Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần cũng không biết món đồ bọn họ mua là gì, mặc dù chủ tiệm nói là bộ đồ ăn ngự dụng của một vị Hoàng đế thuộc triều đại nào đó, nhưng ai mà biết được liệu có phải thật hay không.
Hai người cũng không để ý nó là thật hay giả, bọn họ cũng cười hì hì ép giá thật thấp, sau đó tùy tiện mua luôn.
"Cứ mua thôi, nếu là rác rưởi thì ném đi." Phương Mỹ Di nói, tác phong bốc đồng của người có tiền.
Cố Di Gia cảm thấy buồn cười, lúc tới phiên cô thì cái gì cô cũng không hiểu, suýt chút nữa đã mang tất cả những thứ trông có vẻ có dấu vết lịch sử coi như của báu.
Đương nhiên, cũng chỉ là suýt chút nữa mà thôi.
Dù sao những chuyện săn mua đồ cổ giá rẻ kiểu này đều không phải chỉ dựa vào vận may, mà dựa vào mắt nhìn và kinh nghiệm, cô tự nhận không có mắt nhìn, càng chẳng có kinh nghiệm gì, cho nên không tham gia vào.
Cô quay qua hỏi Phong Lẫm: "Anh Lẫm, anh biết xem đồ không? Có thể nhìn ra món nào là đồ cổ thật không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play