Bên cạnh, một bác gái không hợp Vu Hiểu Lan nghe xong, cố ý nói: "Nhưng mà chủ nhiệm Khương vốn muốn cưới Gia Gia, chứ đâu có muốn cưới Minh Nguyệt nhà bà đâu. Vậy Minh Nguyệt nhà bà chẳng phải là đi cướp sao? Đáng tiếc cũng chẳng có người đàn ông nào muốn, chậc chậc chậc!"

Vu Hiểu Lan giống như vịt bị bóp cổ, nói không lên lời.

Cuối cùng, bà ta nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía bác gái kia: "Nói bậy! Nếu bà còn nói xằng bậy nữa, xem tôi có xé nát cái miệng bà ra không!"

Bác gái kia không ngờ Vu Hiểu Lan lại không nói lý như vậy, bản thân chỉ nói ra sự thật mà bà ta lại muốn đánh mình. Bà ấy cũng không phải kiểu người dễ chọc, lúc này đánh trả lại, cứ như vậy đánh lộn trên đồng ruộng với Vu Hiểu Lan.

Cuối cùng vẫn là đại đội trưởng gọi người tới kéo bọn họ ra, đồng thời phê bình cả hai, trừ điểm hôm nay của hai người xem như phạt cảnh cáo.

Bác gái kia cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy đã không đánh nhau ngoài đồng, đánh trên đường về nhà là bớt rắc rối rồi.

Vu Hiểu Lan lết cơ thể trầy xước, thở phì phò về nhà.

Vốn tưởng rằng sau khi về đến nhà, bà ta sẽ nhìn thấy Cố Minh Nguyệt, không ngờ Cố Minh Nguyệt lại không ở đó, nghe nói buổi sáng cô ta vội vàng về công xã rồi lại vội vã rời đi, đi ngang qua cổng nhà cũng không vào nhìn một cái.

Vu Hiểu Lan suýt chút nữa bị tức chết.

Bà ta cũng cáu giận con gái đã làm ra loại chuyện này, có đi giành đàn ông cũng giành không tốt. Nhưng suy cho cùng, đó vẫn là đứa con gái mà bà ta kỳ vọng nhất, bà ta vẫn là hy vọng con gái sẽ không chịu thua kém.

Bà ta trở về vốn dĩ là muốn thảo luận kỹ vấn đề này với Cố Minh Nguyệt, để cô ta nhanh chóng làm rõ mối quan hệ với chủ nhiệm Khương kia, ít nhất là trước khi Khương Tiến Vọng chưa cưới cô ta, đừng biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu không thật sự lời đồn đại sẽ biến thành thật, là cô ta tranh giành đàn ông với em gái kế.

Vu Hiểu Lan không thèm để ý thanh danh của mình nhưng lại luôn rất quan tâm tới thanh danh của Cố Minh Nguyệt.

Bà ta còn muốn để con gái sau này có thể gả cho người trong thành phố, được ăn lương thực hàng hóa, đưa bà ta và con trai cùng vào thành phố, tất nhiên hy vọng thanh danh của con gái sẽ tốt.

Cố Minh Nguyệt không ở đây, Vu Hiểu Lan lập tức trút giận lên anh cả Cố.

"Đều là do đứa con gái bệnh tật của ông, nếu không phải do nó thì Minh Nguyệt sẽ làm ra chuyện điên rồ như này sao? Tôi mặc kệ, ông phải để con nhỏ bệnh tật ốm yếu kia đi làm sáng tỏ, rằng Minh Nguyệt không tranh giành đàn ông với nó!"

Bà ta cũng không quan tâm đến việc vốn dĩ người sai là Cố Minh Nguyệt, là Cố Minh Nguyệt đến tìm Cố Di Gia trước nên mới bị lan truyền tin đồn cô ta tranh giành đàn ông với em gái kế, bà ta chỉ muốn để Cố Di Gia đi làm sáng tỏ việc này, không thể để cho Cố Minh Nguyệt bị dính một lời đồn không tốt nào được.

Cố Tùng Bách yên lặng hút tẩu thuốc, không lên tiếng, mặc cho bà ta có lèm bèm hay mắng chửi thế nào, ông ấy cũng không có động tĩnh.

Vu Hiểu Lan càng nói càng tức, cuối cùng tức giận, chỉ vào anh cả Cố mà chửi ầm lên.

Cố Minh Huy trở về từ trường học, đã nhìn thấy mẹ cậu ta đang chỉ vào mũi cha cậu ta mà mắng to, hoang mang nói: "Mẹ! Mẹ làm sao thế? Tại sao cứ mắng cha con vậy?"

Vu Hiểu Lan tức giận nói hết tin đồn liên quan tới Cố Minh Nguyệt ở công xã cho con trai biết.

Cố Minh Huy nghe xong, cơ bản là chả thèm để ý, cà lơ phất phơ nói: "Chuyện này thì làm sao? Dù sao chị cũng không ở trong đại đội sản xuất, chị ấy không nghe được, không trở về chẳng phải là được rồi sao."

Vu Hiểu Lan tức giận đánh cậu ta một cái: "Con thì biết cái gì? Nếu thanh danh của chị gái con không tốt, sau này làm sao lấy chồng?"

Cố Minh Huy thuận miệng nói: "Thanh danh của mẹ không tốt, không phải cũng lập gia đình rồi đấy sao?"

Vu Hiểu Lan suýt nữa tức điên muốn té ngửa, nếu đây không phải là con trai của mình thì bà ta nhất định phải đánh chết cậu ta.

Bên này nhà cũ loạn đến gà bay chó chạy, còn bên Cố Di Gia lại đang là khoảng thời gian yên bình nhất.

Lần này Cố Minh Thành nhờ Phong Lẫm đưa về rất nhiều đồ, sau khi hai đứa nhỏ được chỉnh trang xong, Trần Ngải Phương và Cố Di Gia dẫn theo bọn nhỏ, ôm một ít bánh quy, các loại hạt cứng và sữa lúa mạch ra ngoài, đưa đến cho bà nội Hoàng.

Bà nội Hoàng chăm sóc bọn họ giống như bà nội vậy.

Mỗi lần Cố Minh Thành gửi đồ về đều sẽ gửi thêm một ít, đưa đến chỗ bà nội Hoàng, hiếu thuận với bà cụ.

Phong Lẫm lái xe trở lại thị trấn, trước tiên anh làm một chuyến đến trụ sở huyện ủy để trả lại xe.

Cục trưởng Ngụy nghe tin anh trở về nên đã đặc biệt đến tìm anh, vừa đánh giá anh, vừa hỏi: "Đưa đồ xong rồi?"

Phong Lẫm ừm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, không có ý phản ứng lại anh ấy.

Nhưng cục trưởng Ngụy là ai chứ, có chút gió thổi cỏ lay đều không qua khỏi ánh mắt của anh ấy.

Anh ấy vuốt cằm, đánh giá Phong Lẫm, luôn cảm thấy anh có chỗ nào đó không đúng, không khỏi hỏi: "Sao lần này đột nhiên cậu lại muốn giao đồ giúp lão Cố?"

Phong Lẫm: "Tôi rảnh."

Khóe miệng cục trưởng Ngụy giật một cái, đây thật sự là một lý do hợp lý! Nhưng bản thân anh ấy có một loại trực giác, lần này Phong Lẫm đưa đồ giúp mục đích không đơn giản như vậy.

Đối diện với ánh mắt ngờ vực của cục trưởng Ngụy, vẻ mặt Phong Lẫm rất bình tĩnh, không có chút thay đổi nào.

Anh hỏi ngược lại: "Cấp bậc của lão Cố đã giành được từ lâu, sao chị dâu vẫn chưa theo quân?"

Nghe vậy, cục trưởng Ngụy không nghĩ nhiều nữa, nói: "Sao lão Cố lại không muốn để cho vợ cậu ấy theo quân chứ? Nhưng cậu cũng nhìn thấy em gái lão Cố rồi đấy, nghe nói sức khỏe của em ấy không thể đi được đường dài, hơn nữa trước kia lão Cố đóng quân ở Tây Bắc, chỗ đó chúng ta còn ở được nhưng những cô gái mảnh mai như kia đến ở sao mà chịu nổi, sao lão Cố có thể bằng lòng để vợ và em gái cậu ấy đến những chỗ như vậy chứ?"

Cố Minh Thành cũng là bộ đội hai năm trước mới được điều đến đây, trước kia đều là ở khu vực biên giới có hoàn cảnh khắc nghiệt.

Cục trưởng Ngụy tiếp tục nói: "Cậu không biết hoàn cảnh gia đình lão Cố đâu, nghe nói năm đó khi mẹ cậu ấy mang thai em gái nhỏ, không cẩn thận bị té ngã, dẫn đến đứa trẻ sinh non, người mẹ cũng không còn nữa. Sau đó cha cậu ấy cưới về một người mẹ kế, người mẹ kế đó lúc đầu làm rất tốt, nhưng mẹ kế cũng có con của mình, sao có thể tận tâm chăm sóc một đứa trẻ bệnh tật chứ? Có một lần, người mẹ kế đó sơ suất, khiến em gái cậu ấy bị bệnh nặng suýt chết, lão Cố vì chuyện này mà vô cùng tức giận, đã cãi nhau một trận với cha mình..."

"Sau này, lão Cố vẫn luôn tự mình chăm sóc em gái, vì để nuôi em gái yếu ớt nhiều bệnh, cậu ấy đã cố gắng kiếm tiền..."

Chỉ là đầu năm nay, cách có thể kiếm tiền cũng không nhiều, Cố Minh Thành cuối cùng chỉ có thể tham gia quân ngũ.

May mắn điều kiện của Cố minh Thành tốt nên được tuyển chọn rất dễ dàng.

Đối với tình cảnh nhà họ Cố, cục trưởng Ngụy cũng biết đôi chút.

Hai năm trước, Cố Minh Thành trở về thăm người thân, khi dẫn vợ và em gái đến thăm hỏi, từ đó anh ấy cũng biết được tình hình trong nhà Cố Minh Thành.

Khi Cố Minh Thành nhập ngũ chỉ mới mười bảy tuổi, em gái bảy tuổi, anh ấy buộc phải để em gái bảy tuổi ở nhà. Nghĩ rằng trong nhà tuy có mẹ kế nhưng cha là cha ruột, cho nên dù thế nào cũng sẽ cố lo cho con gái ruột của mình chứ?

Vì để cho mẹ kế nuôi em gái thật tốt, thậm chí anh ấy còn gửi về nhà toàn bộ tiền phụ cấp quân đội của mình cho mẹ kế cầm.

Nào biết được lúc ấy Cố Minh Thành suy nghĩ quá tốt, tham gia quân ngũ hai năm, đợi đến lúc cuối cùng anh ấy cũng có một kỳ nghỉ phép về thăm gia đình, mới phát hiện em gái ở nhà không được đối xử tốt.

Mẹ kế thiên vị đứa con mình sinh ra, còn cha ruột là người không quan tâm, cho dù bảo vệ đứa nhỏ nhưng cũng không bảo vệ chu toàn, cũng đau lòng cho Vu Hiểu Lan vì sinh con trai cho ông ấy, vì thế cái gì cũng lo cho đứa con trai nhỏ trước tiên nên mới không để ý đến con gái ruột như vậy.

Em gái bị mẹ kế đối xử khắt khe, rõ ràng sức khỏe không tốt, lại còn bị ép làm việc, không làm việc thì không có cơm ăn.

Cơ thể của Cố Di Gia vốn dĩ không ốm yếu như thế, chí ít khi Cố Minh Thành ở đây thì vẫn luôn cố gắng chăm sóc em gái, tẩm bổ cho em gái, cố gắng làm một số thực phẩm cung cấp dinh dưỡng cho em gái ăn, để dù trông cô không được khỏe mạnh nhưng ít nhất không thường xuyên bị bệnh.

Thế mà trong hai năm anh ấy không ở nhà, em gái cứ như vậy lớn lên thành đứa trẻ bệnh tật đầy mình, suýt nữa còn mất mạng.

Lúc ấy Cố Minh Thành giận điên lên, lần này cuối cùng cũng làm ầm ĩ lên với cha ruột và mẹ kế, rồi dẫn em gái rời khỏi nhà.

Sau khi chuyển ra khỏi nhà, anh ấy vẫn không yên lòng nên đã cưới một người vợ giỏi về.

Lúc ấy Cố Minh Thành cũng chỉ mới mười chín tuổi, anh ấy để ý đến Trần Ngải Phương ở công xã bên cạnh, mà Trần Ngải Phương cũng thực sự rất tốt, chăm sóc em gái giúp Cố Minh Thành, sinh con dưỡng cái cho tới bây giờ.

Phong Lẫm yên lặng lắng nghe chuyện của nhà họ Cố, không lên tiếng.

Chỉ khi nghe thấy năm đó mẹ kế Vu Hiểu Lan đối xử khắc nghiệt với Cố Di Gia, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn không dễ chọc vào.

"Lão Cố che chở em gái rất cẩn thận, cho dù muốn dẫn vợ theo quân thì cũng phải đưa em gái cậu ấy đi cùng." Cục trưởng Ngụy nói đến đây, thở dài một hơi: "Đáng tiếc sức khỏe của em gái thực sự không tốt, thường xuyên bị bệnh nặng bệnh nhẹ liên tục, cơ bản không đi xa nhà được... Nếu để cho vợ và con cậu ấy theo quân, để em gái lại công xã... Không chỉ lão Cố không đồng ý mà vợ cậu ấy cũng không đồng ý."

Phong Lẫm nghe xong, giống như vô ý nói: "Sao lão Cố không đưa em gái anh ấy đến bệnh viện lớn trên tỉnh thành khám? Có bệnh gì thì cũng có thể điều trị càng sớm càng tốt."

Các bệnh viện thị trấn không chỉ không có các y bác sĩ tay nghề cao, mà ngay cả các thiết bị cũng đều không có nhiều nên chắc cũng kiểm tra không ra được gì.

Cục trưởng Ngụy thở dài một lần nữa: "Tại sao lại không? Hai năm trước, lão Cố hiếm khi được về nhà nên muốn dẫn em gái đến bệnh viện lớn trên tỉnh thành khám thử, nhưng lúc đó trùng hợp em gái lại bị cảm và sốt một trận, khiến em ấy bị bệnh đi không nổi... Kỳ nghỉ phép của lão Cố có hạn nên không thể đưa em ấy đi."

Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ sau này có thời gian rảnh rồi đưa đi.

Thực ra Trần Ngải Phương đưa Cố Di Gia đi khám ở tỉnh thành cũng được, chỉ là bọn trẻ còn quá nhỏ thì không nói, sức khỏe Cố Di Gia, dường như mấy năm nay vẫn luôn không tốt, thỉnh thoảng lại đổ bệnh nặng, nằm trên giường dậy không nổi, quan trọng là không tìm được cơ hội để đưa đến bệnh viện trên tỉnh thành khám bệnh.

Cho nên cứ như vậy mà bị trì hoãn đến giờ.

Phong Lẫm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nghe nói trong bệnh viện quân y nơi chúng ta đóng quân có một vị bác sĩ già có tay nghề rất cao, ông ấy kết hợp trung y và tây y với nhau, từng chữa khỏi không ít các căn bệnh nan y khó chữa, rất nhiều người đặc biệt đến tìm ông ấy khám bệnh, có lẽ có thể đến gặp ông ấy khám thử xem sao."

Cục trưởng Ngụy nghe xong bèn vui mừng: "Vậy em gái nhà bọn họ cũng phải theo quân đến nơi đóng quân mới được."

Phong Lẫm nói: "Tôi thấy sức khỏe cô ấy cũng không tệ, có lẽ không lâu sau là có thể theo quân được."

Cục trưởng Ngụy nhìn anh một cách kỳ lạ: "Cậu cảm thấy sức khỏe của em ấy không tệ?"

Phong Lẫm gật đầu: "Hôm qua cô ấy không ngất."

Nhìn bộ dạng muốn té xỉu nhưng thật ra cũng không có ý ngất xỉu, rõ ràng không giống kiểu mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh. Nếu như đi theo quân, cẩn thận một chút và chuẩn bị trước, chắc chắn là có thể chịu đựng được mấy ngày trong lộ trình đi nhỉ?

Cục trưởng Ngụy nghe xong muốn cười, anh ấy chỉ vào Phong Lẫm nói: "Người ta không choáng váng mà cậu đã cảm thấy sức khỏe của người ta tốt? Thằng nhóc nhà cậu lại không hiểu việc chữa bệnh, mắt nhìn không chính xác được."

Sau đó anh ấy lại hít vào một hơi: "Nếu em ấy có thể cùng chị dâu mình theo quân rồi đến bệnh viện lớn khám và điều trị đúng bệnh, có lẽ sức khỏe sẽ có thể chuyển biến tốt hơn, lão Cố và vợ cậu ấy cũng không cần phải lo lắng cho em gái nữa."

Trong nhà có bệnh nhân là điều lo lắng nhất.

Một lát sau, Phong Lẫm gọi điện thoại cho Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành nhận điện thoại có chút khó hiểu: "Phong Lẫm, cậu gọi điện thoại tìm tôi có chuyện gì sao?"

Phong Lẫm trả lời một cách bài bản: "Hôm nay tôi đến nhà anh đưa đồ, đã gặp chị dâu và em gái anh, còn có con trai và con gái của anh nữa."

Hai mắt sáng Cố Minh Thành sáng lên: "Cảm ơn nhé, người anh em."

Lúc đó anh ấy chỉ nhờ anh đưa đồ đến thị trấn rồi giao cho cục trưởng Ngụy, nhờ anh ấy phái người đưa đến nhà mình là được, không ngờ Phong Lẫm lại nghĩa khí như vậy, đích thân đưa đến tận nơi.

Phong Lẫm nghe anh ấy cảm ơn, trong đầu nghĩ xưa nay chỉ có bộ đội cùng tác chiến, khó được có được chút tình cảm cá nhân.

Nếu như lão Cố biết anh đang có ý định ngấp nghé em gái anh ấy, không biết có đấm cho anh một trận hay không.

Phong Lẫm yên lặng suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng hôm qua khi mới gặp mặt.

Lúc ấy, anh chỉ theo thói quen quan sát xung quanh, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đi ngang qua đầu đường, anh có lướt nhìn qua nhưng không có để ý quá mức. Cho đến khi phát hiện trên đường phố có một vài tên đàn ông với dáng vẻ lưu manh đang nhìn chằm chằm con gái người ta với ý đồ không tốt, anh không khỏi nhìn thêm vài lần.

Sau đó, vì Khương Tiến Vọng cứ dây dưa bám theo cô nên anh đã ra tay ngăn lại.

Chỉ là khi ra tay, anh cũng có chú ý tới cô trông có vẻ sợ hãi nhưng thực ra trong đôi mắt lại rất trong trẻo, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, trong nháy anh đã hiểu cô muốn làm gì.

Phong Lẫm cũng cảm thấy không sao, mà lại khá tán thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play