Du Phong thở dài: "Vậy được rồi, chúng ta không nói tới nữa! Tóm lại, nếu em muốn về nhà mẹ đẻ thì phải có anh đi cùng mới được qua đó!" Anh ấy cố gắng nhấn mạnh: "Em ở chỗ nào thì anh ở chỗ đó, chúng ta là vợ chồng, không ai dám nói gì đâu."
Dù sao anh ấy cũng tuyệt đối không để người nhà họ Tần tẩy não Tần Mộng Kiều nữa.
Tần Mộng Kiều nhìn dáng vẻ vô lại của anh ấy, trong lúc nhất thời, cô ấy không biết nên cười hay nên khóc.
Lúc Cố Di Gia và Phong Lẫm về tới nhà thì mọi người đã ăn cơm tối xong rồi.
Chị Điền hỏi: "Gia Gia có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Chị nấu mì cho em ăn nhé?"
"Chị Điền, không cần đâu." Cố Di Gia cười nói: "Em ở bên ngoài đã ăn no lắm rồi."
Mấy đứa nhỏ Phong Bắc Thần nhào tới, kêu thím út tới thím út lui, ríu ra ríu rít hỏi hội chùa như thế nào, nghe nói đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay tổ chức vui chơi trọng thể như thế, khiến chúng muốn khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play