Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 26


2 tháng

trướctiếp

Anh không phải là một người quan tâm vẻ ngoài nhưng phải thừa nhận rằng, dung mạo của cô rất đẹp, chẳng trách lại bị một vài tên đàn ông không tự kiềm chế được bản thân để mắt tới. Cô chỉ đang bảo vệ bản thân bằng cách của riêng mình, giải quyết mối nguy, không phạm phải những sai lầm mang tính pháp luật, hành vi này cũng không là gì cả.

Điều này khiến anh hiếm khi nhìn nhiều hơn một chút.

Chính cái nhìn này, khi chạm vào ánh mắt của cô, trái tim anh đột nhiên lỡ nhịp mà mất kiểm soát, đầu óc trống rỗng.

Phong Lẫm không biết đây là gì nhưng không thể nghi ngờ, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mất kiểm soát, không thể khống chế một số suy nghĩ.

Cơ thể thường có xu hướng thành thật hơn trái tim mình, lúc Phong Lẫm còn chưa biết mình đang nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng.

Tấn công dứt khoát và nhanh gọn.

Anh muốn lấy cô, muốn để cô trở thành vợ anh!

*

Đêm hôm sau, Cố Minh Nguyệt lại tới.

Lần này cô ta trông còn lo lắng hơn, sắc mặt tiều tụy đi rất nhiều, cô ta nhìn Cố Di Gia cầu xin, vẫn là những lời nói cũ, muốn Cố Di Gia ra mặt chứng minh Khương Tiến Vọng không giở trò lưu manh với cô, để anh ta được phóng thích.

Trần Ngải Phương cũng ở đó, nghe thấy vậy, sắc mặt cô ấy lập tức không vui, trực tiếp đuổi người: "Chuyện này là không thể, cậu ta giở trò lưu manh với Gia Gia là có lý sao?"

"Anh ấy thật sự không có..." Cố Minh Nguyệt kích động nói.

Trần Ngải Phương không đếm xỉa tới, lạnh lùng nói: "Cố Minh Nguyệt, nếu cô nói thêm câu nữa, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Cố Minh Nguyệt nghẹn lại, vẻ mặt uất ức.

Cô ta vốn cũng không muốn đến tìm Cố Di Gia vào lúc này, tốt nhất là vào ban ngày có thể tránh Trần Ngải Phương, nhưng ban ngày cô ta phải làm việc, không thể xin phép nghỉ nên chỉ có thể tới sau khi làm xong việc.

Sau khi tan làm, cô ta còn chưa cả ăn cơm đã vội vàng phóng xe về công xã tìm Cố Di Gia.

Lúc này cô ta vừa đói vừa mệt, lại vừa lo lắng cho Khương Tiến Vọng, khiến cô ta tủi thân đến mức suýt khóc.

Cuối cùng Cố Minh Nguyệt cũng rời đi với bộ mặt uất ức.

Sắc mặt Trần Ngải Phương vô cùng không tốt, cô ấy quay đầu nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, với dáng vẻ này của Cố Minh Nguyệt xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần Khương Tiến Vọng chưa ra ngoài một ngày, cô ta vẫn sẽ đến quấy rối em."

Cố Di Gia nhẹ nhàng ừm một tiếng, coi như cô đã hiểu được tình cảm mà nữ chính dành cho nam chính sâu sắc nhường nào, chẳng trách cuối cùng lại "Chờ đến mây tan thấy trăng sáng"* gả cho Khương Tiến Vọng.

*Chờ đến mây tan thấy trăng sáng: một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao, ý chỉ con người phải kiên trì, đợi đến ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiện trăng sáng.

"Thật ra với Cố Minh Nguyệt, chị lại không cảm thấy lo lắng lắm." Trần Ngải Phương nghiêm túc nói: "Cái chị lo lắng là người nhà họ Khương."

Nghe cô ấy nói như thế, Cố Di Gia cũng hiểu.

Trần Ngải Phương tiếp tục nói: "Bên nhà họ Khương kia tạm thời không có động tĩnh gì, không có nghĩa là bọn họ sẽ không tới tìm em, nếu như Khương Tiến Vọng thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nhà họ Khương sẽ trút giận sang em..."

Nói đến đây, lông mày của cô ấy nhíu lại, cực kỳ không vui.

Cố Di Gia tự nhiên hiểu được.

Thật ra trong cốt truyện, nhà họ Khương cũng vì không muốn để cho Khương Tiến Vọng cưới nguyên chủ, nên từng người nhà họ Khương đã lần lượt ra tay, trong đó mẹ Khương Tiến Vọng là người tích cực nhất, lần nào cũng là khiêu khích và châm chọc nguyên chủ.

Hơn nữa bọn họ cũng biết Trần Ngải Phương là một người đáng gờm nên luôn thừa dịp Trần Ngải Phương không ở nhà mới tới.

Điều này càng đáng ghét hơn, biết rõ sức khỏe nguyên chủ không tốt mà còn tìm đến cửa như vậy.

Chính vì như thế, nguyên chủ mới bị tiếng nói của bọn họ chèn ép, chịu áp lực rất lớn, cô ấy lại sợ nói với chị dâu, sẽ khiến chị dâu tức giận rồi đến tìm người nhà họ Khương làm loạn, ảnh hưởng đến anh trai và chị dâu.

Nguyên chủ cảm thấy sức khỏe của mình như này đã liên lụy hai người rồi, nếu lại vì chuyện này mà khiến bọn họ lo lắng, cô ấy sẽ càng cảm thấy áy náy và bất an hơn.

Cho nên cuối cùng mới nghe theo đề nghị của Cố Minh Nguyệt là đến chỗ dì cả của cô ta tránh mặt.

Hiện tại, bởi vì cô làm rối, không đợi Khương Tiến Vọng chính thức cho người đến cầu hôn, còn chưa đối đầu với người nhà họ Khương thì cô đã đưa Khương Tiến Vọng vào tù.

Người nhà họ Khương cũng sẽ không từ bỏ ý định.

Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, chắc sẽ sẽ ra tay với cô.

Trần Ngải Phương nghĩ một lúc, nói: "Ngày kia là chủ nhật, chúng ta đến thăm cục trưởng Ngụy, thuận tiện cảm ơn anh ấy hôm qua đã ra tay giúp đỡ."

Tuy nói đây vốn là chức trách của công an nhưng Khương Tiến Vọng vẫn đang bị nhốt, chắc hẳn cũng là nhờ cục trưởng Ngụy đã làm gì đó.

Dù nói thế nào, bọn họ cũng nên đến cảm ơn anh ấy.

Sáng ngày chủ nhật, sau khi ăn sáng xong, mấy người Trần Ngải Phương cùng ra khỏi nhà.

Hôm nay bọn họ mượn cớ đến thăm nhà cục trưởng Ngụy, cho nên Trần Ngải Phương cũng đưa hai đứa con của cô ấy đi cùng, nhiều người đến làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn, cũng trông không quá giả trân.

Biết được hôm nay sẽ được lên thị trấn, từ tối hôm qua Bảo Hoa đã bắt đầu phấn khích, mới sáng sớm cô bé đã dậy rồi, còn đánh thức cả mẹ và anh trai.

"Đừng ồn ào làm cô út con thức dậy." Trần Ngải Phương nghiêm nghị nói.

Bảo Hoa che miệng, thì thào: "Sẽ không đâu ạ, con biết cô út sẽ không tỉnh nhanh như thế đâu."

Sức khỏe của Cố Di Gia không tốt, cô ngủ không được sâu, một khi tỉnh dậy thì sẽ rất khó ngủ lại, khi ngủ không đủ giấc thì tinh thần không được tốt, cơ thể cũng sẽ cảm thấy khó chịu, sắc mặt tái nhợt, cả người trông như đổ gục bất cứ lúc nào, dáng vẻ khiến người khác cảm thấy lo sợ cực kỳ.

Cho nên, buổi sáng nhà bọn họ đều phải đi nhẹ nói khẽ, tất cả mọi người đều rón rén làm việc.

Sau khi trải qua nhiều năm như thế, Trần Ngải Phương và hai đứa con của cô ấy cũng đã quen với việc làm này.

Đây là sự quan tâm của họ dành cho cô.

Bởi vì một chiếc xe đạp không thể chở được bốn người, nếu đi bộ lên thị trấn thì cơ thể này của Cố Di Gia chắc chắn sẽ không thể chịu nổi, vì để an toàn nên hôm nay sẽ ngồi máy kéo của đại đội lên thị trấn.

Cứ cách vài ngày, những chiếc máy kéo của đại đội sẽ lên thị trấn một chuyến.

Nếu không có chuyện gì thì bình thường không cho phép xã viên ngồi máy kéo, cần phải có sự cho phép của đại đội trưởng mới được ngồi.

Đúng lúc chủ nhật hàng tuần, máy kéo đều phải lên thị trấn tiện thể chở một số xã viên đi học trên đó, vì thế bọn họ có thể quá giang một chuyến.

Khi đến cổng thôn, máy kéo còn chưa xuất phát, những xã viên đi học trên thị trấn đều tập trung ở đó.

Trong đó có thanh niên trí thức, cũng có xã viên công xã, còn có cả Hoàng Bình Bình.

Cố Di Gia nhìn thấy Hoàng Bình Bình mặc chiếc váy hồi trước cô đã may cho cô ấy, tóc tai gọn gàng, chân đi một đôi giày mới thì cô cũng hơi hơi hiểu ra.

Hoàng Bình Bình nhìn thấy bọn họ, vui vẻ vẫy tay: "Chị dâu, Gia Gia!"

Bảo Hoa chạy đến, cô bé khen ngọt sớt: "Cô Bình Bình ơi, hôm nay cô đẹp quá!" Mặc dù không hiểu gì nhưng nhìn thấy Hoàng Bình Bình mặc váy mới, cô bé liền khen tới tấp.

Hoàng Bình Bình nở mày nở mặt, ôm cô bé vuốt ve rồi mới hỏi: "Hôm nay cả nhà chị cũng đi lên thị trấn à?"

"Ừm." Trần Ngải Phương mỉm cười: "Tụi chị lên đó thăm bạn bè."

Hoàng Bình Bình nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Vậy khi nào chị về nhà? Đến lúc đó chúng ta về chung nhé."

Mấy người bọn họ đang trò chuyện, bên này nhóm xã viên và thanh niên trí thức cũng nhìn sang, ánh mắt đều rơi trên người Cố Di Gia.

Hôm nay Cố Di Gia vẫn đội một chiếc mũ rộng vành che nắng, chiếc mũ này được đan bằng tay, kiểu dáng rõ ràng giống với hầu hết những chiếc mũ rơm ở nông thôn nhưng lại mang đến một cảm giác khác biệt.

Có lẽ vì trên chiếc mũ kia có thêm vài họa tiết, mất đi chút cảm giác quê mùa nông thôn, đội ở trên người cô cực kỳ phù hợp.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là một chiếc chân váy màu xanh dài đến mắt cá chân, trên quần áo không có hoa văn nào cả, ăn mặc rất giản dị. Sự đơn giản và mộc mạc như thế không những không khiến cô trông nhạt nhẽo mà còn khiến cô trông có vẻ thanh lịch và điềm tĩnh, dường như xa không thể chạm tới, không thể nắm lấy.

Rõ ràng thời tiết hôm nay nóng nực khiến người ta cảm thấy phiền muộn, nhưng khi cô đi đến, làn váy khẽ đung đưa, như thể đã mang đến một làn gió mát phất qua trong lòng, cảm giác bực bội bỗng dưng biến mất hơn phân nửa.

Xã viên và thanh niên trí thức nhìn cô ngơ ngác, thất thần trong giây lát.

Những gì đẹp đẽ luôn khiến người ta không khỏi ngắm đi ngắm lại, dù là người hay đồ vật.

Mãi cho đến khi đại đội trưởng đi tới và hô lên bảo bọn họ lên xe, mọi người mới tỉnh táo lại và vội vàng leo lên xe nhưng họ vẫn cảm thấy không thể nào tập trung nổi.

Trần Ngải Phương ôm con gái ngồi trên máy kéo, em chồng và con trai ngồi hai bên.

Hoàng Bình Bình ngồi cạnh Cố Di Gia, cô ấy tách cô ra khỏi các xã viên và thanh niên trí thức, đặc biệt là những nam thanh niên trí thức, bọn họ cứ nhìn Gia Gia không chớp mắt.

Tuy rằng mọi người đều không có ý xấu nhưng là chị gái, cô ấy vẫn theo bản năng bảo vệ Cố Di Gia.

Trên đường đi, Cô Di Gia hỏi nhỏ: "Chị Bình Bình, hôm nay chị đi xem mắt à?"

Gò má Hoàng Bình Bình thoáng đỏ lên như hai quả táo, cô ấy bối rối cúi đầu, đáp lại một tiếng, sau đó thì thầm: "Đúng thế, bọn chị hẹn trưa nay ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh... Em đừng có nói cho ai biết nhé, bọn chị còn chưa nên cơm nên cháo gì..."

Tuy hai người đều có ý với nhau nhưng mọi việc vẫn chưa được xác định rõ ràng, bọn họ cảm thấy xấu hổ khi phải thông báo với mọi người.

Cố Di Gia cười nói: "Chị yên tâm, em biết mà."

Khi cả đoàn đến thị trấn, Trần Ngải Phương xuống xe trước cùng với em chồng và hai đứa con.

Sau đó, họ đi về phía trụ sở huyện ủy.

Lần đầu tiên cả nhà tới nơi này là đợt Cố Minh Thanh dẫn bọn họ đến, tuy đã hai năm trôi qua nhưng Trần Ngải Phương vẫn nhớ đường đi, chủ yếu là vì trụ sở cũng rất dễ tìm.

Khi bọn họ đến khu tập thể gia đình ủy viên huyện ủy, ở đó có một bác gác cổng.

Trần Ngải Phương giải thích lý do cô ấy đến đây, bác ấy nói: "Nhà của cục trưởng Ngụy ở bên kia, mọi người cứ qua bên đó là được."

"Cảm ơn bác ạ, bác vất vả rồi." Trần Ngải Phương lễ phép đáp.

Hôm nay là chủ nhật, hầu hết mọi người không cần đi làm và ở nhà.

Trần Ngải Phương bước vào khu tập thể cùng hai đứa con và em chồng, trên tay cô ấy cầm theo những món quà để biếu, bọn họ đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Hầu hết ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Cố Di Gia.

Không có gì khác, chỉ vì cô gái này quá đẹp, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, khuôn mặt cô như bừng sáng, gương mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người thướt tha hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Tuy nhiên, làn da của cô lại nhợt nhạt, cơ thể gầy gò trông hơi ốm yếu, không ổn chút nào.

Đến nhà cục trưởng Ngụy, Trần Ngải Phương gõ cửa.

Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên trong: "Đến ngay đây, đợi một lát."

Người mở cửa chính là Triệu Mạn Lệ, vợ của của cục trưởng Ngụy. Khi nhìn thấy những người ở cửa, chị ấy hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng cười nói: "Hóa ra là em dâu, còn có Gia Gia, Bảo Sơn, Bảo Hoa nữa à, mọi người mau vào nhà đi."

Trên mặt Trần Ngải Phương nở nụ cười, cô ấy cầm quà rồi bước vào cửa: "Chị dâu, xin lỗi vì đã đến làm phiền gia đình ạ."

"Làm phiền gì chứ? Ôi dào, mấy đứa đến là vui rồi, còn mang theo quà làm gì." Triệu Mạn Lệ trách yêu, sau đó lại cười đáp: "Chị rất mong tụi em đến đây đó nhưng tiếc rằng lâu rồi mấy đứa chưa đến."

Thật ra chị ấy cũng hiểu rằng Trần Ngải Phương không muốn đến đây làm phiền gia đình, hơn nữa bọn họ lại ở nông thôn hiếm khi lên thị trấn nên cũng không thể đến thường xuyên.

Đột nhiên hôm nay nhìn thấy mấy người đến, chị ấy nghĩ tới những lời lão Ngụy nói mấy ngày trước cho nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Triệu Mạn Lệ niềm nở mời bọn họ vào phòng khách, còn gọi với vào bên trong: "Bảo Hoa, Bảo Châu, mấy đứa ra đây đi, có khách tới nhà chơi này."

Theo tiếng gọi của chị ấy, mọi người thấy hai đứa trẻ bước ra từ trong phòng.

Một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi và một cô bé khoảng mười tuổi.

Cố Di Gia và chị dâu theo sau chủ nhà, cô cởi chiếc mũ che nắng xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn.

Không giống như Trần Ngải Phương, Bảo Sơn hay Bảo Hoa, bọn họ đều đổ mồ hôi đầy người vì trời nóng, cô lại không đổ một giọt mồ hôi nào, cả người vừa thơm tho sạch sẽ.

Điều này cũng liên quan đến cơ thể của cô, có lẽ cơ thể cô bị thiếu máu và suy nhược, thế nên ngay cả vào mùa hè thì cơ thể vẫn cảm thấy mát mẻ, không dễ đổ mồ hôi, ban đêm khi ngủ cũng cần phải đắp chăn.

Khi cô bé Ngụy Bảo Châu nhìn thấy Cố Di Gia, đôi mắt cô bé đột nhiên mở to và buột miệng nói: "Chị gái này đẹp quá đi mất!"

Ngụy Bảo Hoa vốn đã là một thiếu niên biết đẹp biết xấu, khi Cố Di Gia nhìn qua rồi mỉm cười với bọn họ, bỗng nhiên khuôn mặt của cậu bé đỏ như đít khỉ.

Cậu bé nghĩ trong lòng, em gái cậu nói đúng thật, chị gái đó đẹp quá, giống như tiên nữ trong mấy vở kịch vậy.

Khi cô cười, cậu bé cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng.

Triệu Mạn Lệ không nhịn được cười, chị ấy vỗ bọn trẻ: "Chị nào ở đây? Đó là cô Cố của mấy đứa đấy! Trước đây cô Cố từng đến nhà chúng ta nhưng lúc đó mấy đứa đến nhà ông nội nên không gặp được thôi."

Mặc dù tuổi của Cố Di Gia không lớn lắm, nhưng xét về vai vế thì cô phải gọi chị ấy là chị dâu.

Vừa dứt lời, Triệu Mạn Lệ giới thiệu hai đứa con cho Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương nói: "Em không ngờ chúng lại lớn nhanh thế. Hai nhóc này hoạt bát thật, giống chị dâu với cục trưởng Ngụy quá."

"Bọn chúng chỉ là những con khỉ con, sao có thể dễ thương ngoan hiền như Bảo Sơn và Bảo Hoa nhà em được! Nhìn hai đứa nhỏ này xem, trông chín chắn làm sao, càng ngày càng giống đoàn trưởng Cố."

Hai bà mẹ lập tức khen ngợi con của đối phương và trò chuyện rất sôi nổi.

Ngụy Bảo Hoa đỏ mặt đi pha trà cho khách.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp