Triệu Mạn Lệ nghe thấy tiếng bọn trẻ, chị ấy bước ra từ trong bếp, tình cờ nhìn thấy Phong Lẫm đang đỡ Cố Di Gia.

Chị ấy sững sờ một lúc, cảm thấy có hơi nghi ngờ.

Về chuyện của Phong Lẫm, khi lão Ngụy còn trong quân đội, chị ấy đã theo quân và gặp anh ở trụ sở, vì thế cũng quen biết anh. Chị ấy nghe nói rằng Phong Lẫm lớn lên trong một khu tập thể ở thủ đô, nhiều người của nhà họ Phong cũng công tác trong quân đội hoặc giữ chức vụ trong chính phủ, gia thế không thể so sánh với người bình thường.

Khi mới mười ba, mười bốn tuổi, anh đã bị các bậc cha chú trong nhà cho vào doanh trại quân đội để huấn luyện.

Có thể nói rằng Phong Lẫm đã lớn lên trong quân đội.

Chính vì vậy mà ở độ tuổi trẻ như thế, anh đã đạt được những thành tựu mà người khác không theo kịp.

Đương nhiên, anh có năng lực thì mới đạt được thành tựu, thật ra anh là một người có tài năng vô cùng xuất sắc, anh đã từng ra chiến trường, đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, lập ra vô số công lao hiển hách, có nhiều thành tích chói lọi.

Nếu không phải anh thật sự còn quá trẻ và cấp trên cũng muốn chèn ép anh, e rằng bây giờ anh không chỉ có cấp bậc như thế này.

Một chàng trai xuất sắc và có tương lai tươi sáng như vậy cho nên cuộc hôn nhân của anh chắc chắn có rất nhiều người để mắt tới.

Ngày xưa anh còn trẻ, cống hiến hết mình cho quân đội, cho dù có nhiều người để mắt thì cũng không thể làm gì được anh. Thời gian trôi đi, bây giờ anh đã hai mươi bảy tuổi nhưng còn chưa muốn kết hôn, e rằng mấy thủ trưởng cũng đã lo lắng không yên về cho chuyện hôn sự của anh.

Triệu Mạn Lệ cũng rất quý Phong Lẫm, vừa trẻ lại có bản lĩnh như thế, gia thế vượt trội, ngoại hình và năng lực đều miễn chê, ai lại không đánh giá cao một chàng trai xuất sắc như vậy?

Khi biết anh vẫn chưa kết hôn, chị ấy thậm chí còn muốn làm bà mối cho anh.

Đây là vấn đề chung của rất nhiều người ở thời đại này, những người đã đến một độ tuổi nhất định thích làm mai mối cho những thanh niên ưu tú và không muốn nhìn thấy họ cô đơn, nhưng chị ấy cũng biết rằng cuộc hôn nhân của Phong Lẫm nhất định có rất nhiều người để mắt tới, hôn sự của anh như thế nào còn không đến lượt chị ấy quan tâm.

Vì vậy, chị ấy không suy nghĩ nhiều khi gọi Phong Lẫm đến nhà ăn cơm, chị ấy chỉ muốn chiêu đãi một chàng trai trẻ giỏi giang, đồng thời người đó còn là đồng đội cũ của lão Ngụy chồng chị ấy.

Bất chấp sự chênh lệch tuổi tác có hơi lớn giữa lão Ngụy và Phong Lẫm, trước đây hai người họ đã từng cùng nhau ra chiến trường, Phong Lẫm còn từng cứu mạng lão Ngụy nhà chị ấy.

Chỉ riêng điều này thôi, Triệu Mạn Lệ đã rất biết ơn anh.

Lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ giúp đỡ Cố Di Gia của anh, trong lòng chị ấy nhất thời phát chuông cảnh báo.

Nếu nhìn theo cách này thì hai người thật sự rất xứng đôi, người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ xinh đẹp nhu mì, đứng cạnh nhau trông vô cùng đẹp đôi.

Hơn nữa, Phong Lẫm còn chủ động giúp đỡ cô...

Mặc dù Triệu Mạn Lệ biết rằng Phong Lẫm đã giúp đỡ một đồng chí nữ sắp ngất xỉu vì lịch sự và trách nhiệm, nhưng trong lòng chị ấy vẫn cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không được bình thường.

Chị ấy không khỏi nhìn thêm lần nữa rồi quay vào bếp lẩm bẩm một mình.

Trong bếp, Trần Ngải Phương đang thái rau, nhìn thấy chị ấy đem chai nước tương vào, cô ấy mỉm cười nói: "Em nghe thấy bên ngoài hơi ồn, cục trưởng Ngụy và hai đứa trẻ đã về rồi đúng không chị?"

"Đúng rồi." Triệu Mạn Lệ cũng cười nói: "Vừa về đã bắt đầu ầm ĩ, khiến người ta đau hết cả đầu."

Bản thân Trần Ngải Phương có hai người con, một trai và một gái, cô ấy biết rằng đôi khi hai anh em đùa giỡn quá trớn thì ngay cả mái nhà cũng có thể bị chúng thổi bay.

Sau khi hai người trò chuyện về con cái một lúc, chủ đề chuyển sang Cố Di Gia.

Triệu Mạn Lệ nói: "Chị nghe lão Ngụy nói về chuyện lần này Gia Gia bị oan, mấy đồng chí nữ xinh đẹp ngày nay thật là..."

Nghĩ đến điều gì đó, trên mặt chị ấy lộ ra vẻ chán ghét.

Đừng nói ở nông thôn, ngay cả ở thị trấn, mấy năm nay cũng quá hỗn loạn, chuyện gì chị ấy cũng đã từng thấy qua.

Một số cô gái xinh đẹp bị người khác cố ý hủy hoại, thủ đoạn cũng rất đơn giản, một là trực tiếp báo cáo hoặc là bị hãm hại giở trò đồi bại, cô gái kia chưa lập gia đình, vì để tồn tại cô gái đó bị buộc phải về nông thôn đồng nghĩa với việc bị buộc phải kết hôn.

Bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều bị ép lấy chồng?

Khi nghe được chuyện xảy ra với Cố Di Gia từ lão Ngụy, chị ấy cảm thấy chủ nhiệm Khương chắc hẳn không phải là loại người tốt lành gì.

Anh ta nhìn trúng cô gái nhà người ta nhưng cô gái đó có thích anh ta không?

Cho dù anh ta còn chưa làm gì, sau khi Cố Di Gia từ chối mấy lần nhưng anh ta vẫn dây dưa không dứt, không ai biết được cuối cùng anh ta có vì thể diện của bản thân mà sẽ làm ra chuyện nào đó không? Đặc biệt là với địa vị của anh ta, lại ở trong cách ủy hội, thật quá dễ dàng để làm điều gì đó.

Mặc dù Cố Minh Thành có địa vị cao, mạng lưới quan hệ rộng rãi, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, sợ rằng Cố Di Gia sẽ xảy ra chuyện gì đó trước khi Cố Minh Thành ra tay.

Lúc ấy bọn họ sẽ hối hận cả đời.

Sắc mặt Trần Ngải Phương tối sầm, nói: "Bây giờ chủ nhiệm Khương vẫn bị giam giữ, nhưng không sao cả, em chỉ là sợ người nhà họ Khương..."

Triệu Mạn Lệ hiểu được nỗi lòng của cô ấy, chị ấy khuyên nhủ: "Sẽ không có chuyện gì đâu, lão Ngụy đã phái người tới trông chừng mà."

Công việc của chồng chị ấy rất đặc biệt, chị ấy rất khó để tìm hiểu một số thông tin, nhưng chị ấy láng máng biết hình như nhà họ Khương cũng không trong sạch, gần đây lão Ngụy bận rộn xử lý việc này, ngay cả ngày nghỉ cũng bị gọi đi làm.

Trần Ngải Phương hơi cảm động, cô ấy chợt hiểu tại sao Khương Tiến Vọng lại bị giam mấy ngày và cũng không có người nhà họ Khương nào đến quấy rầy nhà bọn họ.

Xem ra bây giờ nhà họ Khương cũng không lo nổi chính bản thân mình.

Nếu như nhà bọn họ vô tội, đương nhiên cục công an sẽ không thể làm gì họ, nhưng nếu họ không trong sạch...

Trần Ngải Phương cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến điều này.

Hôm nay bọn họ đến gặp cục trưởng Ngụy vì muốn biết tình hình nhà họ Khương để tìm cách đối phó.

Lúc này, cô ấy lại nghe thấy Triệu Mạn Lệ nói: "Ngải Phương à, em vẫn chưa tính chuyện theo quân sao?"

Trần Ngải Phương ngạc nhiên mất một lúc, cảm giác trong lòng cô ấy thật khó diễn tả.

Sao cô lại chưa tính đến chuyện đó được cơ chứ? Nhưng sức khỏe của Gia Gia không ổn nên không thể đi đường dài, nếu trên đường có xảy ra chuyện gì thì cũng không kịp đưa đến bệnh viện...

Bọn họ không thể gánh chịu được hậu quả đó.

"Chị nghe lão Ngụy nói rằng bệnh viện quân y nơi đoàn trưởng Cố công tác có một bác sĩ có tay nghề cao, nếu mọi người đi theo quân thì có thể dẫn Gia Gia đến đó khám, nói không chừng còn có thể chữa khỏi bệnh cho Gia Gia đấy?" Triệu Mạn Lệ nói.

Đôi mắt Trần Ngải Phương sáng ngời: "Thật vậy sao chị?"

"Đương nhiên là thật rồi, đoàn trưởng Phong đã đề cập đến chuyện này, cậu ấy làm việc cùng trụ sở với đoàn trưởng Cố, chắc hẳn chuyện đó là thật nên mới nói như thế."

Trần Ngải Phương lập sức ngẩn ngơ, thì ra đoàn trưởng Phong nói chuyện đó, anh đúng là người tốt, chắc hẳn anh cảm thấy sức khỏe của Gia Gia không ổn nên mới đề cập đến chuyện này.

Triệu Mạn Lệ đáp: "Chị nghĩ rằng lão Cố chắc hẳn cũng đã để ý đến vấn đề này nhưng sức khỏe của Gia Gia không ổn, không thể đi xe đường dài, nên không có nói chuyện đó với mấy đứa..." Tránh cho vợ và em gái nghĩ nhiều.

Khi nói đến đây, chị ấy thở dài.

Muốn đưa em gái đi khám bệnh nhưng lại sợ gục ngã trước khi đến gặp được bác sĩ, điều kiện đường xá hiện nay cũng không tốt, giao thông không phát triển, muốn đi đến đâu cũng phải ngồi xe rất lâu, đường xá xa xôi, dù người nào khỏe mạnh cũng chịu không nổi chứ đừng nói đến một cô gái gầy yếu.

Vậy thì ở nhà dưỡng bệnh còn tốt hơn phải hy sinh như thế.

Chị ấy có thể hiểu được tâm tư của vợ chồng Cố Minh Thành.

Trong lòng Trần Ngải Phương có quá nhiều cảm xúc.

Cô ấy rất nhớ người chồng đang công tác ở doanh trại quân đội, cô ấy rất muốn đưa con cái đoàn tụ cùng anh ấy, nhưng cô ấy sợ rằng sức khỏe của em chồng không thể kham nổi, nếu trên đường có vấn đề gì thì phải làm sao.

Trong những năm qua, cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều vì chuyện này.

Cuối cùng, cô quyết định ở nhà vì em chồng và không muốn mạo hiểm để tránh phải hối hận về sau.

*

Cục trưởng Ngụy trở về cùng hai đứa con, bầu không khí trong căn phòng trở nên sôi động hẳn lên.

Ngụy Bảo Châu mỉm cười nhận lấy cây kem anh trai mang về, trước tiên để lại cho mình một cây, sau đó lại lấy ra một cái cho Cố Di Gia.

"Cô út, cô ăn kem đi ạ."

Cục trưởng Ngụy nghe thấy thế bèn cười đáp: "Cô út nào ở đây? Phải gọi là cô Cố chứ!"

Ngụy Bảo Châu cũng không sợ cha mình, ngược lại cha cô bé thương cô bé hơn cả anh trai, nếu mẹ cô bé không dạy dỗ nghiêm khắc thì chắc hẳn anh em bọn họ đã bị cha chiều hư.

"Cha ơi, cô Cố trẻ như thế, nếu gọi là chị còn được, còn phải gọi là cô thì... Con không quan tâm, con chỉ muốn gọi là cô út thôi."

Cố Di Gia nghe thế thì cảm thấy buồn cười, cô thích đứa trẻ hoạt bát này.

Kiếp trước cô cũng hoạt bát và ồn ào như thế, những người xung quanh đều có tính cách giống cô, kiếp này cơ thể cô lại ốm yếu như vậy, không thể hoạt động mạnh nên cô thích những đứa trẻ hoạt bát như này.

Cô không lấy cây kem: "Cảm ơn Bảo Châu nhé, sức khỏe của cô không tốt nên không thể ăn kem được."

Ngụy Bảo Châu vừa nghe thấy thế thì quan tâm: "Sức khỏe của cô út không ổn chỗ nào ạ?"

Cố Di Gia cười đáp: "Cũng không có chuyện gì, cô sinh non, trước kia không chăm sóc bản thân tốt nên cơ thể bị thiếu máu trở nên yếu ớt, sức đề kháng cũng kém, không thể chịu lạnh cũng không thể chịu nóng được, dễ bị bệnh lắm."

Mấy ngày nay cô cũng cẩn thận thăm dò cơ thể, cuối cùng cô cũng có thể hiểu rõ cơ thể cô đang xảy ra chuyện gì.

Chắc hẳn cũng không có bệnh tật gì, cô chỉ bị sinh non, hệ thống y tế trong thời đại này còn kém phát triển, không thể chữa trị kịp thời, hơn nữa còn thiếu ăn thiếu mặc nên cơ thể không đầy đủ dinh dưỡng khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn. Sau đó, vì bị mẹ kế Vu Hiểu Lan hành hạ hai năm nên cơ thể này không chịu được nữa.

Vì thế, cứ ba ngày cô lại bị ốm một lần, thật ra đều chỉ là cảm lạnh và sốt thông thường.

Nhưng có thể này rất yếu ớt, sức đề kháng rất thấp, một cơn cảm lạnh hoặc sốt nhẹ cũng có thể lấy đi nửa mạng sống của cô, thậm chí còn không thể rời khỏi giường.

Nghĩ tới chuyện này, Cố Di Gia không khỏi thở dài.

Nếu nguyên chủ sinh ra ở thời hiện đại thì cơ thể như thế không tính là chuyện lớn, nếu dưỡng bệnh từ khi còn nhỏ thì khi lớn lên cũng như những người khỏe mạnh bình thường.

Nhưng chuyện ấy lại xảy ra ở thời đại thiếu thốn như thế này.

Ngụy Bảo Châu nghe xong thì tỏ vẻ thông cảm nhưng sau đó cô bé nghĩ rằng nếu bày tỏ thái độ trước mặt cô thì có vẻ không ổn nên cô bé cũng thu hồi biểu cảm ấy.

"Cô út hãy chăm sóc bản thân thật tốt nha." Cô bé nhìn sắc mặt Cố Di Gia: "Cô út xinh đẹp như thế, nếu cơ thể khỏe mạnh thì sẽ càng đẹp hơn."

Hầu hết con gái đều yêu cái đẹp, Ngụy Bảo Châu hiếm khi được nhìn thấy một người con gái xinh đẹp như vậy, giọng nói lại ngọt ngào dễ nghe, cô bé cảm thấy mọi thứ trên người cô đều tốt, đương nhiên cũng hy vọng cô sẽ khỏe mạnh.

Đây là sự kỳ vọng vào những điều tốt đẹp.

Có Di Gia cười mỉm: "Cảm ơn Bảo Châu nhé."

Biết được Cố Di Gia không thể ăn kem, cô bé cũng hỏi qua cha và chú Phong, bọn họ đều không muốn ăn, vì thế Bảo Châu lại đem hai cây kem còn lại vào nhà bếp cho mẹ và cô Trần.

Khi cha về đến nhà, Ngụy Bảo Châu đưa Bảo Hoa ra ngoài đi dạo, vì có cục trưởng Ngụy ở đây nên bầu không khí ở phòng khách cũng náo nhiệt hơn.

Khi cục trưởng Ngụy ở nhà thì anh ấy lại không nghiêm túc như khi ở bên ngoài mà rất thân thiện và vui tính.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng không còn rơi vào tình cảnh khó xử nữa, cô lén lút thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ ngồi đó uống trà, thỉnh thoảng nghe cục trưởng Ngụy và Phong Lẫm nói chuyện với mấy đứa nhỏ.

Bữa cơm trưa ở nhà họ Ngụy cũng rất náo nhiệt.

Vì ở đây có mấy đứa trẻ nên chúng không thể nào ngồi yên nổi, huống chi cục trưởng Ngụy còn kéo Phong Lẫm uống rượu, hiếm khi anh ấy lại có thể tùy ý lấy ra mấy chai rượu mà bản thân đã cất kỹ bấy lâu nay.

Phong Lẫm chỉ uống một ly, sau đó anh giơ tay từ chối: "Chút nữa tôi còn có việc phải làm."

Cục trưởng Ngụy cảm thấy tiếc nuối nên thu bàn tay muốn rót rượu lại: "Đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu cùng nhau, chuyện trước kia... Ây da, hẹn bữa nào có thời gian rảnh thì chúng ta lại tìm lão Cố uống vài ly rượu."

Phong Lẫm gật đầu.

Sau khi ăn trưa xong, Phong Lẫm chuẩn bị rời đi.

Cục trưởng Ngụy cùng anh ra khỏi nhà và đến cục công an.

Trước khi rời đi, anh ấy nói với mấy người Trần Ngải Phương: "Hiếm khi mấy chị em có dịp đến được đây, mọi người ở đây chơi thêm đi. Không cần lo lắng về chuyện của Gia Gia, chắc hẳn nhà họ Khương cũng không thể tự cứu lấy nhà bọn họ được đâu, vì thế họ sẽ không đến làm phiền mọi người."

Sau khi nghe được những lời chắc như đinh đóng cột của anh ấy, cuối cùng Trần Ngải Phương cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ấy cảm kích đáp lời: "Cục trưởng Ngụy, xin lỗi đã làm phiền anh."

"Phiền cái gì mà phiền chứ!" Cục trưởng Ngụy cười đáp: "Nếu nhà họ Khương chính trực thì bọn anh cũng không thể làm gì được đúng không? Vì nhà họ Khương làm ăn bất chính nên bị phát hiện vi phạm pháp luật, bọn anh là công an thì đương nhiên phải xử lý theo quy định của pháp luật rồi."

Anh ấy cũng không kể chi tiết về chuyện của nhà họ Khương, có một số việc còn chưa giải quyết xong, khó có thể nói nhiều.

Trần Ngải Phương cũng hiểu được nên cô ấy mỉm cười gật đầu: "Cục trưởng Ngụy nói đúng."

Phong Lẫm đứng ở cửa chờ cục trưởng Ngụy, anh nhìn vào bên trong cánh cửa, dừng lại trên người Cố Di Gia.

Những người khác không để ý nhiều đến anh, chủ yếu là vì khí chất của anh rất mạnh mẽ nên không dám nhìn anh. Nhưng Triệu Mạn Lệ không biết vì điều gì mà lại nhìn anh thêm mấy lần, chị ấy phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào Cố Di Gia, tim chị ấy đập mạnh.

Ôi chao, thật không thể tin được, không lẽ đoàn trưởng Phong lại thích em gái của đoàn trưởng Cố ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play