Triệu Mạn Lệ cũng là người từng trải, rất nhanh đã hiểu ý của chồng mình: "Được được, con nhóc Bảo Châu thích Gia Gia lắm, lúc nào cũng mong ngóng Gia Gia có thể sống ở nhà của chúng ta kìa."
Chị ấy thầm ngẫm nghĩ, có thể kinh động đến cấp trên, chỉ sợ chuyện của nhà họ Khương không phải là chuyện nhỏ, trước sau cũng chỉ có nhiêu đó chuyện, mỗi chuyện đều là chuyện lớn, nếu như đụng vào không chết thì cũng trầy da tróc vảy.
Quả thật họ không thể nhúng tay vào chuyện này, cũng không thể nghe ngóng gì thêm, chờ nó lắng xuống rồi tính tiếp vậy.
Triệu Mạn Lệ không khỏi cảm thấy nghi ngờ, địa vị của nhà họ Khương ở thị trấn cũng không phải là thấp, nghe nói ở trên đó cũng có người nhà họ Khương, trông xưởng trưởng Khương cũng không giống kẻ ngốc, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện thế này?
Chắc không liên quan gì đến Cố Di Gia đâu nhỉ?
Triệu Mạn Lệ vừa nghĩ vừa nhìn Cố Di Gia, người duy nhất liên quan đến cô chỉ có tên khốn Khương Tiến Vọng kia thôi. Chị ấy không tin chỉ vì chuyện Khương Tiến Vọng bị bắt giam vì tội giở trò sàm sỡ mà có thể làm lung lay nhà họ Khương, chỉ sợ lần này khi lão Ngụy cho người điều tra nhà họ Khương vì cái tên Khương Tiến Vọng kia giở trò sàm sỡ Cố Di Gia đã phát hiện ra điều gì đó thôi.
Nếu thật sự như vậy, chị ấy đã hiểu tại sao lão Ngụy lại vội vàng bảo Tiểu Vạn đi gọi mấy người Cố Di Gia về gấp như vậy, chuyện này phức tạp như thế, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Cố Di Gia.
Trần Ngải Phương cũng đầy suy nghĩ.
Cô ấy không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như thế này, nhà họ Khương này quả thật là gan to bằng trời.
Nếu Khương Tiến Vọng ép Gia Gia kết hôn với anh ta, nếu Gia Gia thật sự gả cho anh ta, nếu một ngày nào đó nhà họ Khương xảy ra chuyện gì, há chẳng phải sẽ liên lụy đến Gia Gia sao? Khả năng cao còn có thể liên lụy đến Cố Minh Thành đang trong quân đội nữa...
Nghĩ đến đây, bỗng chốc Trần Ngải Phương thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Gia Gia không thích Khương Tiến Vọng, không nghĩ đến chuyện qua lại với anh ta, cô ấy cũng vui vì đã đuổi bà mối mà Khương Tiến Vọng gọi tới.
Sau khi cục trưởng Ngụy nói rõ với họ xong, anh ấy lại vội vã ra khỏi nhà.
Xem tình hình, có lẽ đêm nay anh ấy sẽ phải làm việc thâu đêm suốt sáng.
Triệu Mạn Lệ sớm đã quen với việc này, chị ấy nói với Trần Ngải Phương và Cố Di Gia: "Ngải Phương, trời đã muộn rồi, hay là đêm nay các em ngủ ở đây đi."
Trần Ngải Phương lắc đầu: "Để mình Gia Gia ở lại là được rồi chị ạ, để em đưa hai đứa nhỏ về."
"Về cái gì mà về? Trời đã tối như vậy rồi, em định đi bộ về trong đêm tối như này sao?" Triệu Mạn Lệ quở trách Trần Ngải Phương: "Nếu cục công an không bận thì chị có thể nhờ Tiểu Vạn đưa tụi em về công xã, nhưng bây giờ chị e là bên đó rất bận."
Nghe thấy lời này, Trần Ngải Phương cũng không tiện nói thêm gì nữa, cô ấy cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.
*
Biết mấy người Cố Di Gia ở lại nhà mình một đêm, Ngụy Bảo Châu vui như trẩy hội.
Cô bé lớn tiếng tuyên bố: "Con muốn ngủ với cô út và Bảo Hoa."
"Đi đi đi!" Triệu Mạn Lệ đuổi cô bé: "Tư thế ngủ của con khó coi như vậy, nửa đêm đạp người ta lọt xuống giường thì sao? Sức khỏe của cô Gia Gia không tốt, không chịu nổi sự giày vò của con đâu."
Lúc này Ngụy Bảo Châu mới nhớ ra sức khỏe người cô út xinh đẹp của mình không tốt, chỉ có thể khoanh tay chịu thua.
Nhà của cục trưởng Ngụy là nhà tầng lầu, ba phòng ngủ, một phòng khách, ở thời này cũng được coi là một ngôi nhà rất khá giả.
Ba phòng ngủ vừa hay vợ chồng cục trưởng Ngụy một phòng, Ngụy Bảo Châu một phòng, Ngụy Bảo Hoa một phòng.
Bây giờ có khách đến, Ngụy Bảo Châu ngủ chung với mẹ mình, nhường phòng cho ba người Trần Ngải Phương, Cố Di Gia và Bảo Hoa, còn Bảo Sơn thì ngủ với anh cả Ngụy Bảo Hoa.
Tối đó, quả nhiên cục trưởng Ngụy không về nhà.
Cố Di Gia ngủ không sâu giấc, không biết là vì lạ giường hay là vì nghe được chuyện nhà họ Khương.
Trong cốt truyện, cho đến khi nguyên chủ qua đời, nam nữ chính ở bên nhau, nhà họ Khương vẫn còn bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả. Kết cục của câu chuyện cũng dừng lại ở việc Khương Tiến Vọng và Cố Minh Nguyệt ở bên nhau, không có những diễn biến phía sau.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như câu chuyện đó có thêm diễn biến phía sau?
Liệu có giống như bây giờ, nhà họ Khương có dính líu đến việc gì đó, khiến cấp trên chú ý, cho người phong tỏa nhà họ Khương?
Hiện tại cô đến với thế giới này, sống trong thế giới này, chứng tỏ thế giới này không còn là tiểu thuyết nữa mà là một thế giới thực, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Nhà họ Khương làm ra chuyện phạm pháp cũng nên.
Nửa đêm, Cố Di Gia lại lên cơn ho trực giấc.
Ngực cô đau âm ỉ như muốn nổ tung, cả người cô rúc trong chăn run rẩy, toát mồ hôi lạnh, may có Trần Ngải Phương tỉnh dậy, ôm cô vào lòng, vuốt ngực cô.
"Gia Gia, Gia Gia..."
Một lúc lâu sau, Cố Di Gia mới khỏe lại, cô yếu ớt nói: "Chị dâu, em không sao..."
Trần Ngải Phương vẫn ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ngực cô, giống như lúc mới gả cho Cố Minh Thành, buổi tối khi đi ngủ, cô ấy sẽ ôm cô gái nhỏ ốm yếu này vào lòng, khi nửa đêm cô lên cơn ho khó thở, cô ấy sẽ vuốt ngực cô, sau đó đút nước cho cô.
Cảm nhận được cơ thể gầy gò trong vòng tay mình, tự nhiên Trần Ngải Phương cảm thấy rất xót xa.
Thấy cô đã khá hơn nhiều, Trần Ngải Phương mới mày mò đi rót cốc nước đút cho cô.
Nhà cục trưởng Ngụy cũng có phích nước nóng, trước khi đi ngủ cô ấy đã cố ý rót một ít nước ấm để cho nguội, để phòng nửa đêm tỉnh dậy và sáng hôm sau cô em chồng có tỉnh dậy thì uống.
Uống nước xong, Cố Di Gia cũng đã khỏe lại.
"Ngủ đi."
Trần Ngải Phương sờ vào tay cô nói, tay cô vừa ấm vừa mát, trong đêm hè oi bức này, sờ vào tay cô thực sự rất thoải mái, nhưng điều đó cũng cho thấy sức khỏe của cô đang vô cùng tồi tệ.
Trong đêm tối, Cố Di Gia mở mắt, nhất thời ngủ không ngon giấc.
Buổi tối ở thị trấn rất yên tĩnh, không giống như tiếng côn trùng kêu ở nông thôn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của người trong nhà.
Cô nhỏ giọng lên tiếng, giống như đang thì thầm, gọi: "Chị dâu..."
Trần Ngải Phương vẫn chưa ngủ say, mơ mơ màng màng nói: "Sao vậy?"
"Chị dâu, chị đi nhập ngũ đi."
Trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói của Cố Di Gia vô cùng rõ ràng, nó khiến cho cơn buồn ngủ của Trần Ngải Phương lập tức biến mất, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Ngải Phương im lặng một lúc lâu.
Đợi mãi cô ấy mới nói: "Nếu phải vào quân đội, em phải đi cùng chị và Bảo Sơn, Bảo Hoa cũng đi, cả nhà chúng ta phải ở cùng nhau."
Trong bóng tối, giọng nói của Trần Ngải Phương nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.
Trong lòng cô ấy, ngoại trừ chồng và hai đứa con ra, cô em chồng do cô ấy chăm sóc cũng là người nhà của cô ấy, đều quan trọng như nhau.
Những năm gần đây, cô ấy tình nguyện ở lại công xã vì Cố Di Gia, chăm sóc cô và các con.
Những ngày tháng như vậy, ở trong ngày dồn tháng chứa, có lẽ sẽ nhiều người nghĩ rằng chắc chắn cô ấy sẽ oán giận, oán trách cô em chồng ốm yếu bệnh tật liên lụy đến bản thân, rõ ràng đã có tư cách vào quân đội, được đoàn tụ cùng chồng con nhưng lại bị cô em chồng cắt phăng cơ hội đó.
Nhưng Trần Ngải Phương không thấy thế.
Năm đó kết hôn với Cố Minh Thành, anh ấy đã nói rõ lý do kết hôn với cô ấy, cô ấy đã nhận được nhiều thứ từ Cố Minh Thành, cũng đồng ý chăm sóc em gái của chồng, chăm sóc Cố Di Gia như em gái ruột.
Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, Cố Minh Thành đã cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất có thể.
Dĩ nhiên cô ấy cũng vì anh ấy mà chấp nhận cả những mặt không tốt.
Không thể cứ mãi hưởng thụ những gì anh ấy cho, lại không chấp nhận gánh vác trách nhiệm, ở đâu ra lý lẽ đó?
Trong lòng Trần Ngải Phương hiểu rõ những chuyện này, cho nên với cô em chồng ốm yếu, cô ấy chưa từng oán trách, giận chó đánh mèo hoặc thiếu kiên nhẫn, ngược lại còn thấy thương xót cho đứa trẻ đã bệnh tật từ nhỏ.
Bị bệnh về thể chất không phải là điều Cố Di Gia mong muốn, cô cũng không muốn liên lụy đến bọn họ, trở thành gánh nặng cho người nhà.
Cô gái này đã dùng mọi cách để giảm bớt gánh nặng cho cô ấy.
Trần Ngải Phương cảm thấy nếu như được lựa chọn, Cố Di Gia thà có một cơ thể khỏe mạnh hơn là khuôn mặt xinh đẹp này.
Con người càng không có được thứ gì thì càng mong muốn có được nó.
Khóe miệng Cố Di Gia nhếch lên: "Vậy em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, đến khi đó có thể cùng chị dâu vào quân đội tìm anh trai."
Trong lòng cô nghĩ thầm, dưỡng sức khỏe thêm khoảng hai, ba tháng chắc là được rồi.
Lúc đó đã là mùa thu, không còn oi ả như bây giờ nữa, nếu đi tàu hỏa sẽ không thấy khó chịu.
Trần Ngải Phương không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cười nói: "Được, Gia Gia phải khỏe mạnh nhé."
Rõ ràng là cô ấy không để tâm lời Cố Di Gia nói.
Hoặc có thể nói cô ấy không cảm thấy rằng sức khỏe của Cố Di Gia sẽ ổn hơn trong thời gian ngắn, thậm chí cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý là mình và các con sẽ phải ở công xã Nam Sơn trong thời gian dài.
Sáng hôm sau, mọi người trong nhà lần lượt thức dậy.
Cố Di Gia không ngủ ngon lắm, cô sẽ dậy khi có tiếng động nhỏ.
Nghỉ ngơi không tốt, cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác, o sắc mặt cũng nhợt nhạt, cô cứ ngồi đó với mái tóc xõa xuống, ngay cả khuôn mặt như tiên nữ cũng khá đáng sợ.
"Cô út ơi, cô út không ngủ được ạ?" Bảo Hoa lo lắng hỏi.
Cố Di Gia phản ứng chậm, như thể đầu óc cô vừa mới tiếp nhận được lời nói của cô bé, cô bèn nhẹ nhàng nói: "Cô bị mất ngủ ấy mà."
Bảo Hoa xoay tròn mắt: "Cô út lạ giường ạ?"
"Hơi hơi."
Cố Di Gia với Bảo Hoa cứ một người hỏi một người trả lời như vậy, Trần Ngải Phương quay về sau khi rửa mặt xong, thấy hai người họ đã dậy, không nhịn được hỏi: "Sao không ngủ thêm lúc nữa?"
"Mẹ ơi con ngủ đủ rồi ạ." Bảo Hoa nói với vẻ mặt rạng rỡ.
Cố Di Gia mệt mỏi nói: "Em không ngủ được."
Trong lòng có chuyện, một cơn gió khẽ thổi cũng sẽ bừng tỉnh, rất khó để vào giấc tiếp.
Trần Ngải Phương cũng hiểu sơ sơ vấn đề, cô ấy không nói gì chỉ nói: "Đợi lát nữa chị về công xã với Bảo Sơn, em và Bảo Hoa sẽ ở nhà của cục trưởng Ngụy một thời gian, đợi sóng yên biển lặng rồi hẵng về."
Cố Di Gia gật đầu, cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ.
Sau khi nghe những gì cục trưởng Ngụy tiết lộ ngày hôm qua, biết được chuyện nhà họ Khương rất phức tạp.
Tuy chuyện nhà họ Khương không liên quan đến cô nhưng nếu không phải cô gán Khương Tiến Vọng tội lưu manh sàm sỡ thì sẽ không khiến cục trưởng Ngụy điều tra nhà họ Khương, rồi phát hiện ra gì đó, gây ra hàng loạt sự việc.
Nếu nhà họ Khương biết ngọn nguồn là do cô, chắc chắn họ sẽ hận cô đến chết và không bao giờ tha thứ.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cẩn thận hơn cũng không thừa.
Bảo Hoa ngạc nhiên nói: "Mẹ ơi, con và cô sẽ không về nhà ạ?"
"Ừ, con và cô út sẽ ở nhà chú Ngụy vài hôm." Trần Ngải Phương cười nói: "Thêm vài hôm nữa Bảo Sơn sẽ được nghỉ hè, đến lúc đó Bảo Sơn cũng sẽ đến đây."
Để con gái nhỏ ở nhà họ Ngụy, thứ nhất là vì cô bé còn nhỏ, thứ hai là cô bé ở lại đây, Cố Di Gia sẽ có người bầu bạn.
Bảo Hoa lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên: "Dạ! Con thích chơi cùng chị Bảo Châu lắm."
Trẻ con không hiểu chuyện, không biết vì sao lại đến ở tạm nhà cục trưởng Ngụy, còn thật sự nghĩ rằng giống những gì cô Ngụy nói, vì thích cô út nên bảo cô út ở đây ít hôm.
Cũng vì có cô út ở đây, Bảo Hoa sẽ không cảm thấy cô đơn, khả năng thích ứng rất tốt.
Bảo Sơn mơ hồ biết được điều gì đó, cậu bé có chút lo lắng.
Chỉ là cậu bé biết, người lớn không muốn bọn chúng phải lo lắng quá nhiều, dù hỏi cũng không chịu nói, cho nên cậu bé chỉ đành giấu trong lòng, quyết định sau khi về sẽ hỏi mẹ.
*
Buổi sáng ở nhà cục trưởng Ngụy rất náo nhiệt.
Bữa sáng là bánh bao, sữa đậu nành và bánh quẩy do Triệu Mạn Lệ ra ngoài mua từ sớm, thực phẩm ở thời đại này rất tốt, không có chất phụ gia, vị thơm của quẩy thơm lại càng thơm, trẻ con rất thích ăn.
Triệu Mạn Lệ vừa gọi bọn trẻ con xuống rửa mặt, vừa gọi đứa con gái đầu bù tóc rối dậy để chải đầu cho cô bé.
Chị ấy mắng: "Ngày nào cũng như này nào, cứ lười biếng, có phải để đến lúc nghỉ hè không gọi dậy nữa đúng không? Con còn không nhanh lên lát nữa lại muộn học đó."
Ngụy Bảo Hoa vẫn mặc đồ ngủ, vắt chân ngồi trên ghế sô-pha, ngồi nghịch thanh kiếm bằng gỗ.
Lúc nhìn thấy Cố Di Gia đi ra khỏi phòng, cậu bé lập tức đứng phắt dậy như lửa đốt dưới mông, chạy ù vào nhà vệ sinh.
Ngụy Bảo Châu cười ha ha, chẳng chừa cho anh trai tí thể diện nào.
Triệu Mạn Lệ cũng thấy hơi buồn cười, con trai mười ba tuổi đã biết ngại, rất thích giữ thể diện, bị khách nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch, xấu hổ đến mức lao thẳng vào nhà vệ sinh để trốn.
Lúc ăn sáng, Triệu Mạn Lệ nhìn Cố Di Gia ngồi phía đối diện, lo lắng hỏi: "Gia Gia, sắc mặt của em không được tốt, tối hôm qua không ngủ ngon sao?"
Cố Di Gia xốc lại tinh thần, đáp lại: "Có một chút thôi ạ nhưng em không sao đâu."
"Vậy em ăn mấy món này đi rồi đi ngủ tiếp!" Triệu Mạn Lệ nói tiếp: "Lát nữa nhà chị ra ngoài hết, trong nhà rất yên tĩnh, sẽ không ai quấy rầy em đâu, em nghỉ ngơi thoải mái. Em cứ coi như đây là nhà mình, không cần câu nệ, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Cố Di Gia mỉm cười với chị ấy và đáp lại.