Ngụy Bảo Châu ngồi ở một bên, cô bé vẫn nhìn chằm chằm Cố Di Gia, mỗi khi Cố Di Gia ngẩng đầu cười với cô bé, khuôn mặt cô bé đỏ bừng và ngượng ngùng.
Cô út đẹp quá, nếu cô cười với mình hoài như thế thì cô bé cảm thấy choáng váng không biết làm gì cả.
Khi Ngụy Bảo Châu nhìn thấy anh trai, người anh thường kiêu ngạo và hiếu chiến trong khu tập thể cũng tỏ vẻ ngượng ngùng, cô bé lập tức mỉm cười và làm mặt xấu với anh trai.
Tay Ngụy Bảo Hoa ngứa ngáy, muốn đánh em gái mình một cái.
Mới ba ngày không đánh thôi mà em gái đã chọc ghẹo cậu bé.
Bảo Hoa tò mò nhìn Ngụy Bảo Châu, bông hoa trên tóc chị gái này đẹp quá.
Ngụy Bảo Châu thấy cô bé đáng yêu, bèn đưa cho cô bé một chiếc kẹo Thỏ Trắng, cười nói: "Em tên là Bảo Hoa sao? Tên em rất giống tên của tụi chị."
Bảo Hoa không sợ người lạ, giọng nói nhí nhảnh giòn tan vang lên: "Bảo Hoa là tên mụ của em, em và anh trai còn có tên khác ạ."
Hai cô nhóc một lớn một nhỏ nhanh chóng bắt chuyện với nhau.
Triệu Mạn Lệ đang nói chuyện với Trần Ngải Phương và Cố Di Gia.
"Sáng nay lão Ngụy bị gọi ra ngoài, nghe nói ở cục công an có chuyện, trưa sẽ về nhà." Chị ấy nhiệt tình nói: "Hiếm khi mấy đứa mới đến đây, ở lại ăn cơm cùng gia đình chị nhé."
Trần Ngải Phương không từ chối và sảng khoái đáp: "Vậy làm phiền chị dâu rồi ạ."
"Phiền cái gì mà phiền chứ, đúng lúc hôm nay nhà chị có khách đến nên chị cũng mua nhiều đồ ăn, mọi người đến đây ăn thì chỉ thêm mấy bộ chén đũa thôi mà." Triệu Mạn Lệ cũng là một người thẳng thắn, chị ấy cực kỳ thích thái độ của Trần Ngải Phương.
Chị ấy không thích kiểu người có thái độ khách sáo giả dối, bởi vì địa vị của chị ấy nên việc ứng phó những mối quan hệ với người ngoài đã rất phiền phức, chị ấy cũng không muốn khách sáo như thế khi đối mặt với người nhà.
Cố Minh Thành và cục trưởng Ngụy là đồng đội, vì quen biết đã lâu nên không cần tỏ ra khách sáo như thế.
Triệu Mạn Lệ nhìn Cố Di Gia, chị ấy cảm thán: "Hai năm không gặp, không ngờ Gia Gia đã lớn như thế rồi, đúng là càng ngày càng xinh đẹp."
Khi còn bé, cô trông giống như một nàng tiên nhỏ, bây giờ lớn lên, cô xinh đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng không thể rời mắt.
Triệu Mạn Lệ càng nhìn càng cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, đáng tiếc sức khỏe của cô không được tốt, nếu không mọi người sẽ muốn mai mối với cô.
Nếu một cô gái xinh đẹp như thế muốn hẹn hò thì không biết có bao nhiêu đàn ông đổ xô đến cướp chậu đây!
Cố Di Gia ngượng ngùng cười nói: "Chị dâu, chị đừng khen em nữa. Sao em có thể so với hai chị và Bảo Châu vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh cơ chứ, vừa gặp đã cảm thấy hoạt bát rồi, những người như chị mới tốt ấy chứ."
Những lời này không chỉ khen ngợi chị dâu mà còn khen ngợi hai mẹ con Triệu Mạn Lệ.
Cô nói đúng, phụ nữ thời đại này ai cũng tràn đầy sức sống và xinh đẹp, cô có sức hút nhưng lại quá gầy yếu.
Triệu Mạn Lệ cười nhưng trong lòng chị ấy cảm thấy ngạc nhiên, chị ấy phát hiện dường như em gái của Cố Minh Thành đã trở nên có sức sống hơn rất nhiều. Hai năm trước, khi chị ấy nhìn cô thì cảm thấy vừa mềm mỏng và yếu ớt, cô chỉ lẳng lặng ngồi cạnh anh trai và chị dâu, cũng không nói nhiều như bây giờ.
Con người trở nên hoạt bát hơn, trông tràn đầy sức sống hơn và bệnh tình cũng không cảm thấy nghiêm trọng.
Triệu Mạn Lệ không khỏi nhìn cô thêm một lần nữa, thầm nghĩ nếu sức khỏe của cô có thể khá hơn thì những người đàn ông muốn cưới cô không biết phải xếp hàng đến tận đâu.
Ngồi nói chuyện một lúc cũng gần đến giờ cơm, Triệu Mạn Lệ đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Đương nhiên, Trần Ngải Phương sẽ không thực sự coi mình như một vị khách mà ngồi đây đợi đồ ăn trong khi chủ nhà đang bận rộn trong bếp, vì thế cô ấy cũng xắn tay áo lên giúp đỡ.
Triệu Mạn Lệ phát hiện nước tương ở nhà đã hết nên nhờ con trai đi mua.
Ngụy Bảo Hoa nói: "Dạ, để con và Bảo Sơn cùng đi, con muốn mua kem cho Bảo Sơn ăn."
Triệu Mạn Lệ nghe vậy, sao chị ấy có thể không biết con trai mình đang có ý đồ gì, bình thường chị ấy không cho con ăn kem vì sợ chúng bị tiêu chảy, hôm nay có khách đến nhà nên tranh thủ ăn một cây kem đây mà.
"Anh ơi, Bảo Hoa và em cũng muốn ăn kem!" Ngụy Bảo Châu vội vàng hét lên: "Thời tiết hôm nay nóng quá, chúng em muốn ăn kem!"
Ngụy Bảo Hoa nói: "Bảo Hoa thì có thể ăn nhưng em thì đừng có đòi, em không phải là khách."
Ngụy Bảo Châu tức giận muốn đánh cậu bé nhưng Triệu Mạn Lệ lại bất đắc dĩ kéo hai anh em ra, vỗ nhẹ đầu từng đứa: "Được rồi, đi đi, đừng dẫn Bảo Sơn đi lung tung nhé, cẩn thận đừng để cha đánh con đấy."
Ngụy Bảo Hoa cũng không sợ mẹ, cậu bé vừa cười vừa cầm tiền đưa Bảo Sơn đi ra ngoài.
Ngụy Bảo Châu cũng đưa Bảo Hoa về phòng cô bé chơi.
Tuy rằng hai cô nhóc chênh lệch vài tuổi nhưng Bảo Hoa thực sự là một đứa trẻ hoạt bát và đáng yêu, nói chuyện liên tục và miệng rất dẻo, sau một lúc, cô bé cũng dỗ dành xong còn khiến Bảo Châu gọi em gái ơi em gái à, cái gì tốt đều muốn cho cô bé chơi, cô bé lôi kéo em gái Bảo Hoa vào phòng xem bộ sưu tập bảo vật của mình.
Cố Di Gia là người duy nhất còn lại trong phòng khách.
Cô muốn vào bếp giúp đỡ nhưng bị Triệu Mạn Lệ và chị dâu đẩy ra ngoài, nói rằng nhà bếp rất nóng và bảo cô ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách là được rồi.
Về phần Bảo Hoa và Ngụy Bảo Châu, vì cô cũng là người lớn rồi, cô thật sự không chơi được gì với mấy nhóc, cuối cùng đành chán nản ngồi trong phòng khách uống trà.
Đang uống trà thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng là hai cậu bé đi mua nước tương về không có chìa khóa nên đứng dậy mở cửa.
Lúc cửa mở ra, cô phát hiện ra trước cửa không phải là hai cậu bé mà là một bóng dáng cao lớn.
Cố Di Gia ngẩng đầu lên theo bản năng, cô nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vừa sắc bén vừa hung dữ.
Đường nét khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lông mày lại sắc như kiếm tuốt vỏ, mang lại cảm giác áp bức.
Khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô có chút bối rối, trái tim đập không kiềm chế được, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Người đàn ông đứng ngoài cửa, còn cô thì đứng ở trong, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như thân hình cao lớn của anh bao phủ cô, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi hương của của khói thuốc súng trên người anh.
Bất cứ ai đột nhiên bị bao phủ trước một người đàn ông nguy hiểm như vậy sẽ không thể kiềm chế được sự sợ hãi của mình, như thể bị bao phủ trước một con thú đang ngủ đông, người đó có thể trở thành con mồi bất cứ lúc nào.
Cố Di Gia cứng đờ đứng ở nơi đó, vẻ mặt có hơi đờ đẫn.
"Đồng chí Cố?"
Người bên kia cúi đầu nhìn cô và gọi tên.
Cố Di Gia tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi trong lòng bị đẩy lùi, cô đáp một cách chậm rãi: "Thì ra là đồng chí Phong..."
Vừa nói, cô vừa vô thức lùi bước để anh có thể đi vào
Phong Lẫm không vội vào trong mà hỏi: "Cô không sao chứ?"
Ánh mắt của anh luôn nhạy bén, sao anh có thể không nhìn ra vừa rồi cô đã rất sửng sốt, trong lòng anh nảy sinh một nghi ngờ hiếm hoi, chẳng lẽ trông mình đáng sợ lắm à?
Anh hoàn toàn quên mất rằng mình đã từng dọa một đồng chí nữ trong đoàn văn công phải khóc.
Lúc này Phong Lẫm hơi suy nghĩ, anh có nên cười không? Nhưng lão Cố cũng từng nói với anh rằng tốt nhất là anh đừng cười, nếu không sẽ càng đáng sợ hơn.
Cố Di Gia nở một nụ cười khách sáo: "Không sao đâu, đồng chí Phong đến gặp cục trưởng Ngụy sao? Anh vào đi." Sau khi anh bước vào, cô lại nói: "À đúng rồi, cục trưởng Ngụy đi vắng có việc, chị dâu Ngụy nói anh ấy sẽ về vào buổi trưa."
Phong Lẫm nói: "Tôi biết rồi, chị dâu mời tôi đến ăn cơm."
Cố Di Gia "ồ" đáp một tiếng.
Nghe được tiếng động ở bên ngoài, Triệu Mạn Lệ và Trần Ngải Phương ra khỏi nhà bếp.
Nhìn thấy Phong Lẫm, Triệu Mạn Lệ mỉm cười rất vui vẻ và nói: "Đoàn trưởng Phong, cậu đến rồi sao, lão Ngụy vẫn chưa quay lại, cậu ngồi ở đây một lát và ăn trái cây uống trà với Gia Gia nhé, chút nữa là có thể ăn cơm trưa rồi."
Phong Lẫm đáp lời.
Cố Di Gia và Trần Ngải Phương hơi ngạc nhiên, thì ra anh là đoàn trưởng?
Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Trần Ngải Phương cũng mỉm cười nói: "Thì ra đoàn trưởng Phong cũng ở đây, thật trùng hợp."
"Cũng không trùng hợp lắm đâu." Triệu Mạn Lệ nói: "Đoàn trưởng Phong là người bận rộn, lão Ngụy đã gọi điện mấy lần nhưng cậu ấy đều không đến, bọn chị cũng không chắc hôm nay cậu ấy có đến hay không nữa."
Nhưng bây giờ Phong Lẫm ở đây, thật đúng là trùng hợp.
Cơm còn đang nấu, hai người trở lại bận rộn trong nhà bếp, phòng khách chỉ có Phong Lẫm và Cố Di Gia.
Cố Di Gia lại cảm thấy xấu hổ và muốn cắm cả ngón chân xuống sàn.
Cô không ngờ rằng sau vài ngày lại gặp được Phong Lẫm ở đây, cô cứ nghĩ trừ khi cô và chị dâu vào quân đội, nếu không trong thời gian ngắn cô sẽ không gặp lại người đàn ông này.
Chủ yếu là vì hôm đó Cố Minh Nguyệt nói nhăng nói cuội, cô ta nói anh là đối tượng hẹn hò của cô, tuy chuyện đó sau này cũng được sáng tỏ, song lúc ấy cô rất xấu hổ, trong ký ức của cô thì chuyện đó vẫn còn rất mới mẻ, điều ấy khiến cô luôn cảm thấy bối rối khi đối diện với anh.
Cố Di Gia cảm thấy đứng ngồi không yên, bầu không khí im lặng như vậy càng khiến cô mất tự nhiên hơn.
Cô hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi khi không khí ở nơi đó quá xấu hổ, cô đều muốn phá vỡ nó và làm cho bầu không khí sôi động lên, tính cách này hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng và trong trẻo như tiên nữ của cô.
Vì vậy, cô lấy hết can đảm rồi hỏi: "Đồng chí Phong, anh có muốn uống trà không? Tôi rót cho anh một chén trà nhé."
"Không cần đâu." Phong Lẫm nói: "Để tôi tự làm."
Không ngờ rằng Cố Di Gia đã đưa tay rót trà, bàn tay Phong Lẫm cũng vô tình đưa tới bao phủ mu bàn tay của cô.
Tay Cố Di Gia run lên, dường như cô cảm thấy hoảng sợ nên thu tay lại ngay lập tức.
Bàn tay Phong Lẫm lơ lửng trong không trung, sau đó anh thu lại, nhìn cô thật lâu, trầm giọng: "Tôi xin lỗi."
"Không, không sao đâu, đây không phải lỗi của anh." Cố Di Gia càng xấu hổ hơn, cô cảm thấy ngượng ngùng, dối lòng giải thích: "Là lỗi của tôi, tôi không quen tiếp xúc với người khác..."
Thực ra cô không quen với việc thân thiết với đồng chí quân nhân này.
Thoạt nhìn, Phong Lẫm là một quân nhân chính trực và kiên cường, là người đàn ông trụ cột của đất nước, cô cảm thấy rằng cho dù cô có làm gì thì cũng không tôn trọng anh, thậm chí không nên có ảo tưởng đó...
Phong Lẫm không nói gì, cầm ấm trà lên rót trà vào chén trà trống không trước mặt.
Anh nói: "Sức khỏe cô không được tốt, đừng uống nhiều trà quá."
Cố Di Gia ngạc nhiên mất một lúc lâu, cô ngước mắt nhìn anh, cô không ngờ lại nghe được những lời quan tâm của anh, vì thế cô cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được anh quan tâm, cơ thể căng thẳng vì sự tồn tại của anh cũng dần thả lỏng.
Cô cười mỉm: "Tôi biết rồi, cảm ơn đoàn trưởng Phong đã quan tâm."
Hai người ngồi đó, lặng lẽ uống trà không nói lời nào.
Phong Lẫm là người ít nói, anh không bao giờ nói nhiều khi không cần thiết, khi đối mặt với người mà anh rung động thì anh lại càng không dám nói gì vì sợ mạo phạm tới con gái nhà người ta.
Chủ yếu là vì anh không biết phải nói gì, nếu nói điều gì khó chịu sẽ để lại ấn tượng xấu cho cô.
Lần đầu tiên trong đời, Phong Lẫm cảm thấy bất lực như thế.
Cố Di Gia loay hoay hồi lâu cũng không biết tìm chủ đề như thế nào nên thất vọng đành phải bỏ cuộc.
Quên đi, bầu không khí xấu hổ thì cứ để nó xấu hổ, chỉ cần cô mặt dày thì có thể chịu đựng cảm giác ngượng ngùng này thôi, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
May mắn thay, ngay lúc Cố Di Gia đang ủ rũ và cố gắng chịu đựng sự khó xử trong im lặng thì âm thanh mở cửa lại truyền đến từ phía bên kia.
Cánh cửa mở ra, cục trưởng Ngụy đã về.
Đi cùng anh ấy về nhà còn có hai cậu bé đi mua nước tương, mỗi đứa cầm một cây kem ăn dở, tay còn lại thì xách theo cái túi chứa vài cây kem.
Cục trưởng Ngụy bước vào cửa, anh ấy ngạc nhiên khi thấy hai người đang ngồi trong phòng khách.
Đây là tình huống gì thế? Tại sao Phong Lẫm lại ở đây?
Mặc dù hôm nay anh ấy mời Phong Lẫm đến nhà mình ăn cơm nhưng anh ấy không ngờ rằng Phong Lẫm lại đến và sẽ gặp mấy người bên phía Trần Ngải Phương, anh ấy còn nghĩ rằng Phong Lẫm sẽ quay lại vào lần khác.
Cục trưởng Ngụy nhìn thấy đôi nam nữ đang ngồi im lặng ở đó, người đàn ông thì đẹp trai, người phụ nữ xinh đẹp, nếu không biết chuyện gì thì anh ấy còn tưởng rằng bọn họ đang hẹn hò đó.
Trông cũng khá giống một đôi đang hẹn hò đấy chứ.
Khi nhìn thấy chủ nhà đã về, Cố Di Gia cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cô bèn nhanh chóng đứng dậy.
Bởi vì đứng dậy quá nhanh, đầu cô lại choáng váng, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sang một bên, nhưng Phong Lẫm đã kịp thời đỡ cô, anh dùng một tay đỡ lưng cho cô một cách nhẹ nhàng.
Lông mày anh nhíu lại gần như không thể nhận ra.
Gầy quá, gần như không nặng chút nào.
Cố Di Gia chỉ hơi choáng váng, chờ một lúc là sẽ ổn, nhìn thấy Phong Lẫm đỡ mình, cô lập tức mở to mắt.
Bảo Sơn nhìn thấy cảnh này, biết rằng cô út lại choáng váng, cậu bé vội vàng chạy tới nói: "Cô út, cô đừng đứng dậy quá nhanh, sẽ chóng mặt đó ạ."
Những lời này cũng giải thích tình huống của cô bây giờ.
Cục trưởng Ngụy nghe vậy, anh ấy lập tức không nghĩ nhiều đến việc Phong Lẫm giúp đỡ cô, quan tâm hỏi han: "Em gái Cố, em không sao chứ?"
Cố Di Gia đã trở lại bình thường, cô đáp: "Em không sao." Sau đó lại nói với Phong Lẫm: "Cảm ơn đoàn trưởng Phong."
Phong Lẫm đỡ cô ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi bên cạnh, đặt hai tay lên đầu gối, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau, xoa vài cái.
Lần trước khi giúp cô ở bến xe buýt, anh không có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào, anh chỉ nghĩ giúp đỡ một đồng chí nữ nên không có cảm giác gì. Thời gian anh giúp cô lần này lâu hơn một chút, cuối cùng anh cũng cảm nhận được sự mềm mại của cô.
Tuy cô gầy gò nhưng lại rất mềm mại và có mùi thơm thoang thoảng.
Có phải tất cả các cô gái đều mềm mại và thơm như vậy sao?