Vì sự phát hiện của mình, trong lòng Triệu Mạn Lệ như có sóng to gió lớn đang âm ỉ, chị ấy rất muốn nói chuyện này với lão Ngụy, tuy nhiên đang có khách ở đây, lão Ngụy cũng định đi ra ngoài nên chị ấy chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Sau khi tiễn khách về, Triệu Mạn Lệ lại tiếp tục tiếp đãi gia đình Trần Ngải Phương, bảo bọn họ ngồi thêm một lúc.
Cho đến khi trời gần tối, Trần Ngải Phương mới đưa em chồng và mấy đứa nhỏ chào tạm biệt để ra về.
Nhưng Triệu Mạn Lệ lại nhiệt tình giữ họ lại: "Ăn xong thạch rau câu rồi hẵng về, chị sắp nấu xong nước đường rồi này."
Trần Ngải Phương cười nói: "Chúng em đến đây bằng xe của công xã chị ạ, ba giờ chiều máy cày phải quay về rồi, nếu mà để lỡ thì phải đi bộ về đó chị."
"Lát nữa chị bảo lão Ngụy lái xe đưa em về." Triệu Mạn Lệ biết rõ, chị ấy biết sức khỏe Cố Di Giai không tốt, không thể đi bộ được, nhất định phải lái xe đưa họ về.
Từ thị trấn đến công xã Nam Sơn cũng không xa mấy, lái xe rất nhanh, chả tốn bao nhiêu tiền xăng cả.
Trần Ngải Phương biết Triệu Mạn Lệ có ý tốt nhưng cô ấy vẫn từ chối, cô ấy không muốn để cục trưởng Ngụy lái xe của cục công an đưa họ về, tuy nói cục trưởng Ngụy mượn xe của cục công an dùng một chút cũng không sao nhưng cô ấy cũng ngại khi để anh ấy làm như vậy.
Triệu Mạn Lệ chỉ có thể tiếc nuối tiễn họ ra về.
Trần Ngải Phương nói: "Chị dâu, chị không cần tiễn chúng em nữa đâu, chúng em tự đi qua đó được mà."
"Vậy được rồi." Triệu Mạn Lệ nói: "Các em về cẩn thận nhé, Gia Gia, đừng để quá mệt nha em." Triệu Lệ Mạn nhìn Cố Di Gia - một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng bên cạnh Trần Ngải Phương, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Phong Lẫm, chị ấy càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Không ngờ đoàn trưởng Phong lại để ý em gái của đoàn trưởng Cố.
Tuy sức khỏe của Cố Di Gia không được tốt nhưng khuôn mặt này quả thật rất xinh đẹp, được người ta thích cũng là chuyện bình thường.
Triệu Mạn Lệ cảm thấy Phong Lẫm không phải là kiểu người sẽ chú ý đến ngoại hình của con gái, anh để ý Cố Di Gia chắc hẳn là còn lý do khác.
Còn về vấn đề sức khỏe Cố Di Gia, mặc dù Phong Lẫm biết rõ chuyện này nhưng vẫn để ý đến cô, e là anh đã thật sự thích cô mất rồi.
Sau khi rời khỏi nhà cục trưởng Ngụy, mấy người Trần Ngải Phương đi đến địa điểm đã hẹn.
Họ đến không sớm cũng không muộn, các xã viên khác đã đợi sẵn ở đó, chuẩn bị lên xe quay về.
Hoàng Bình Bình cũng ở đó.
Cố Di Gia nhìn cô ấy, thấy cô ấy cười chúm chím, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ, vì thế cô đã đoán được ngay buổi xem mắt hôm nay đã thành công, trong lòng cô cũng mừng cho cô ấy.
"Gia Gia, mọi người đến rồi à." Hoàng Bình Bình quan tâm nói: "Xe còn chưa chạy đâu, em và mọi người lại gần bóng cây này ngồi nghỉ một lát đi." Cô ấy lo thời tiết nóng bức, sợ Cố Di Gia sẽ say nắng ngất xỉu.
Cố Di Gia mỉm cười nói cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế dài dành cho mọi người nghỉ ngơi ở dưới bóng cây.
Cô hiểu rõ cơ thể mình, không bao giờ ra vẻ mạnh mẽ, cố gắng không để bản thân bị bệnh mới là điều tốt nhất cho những người xung quanh.
Đợi khoảng hai mươi phút, cuối cùng mọi người cũng đã đến đủ rồi chuẩn bị quay về công xã.
Vừa lên xe thì nghe thấy tiếng xe đạp lạch cạch vang lên.
Tất cả quay đầu lại nhìn thì thấy một cảnh sát trẻ lái xe đạp đi về hướng bên này, trông có vẻ rất vội.
Đầu tiên người cảnh sát trẻ đó đưa mắt nhìn quanh, vừa nhìn thì thấy Cố Di Gia ngồi trên xe, cậu ấy vội nói: "Đồng chí Cố, đợi đã, đừng đi vội!"
Mọi người trên xe đều quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Họ nhìn người cảnh sát trẻ rồi nhìn Cố Di Gia, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không cảnh sát sẽ không cất công chạy đến đây tìm cô.
Người cảnh sát trẻ đạp xe tới trước máy cày, nhìn Cố Di Gia đang ngồi trên xe, nhìn cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Đồng chí Cố, đồng chí còn nhớ tôi không?"
Cố Di Gia gật đầu.
Vị cảnh sát trẻ này chính là người mà lúc trước đã bắt Khương Tiến Vọng đi.
Trần Ngải Phương có chút lo lắng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì sao?"
Đột nhiên cảnh sát tìm đến tận nơi, khó tránh khỏi làm người ta lo lắng, không chỉ mình Trần Ngải Phương, trong lòng các xã viên khác cũng rất thấp thỏm, dù biết bản thân mình không phạm tội gì nhưng theo bản năng họ vẫn cảm thấy có chút lo lắng chột dạ.
Người cảnh sát trẻ thấy Cố Di Gia gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, ai mà lại không thích được một cô gái xinh đẹp nhớ kia chứ.
Trong lòng cậu ấy mừng khấp khởi, nói: "Là có chút việc như này, vốn dĩ là chị dâu Ngụy định đến tìm cô nhưng tôi đi xe đạp nhanh hơn nên chị ấy nhờ tôi qua nói với cô một tiếng, các cô đừng vội về, chị dâu Ngụy vẫn còn chút việc tìm các cô."
"Chị dâu Ngụy?"
Nghe thấy chị dâu Ngụy, Trần Ngải Phương hiểu ra đó là Triệu Mạn Lệ, cô ấy có chút thắc mắc: "Có chuyện gì vậy? Không lẽ bên chị dâu còn có chuyện gì nữa sao?"
Người cảnh sát trẻ không nói, chỉ nói một cách mập mờ: "Chị dâu Ngụy bảo các cô khoan hẵng đi, nói tóm lại là đừng vội quay về."
Nghe vậy, Trần Ngải Phương cũng không nói gì nữa, cô ấy dẫn hai đứa con và Cố Di Gia xuống xe.
Hoàng Bình Bình lo lắng nhìn bọn họ, thấp giọng hỏi: "Chị dâu, không có chuyện gì chứ?"
Các xã viên trong xe cũng rất lo lắng.
Trần Ngải Phương nhẹ nhàng cười nói: "Không sao, vị cảnh sát này đến đây là để chuyển lời giúp người khác, không có chuyện gì đâu."
Người cảnh sát trẻ nói với Cố Di Gia: "Đồng chí Cố, tôi họ Vạn, tên Vạn Đông Sơn, nếu cô có chuyện gì, có thể đến tìm tôi."
Thấy vẻ mặt người cảnh sát trẻ này rất tự nhiên, thái độ cư xử với Cố Di Gia cũng rất thân thiết, quả thật không giống như xảy ra việc gì nghiêm trọng, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tài xế Khang Lục nói: "Chị dâu, vậy chúng em về trước nhé."
Trần Ngải Phương mỉm cười "ừm" một tiếng rồi bảo họ về trước.
Đợi chiếc máy cày biến mất trước con đường phía trước, Trần Ngải Phương mới hỏi: "Đồng chí Vạn, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Vạn Đông Sơn thu nụ cười trên mặt lại, vịn chiếc xe đạp, gật đầu nói: "Quả thật là có chút chuyện, vốn dĩ cục trưởng bảo tôi đến nhà anh ấy tìm mọi người, bảo đồng chí Cố ở lại nhà anh ấy chờ một chút, đợi anh ấy về."
Trần Ngải Phương nghe xong bèn nghĩ có thể là phía nhà họ Khương đã xảy ra chuyện gì rồi, sợ sẽ ảnh hưởng đến Cố Di Gia nên cục trưởng Ngụy mới giữ người lại như này.
Cô ấy lập tức đưa Cố Di Gia và hai đứa nhỏ quay lại nhà cục trưởng Ngụy.
Vạn Đông Sơn còn có việc phải làm, sau khi thông báo cho họ xong thì rời đi luôn.
"Chị dâu Trần, trong cục còn có việc, tôi đi xử lý trước đây, sau này nếu gặp khó khăn gì có thể đến cục công an tìm tôi." Cậu ấy nói rất nhiệt tình.
Trần Ngải Phương mỉm cười "ừm" một tiếng rồi cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ấy.
Cố Di Gia cũng khẽ gật đầu với Vạn Đông Sơn.
Vừa về tới khu tập thể gia đình thì thấy Triệu Mạn Lệ đang đợi ở cổng.
Vẻ mặt của Triệu Mạn Lệ dường như không có gì thay đổi, khi thấy họ, chị ấy còn cười nói: "Ây da, tụi em để quên đồ ở chỗ chị này, may mà có Tiểu Vạn giúp chị đi gọi tụi em. Bây giờ vẫn còn sớm, tụi em đến nhà chị ăn chút cơm nghỉ ngơi một lát đã."
Vẻ mặt Trần Ngải Phương vẫn không thay đổi, cô ấy cười cười đáp lại một tiếng.
Đợi họ đi vào nhà cục trưởng Ngụy, khi hai anh em Ngụy Bảo Châu nhìn thấy mấy người, chúng mừng rỡ gọi, dường như không hề ngạc nhiên trước sự đi đi về về này của họ.
Triệu Mạn Lệ bảo hai đứa con dẫn Bảo Sơn và Bảo Hoa vào phòng chơi, còn mình thì nói chuyện với Trần Ngải Phương và Cố Di Gia.
Chị ấy nói: "Tụi em vừa đi không lâu thì lão Ngụy nhà chị bảo Tiểu Vạn tới nhắn tụi em ngồi chơi thêm một lát chờ anh ấy về có chuyện gì đó muốn nói với tụi em."
"Chuyện gì vậy chị?" Trần Ngải Phương vô thức hỏi.
Triệu Mạn Lệ lắc đầu: "Chị cũng không rõ, phải đợi anh ấy về mới biết được." Triệu Mạn Lệ do dự một lúc rồi nói thêm: "Chắc là bên nhà họ Khương xảy ra chuyện gì đó thì phải." Thấy Trần Ngải Phương lo lắng, chị ấy vội an ủi: "Em đừng lo lắng quá, nếu như nhà họ Khương thật sự có tội, nhất định sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, chỉ sợ họ chó cùng rứt giậu* thôi."
*Chó cùng rứt giậu: Vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Trần Ngải Phương cũng nghĩ tới khả năng này, tâm trạng khó tránh khỏi có chút nặng nề.
Họ sống trong công xã, mặc dù người trong công xã rất đoàn kết nhưng nếu có ai có ý đồ xấu thì cũng khó mà đề phòng được.
Bởi vì chuyện này mà tâm trạng Trần Ngải Phương có chút không vui nhưng chị ấy sợ Cố Di Gia lo lắng nên miễn cưỡng cười cười nói nói với Triệu Mạn Lệ.
Triệu Mạn Lệ cố tỏ ra thoải mái nói: "Chị chỉ nói vậy thôi, thạch rau câu chị nấu xong rồi, tụi em nhất định phải ăn đó."
Chờ Triệu Mạn Lệ vào bếp lấy thạch rau câu cho khách, Trần Ngải Phương mới quay qua nói với Cố Di Gia - người im lặng từ nãy đến giờ: "Gia Gia, em không cần phải lo lắng, Cục trưởng Ngụy gọi chúng ta về chắc chắn không có chuyện gì đâu."
Cố Di Gia "dạ" một tiếng, cười nói: "Chị dâu, em không lo lắng, chị cũng đừng lo quá."
Triệu Mạn Lệ bưng ra mấy bát thạch rau câu lên, kêu mấy đứa nhỏ trong phòng cùng nhau ra ngoài ăn.
Thạch chị ấy làm là thạch rau câu đen, được nấu từ sương sáo, thêm một thìa nước đường hoặc mật ong, đây là một trong những món tráng miệng giải tỏa cái nóng trong những ngày hè. Mỗi khi tới mùa hè, nhiều người có điều kiện sẽ ra ngoài tìm sương sáo nấu thạch rau câu ăn, có thể giải nhiệt, còn có thể dùng làm món tráng miệng sau bữa ăn, người lớn hay trẻ nhỏ đều thích ăn.
Bọn trẻ vô lo vô nghĩ, ăn xong thạch rau câu lại tiếp tục đi chơi.
Ngụy Bảo Châu là người vui nhất, cô bé thích em gái Bảo Hoa chơi với mình, cô bé cũng thích người cô út trông như nàng tiên như Cố Di Gia.
Nhân lúc mẹ vào bếp rửa bát, cô bé bẽn lẽn đi theo mẹ mình.
"Mẹ ơi, khi nào cha về nhà ạ?"
"Mẹ không biết, con tìm cha làm gì?" Triệu Mạn Lệ vừa rửa bát vừa đuổi cô bé đi: "Con ra ngoài chơi đi, đâu phải là tới giúp mẹ rửa bát, ở lại đây vướng tay vướng chân thêm."
Ngụy Bảo Châu bĩu môi: "Mẹ, con nghe mẹ và chú Tiểu Vạn nói chuyện rồi, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không ạ? Có kẻ xấu có ác ý ức hiếp cô út xinh đẹp nên cha mới không cho họ về nhà... Mẹ ơi, mẹ nghĩ có nên để cô út ở lại nhà chúng ta, đợi đến khi an toàn rồi hẵng về không ạ?"
Đừng thấy cô bé chỉ mới mười tuổi, sống trong khu tập thể, những việc cần hiểu cô bé đều đã hiểu hết, cô bé không phải mấy đứa trẻ con vô lo vô nghĩ không hiểu chuyện đâu.
Triệu Mạn Lệ nhìn cô bé, chị ấy biết rõ ý đồ của cô nhóc nhà mình, buồn cười nói: "Con thích cô Gia Gia đến thế à?"
"Thích chứ ạ!" Ngụy Bảo Châu thản nhiên nói: "Cô út xinh đẹp như vậy, con nhìn mãi cũng không thấy chán."
Triệu Mạn Lệ biết con gái mình từ nhỏ đã yêu thích cái đẹp, cô bé không chỉ muốn sửa soạn thật đẹp mà còn thích những người xinh đẹp. Thấy Cố Di Gia xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất thích cô, cô bé có suy nghĩ như vậy cũng là điều bình thường.
Triệu Mạn Lệ rửa bát xong, úp bát đĩa đã rửa vào rổ, nói: "Chờ cha con về rồi nói sau."
Ngụy Bảo Châu mỉm cười đáp lại rồi tung tăng nhảy ra ngoài.
Cục trưởng Ngụy về rất muộn, lúc anh ấy về trời cũng đã tối sầm rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cục trưởng Ngụy, Triệu Mạn Lệ nói: "Lão Ngụy, anh về rồi à, có đói không? Để em đi dọn cơm ăn cho anh."
Những người khác đều đã ăn cơm hết rồi, chỉ có cơm của cục trưởng Ngụy vẫn còn để dành trong nồi.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi cục trưởng Ngụy bận, có khi nửa đêm còn không về nhà, cả nhà đâu thể nào để cái bụng đói đợi anh ấy được?
Ngụy Bảo Châu ân cần mang một ca trà thảo dược đến cho cha mình giải khát, khi trời nóng bức, cha cô bé thường thích uống trà thảo dược.
Thấy con gái mình chu đáo như vậy, trên khuôn mặt mệt mỏi của cục trưởng Ngụy cũng đã thoải mái hơn một chút.
Nhìn thấy mấy người Trần Ngải Phương đang đợi ở nhà, anh ấy chào họ, vừa định nói gì đó thì Triệu Mạn Lệ cằn nhằn bảo anh ấy đi ăn cơm trước.
"Có chuyện gì thì ăn xong rồi hẵng nói."
Trần Ngải Phương gật đầu: "Chị dâu nói đúng đấy ạ, cục trưởng Ngụy ăn cơm trước đi."
Dù có họ có vội thì cũng cũng không vội chờ thêm một ăn bữa ăn. Thấy cục trưởng Ngụy bận rộn cả ngày, còn mang bụng đói về nhà, mặt mũi nào để anh ấy mang cái bụng đói nói chuyện với mình được.
Cục trưởng Ngụy vui vẻ cười với vợ mình, đi rửa tay rồi đi ăn cơm.
Anh ấy ăn rất nhanh, lại bị Triệu Mạn Lệ mắng.
Chị ấy nói: "Em không quan tâm trước đây khi ở trong quân đội anh ăn uống như thế nào, nhưng bây giờ anh không còn trong đó nữa, không được ăn ngấu nghiến như vậy, ăn cơm còn không đúng giờ giấc như này, không tốt cho dạ dày đâu."
Cục trưởng Ngụy nghe lời ăn chậm lại, nhưng so với người bình thường thì tốc độ đó vẫn rất nhanh, Triệu Mạn Lệ tức giận trừng mắt nhìn anh ấy.
Sau khi ăn xong, uống chút nước thì anh ấy lại quay trở lại phòng khách.
Triệu Mạn Lệ đã kịp thời đuổi bọn trẻ vào phòng.
Cục trưởng Ngụy cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Chiều nay, cấp trên đã phái người tới phong tỏa nhà họ Khương."
Nghe vậy, mọi người ở đó đều nhíu chặt lông mày.
Ngay cả một người hiểu rõ thời đại này điên rồ như thế nào từ lịch sử như Cố Di Gia cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Chỉ khi dấn thân vào tình cảnh đó thì mới biết được tình cảnh được miêu tả trong lịch sử nguy hiểm đến mức nào.
Triệu Mạn Lệ càm ràm hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Cục trưởng Ngụy nhìn vợ mình rồi lắc đầu, nói: "Tạm thời các em đừng bận tâm về chuyện này, cũng đừng đi nghe ngóng cái gì cả! Thời gian này, Gia Gia cứ tạm thời ở nhà chúng ta trước đi, đợi qua đợt này rồi hẵng tính tiếp."
Bởi vì Cố Di Gia là em gái của lão Cố nên cục trưởng Ngụy cũng coi cô như em gái mình, cho nên bây giờ anh ấy cũng gọi cô là Gia Gia như mấy người Trần Ngải Phương.