú, có rất nhiều đồng chí nữ ở đoàn văn công trong bộ đội muốn gả cho anh, còn có nhóm người nhà ở khu nhà tập thể, người nào người nấy cũng muốn múc anh vào trong chén của mình, giới thiệu thân thích nhà mình cho anh.
Nếu Cố Di Gia có thể kết hôn với anh thì cũng là một mối rất đẹp, lão Cố cũng không cần lo lắng mãi cho em gái nữa.
Triệu Mạn Lệ vui vẻ cười rộ lên: "Em rất thích cô bé Gia Gia này, mặc dù sức khỏe của em ấy không tốt nhưng em ấy cũng chưa từng oán trách gì, hay tự xem mình là bệnh nhân, muốn người khác hầu hạ. Ngày nào Gia Gia cũng giúp em làm những việc trong khả năng cho phép, trong nhà có em ấy, em cảm thấy cuộc sống cũng thú vị hơn, hàng ngày Bảo Hoa và Bảo Châu về nhà cũng vô cùng vui vẻ, không giống như trước kia, sau khi tan học còn muốn chơi tới tối ở bên ngoài vẫn không chịu về..."
"Ngày hôm qua, Gia Gia còn may một cái váy cho con gái chúng ta, Bảo Châu vui lắm." Chị ấy càng nói càng hưng phấn: "Haiz, nói chứ, cái váy đó đẹp thật, còn đẹp hơn quần áo may sẵn trong cửa hàng bách hóa, sau khi Bảo Châu mặc vào thì không chờ nổi đã chạy ra ngoài để khoe."
Cố Di Gia còn nói rằng cô muốn may cho chị ấy cái váy, chỉ mới nghe cô miêu tả là đã biết chắc chắn cái váy đó rất hợp với mình rồi.
Mặc dù Triệu Mạn Lệ đã là bà mẹ hai con nhưng cho dù ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng yêu cái đẹp và thích trang điểm cho mình.
Cục trưởng Ngụy nằm xuống lần nữa, lại bắt đầu buồn ngủ: "Vậy cũng không tồi..."
Trước khi đi vào giấc ngủ, anh ấy mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng trách Phong Lẫm lại chủ động đi đưa đồ cho lão Cố, chủ động gọi điện thoại cho lão Cố. Đây đâu phải là anh đổi tính, rõ ràng là có "ý đồ" với em gái lão Cố thì có, muốn nhân cơ hội để lấy lòng anh vợ trước, sau này mới dễ lấy em gái nhà người ta về.
Không ngờ đấy, trông thằng nhóc Phong Lẫm kia cương trực liêm chính như vậy mà cũng biết chơi chiêu.
*
Hôm sau, sau khi người nhà họ Ngụy đi làm và đi học thì Cố Di Gia lấy một miếng vải ra, bắt đầu cắt may.
Bây giờ cô đang may váy cho Triệu Mạn Lệ.
Nhà họ Ngụy cũng có máy may, nghe nói là của hồi môn của Triệu Mạn Lệ.
Trong lúc đang bận việc cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cố Di Gia lập tức cảnh giác.
Thời gian này, bình thường sẽ không có ai đến nhà họ Ngụy, người nhà họ Ngụy ai phải đi làm thì đi làm, ai phải đi học thì đi học, họ sẽ không quay về vào lúc này.
Bảo Hoa ở trong phòng đọc truyện tranh bỗng ngẩng đầu nhìn sang.
"Cô út, có người gõ cửa kìa."
Cố Di Gia thản nhiên đáp một tiếng: "Tạm thời đừng quan tâm."
Bảo Hoa vâng một tiếng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa. Nơi này không phải công xã, cũng không phải nhà bọn họ, mẹ có dặn cô bé là ở nhà chú Ngụy, nếu ban ngày có người tới gõ cửa thì không được mở.
Người ngoài cửa càng gõ càng nhanh, thấy mãi vẫn không có ai ra mở cửa, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Gia Gia, là chị đây, có phải em đang ở trong không?"
Nhà cửa ở thời đại này cách âm không được tốt, người bên ngoài vừa kêu là Cố Di Gia và Bảo Hoa trong nhà đã nghe thấy rõ ràng rồi.
Bảo Hoa giật mình nói: "Là cô cả."
Cố Di Gia cũng hơi bất ngờ, cô hoàn toàn không ngờ Cố Minh Nguyệt sẽ tìm được tới đây.
Thấy có vẻ Cố Minh Nguyệt sẽ không từ bỏ ý định nếu không mở cửa, sợ sẽ làm ồn tới hàng xóm xung quanh nên Cố Di Gia đành phải đi mở cửa.
Quả nhiên, sau khi mở cửa ra, phát hiện ngoài cửa đúng là Cố Minh Nguyệt.
Trời nóng nực, Cố Minh Nguyệt mới tới đây dưới trời nắng chang chang nên cả người tỏa ra hơi nóng, mồ hôi ướt đẫm, trông vô cùng chật vật, tạo ra dáng vẻ đối lập với Cố Di Gia ăn mặc nhẹ nhàng, ung dung thoải mái trong nhà.
Thấy Cố Di Gia như vậy, trong lòng cô ta lập tức thấy hơi hụt hẫng.
Cố Di Gia ngó ra ngoài thì thấy quả nhiên có rất nhiều hàng xóm đang dòm ngó.
Cô cũng không mời Cố Minh Nguyệt vào mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Sao chị lại biết tôi ở đây?"
Ngay cả Hoàng Bình Bình còn không biết thì không lý nào Cố Minh Nguyệt lại biết được.
Cố Minh Nguyệt có cả bụng lời muốn nói, nghe vậy thì vẻ mặt hơi cứng đờ, sau đó mới nói: "Là bác Vương nói, bà ta nói mấy ngày hôm trước nhìn thấy hai người đi vào đây."
Bác Vương?
Trên mặt Cố Di Gia lộ ra vẻ bừng tỉnh, cô đã nhớ ra bác Vương là ai.
Bác Vương này là bà mối có tiếng trong thị trấn, ai cũng thích mời bà ta mai mối giúp cho, đi hết nhà này đến nhà kia, quen biết vô số người. Có lẽ là hôm đó, lúc bọn họ tới nhà của cục trưởng Ngụy thì bác Vương cũng ở khu nhà tập thể bên này, đúng lúc nhìn thấy họ.
Sau khi hiểu được, Cố Di Gia lại thắc mắc: "Chị thân với bác Vương như vậy từ khi nào thế? Chẳng lẽ chị tìm bác Vương làm mai cho chị à?"
Sắc mặt Cố Minh Nguyệt hết xanh lại đỏ, còn tưởng rằng Cố Di Gia đang châm chọc mình.
Cô ta bày ra vẻ mặt bị tổn thương: "Gia Gia, hôm nay chị tới tìm em không phải để nói mấy chuyện này."
Cố Di Gia gật đầu: "Được, vậy chị nói đi, chị tìm tôi làm gì?"