Du Phong đau lòng nhìn vết thương trên mặt cô ấy, không chút khách khí mắng: "Mẹ em cũng thật quá đáng, đánh em như thế này. Thỉnh thoảng anh rất nghi ngờ, không biết em có phải con gái của bọn họ không, hay là em được bọn họ nhặt về?"
Vốn dĩ Tần Mộng Kiều đang rất đau lòng, nhưng Du Phong thay đổi thất thường khiến cô ấy có hơi mông lung.
Vừa rồi anh ấy còn vô cùng tức giận, dáng vẻ như muốn cắn chết cô ấy vậy, bây giờ lại tươi cười hớn hở, cười giống hệt như con trai ngốc nhà địa chủ vậy.
Làm gì có ai thay đổi cảm xúc nhanh tới thế chứ?
Cố Di Gia cũng cảm thấy Du Phong này đúng là người dễ dỗ, Tần Mộng Kiều cùng lắm cũng chỉ nói vài câu thành thật là anh ấy đã hết giận.
Nếu đoàn trưởng Phong cũng dễ dỗ như thế này thì tốt biết bao, thế thì lần trước cô cũng không phải dỗ anh lâu tới như thế.
Có điều... Tính cách trung thực, nghiêm túc của Tần Mộng Kiều có khả năng áp chế Du Phong, mặc dù cô ấy không nói mấy lời hay lẽ phải gì, nhưng chỉ cần cô ấy nói thật lòng thì Du Phong sẽ thích nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play