Anh hành động nhanh nhẹn nên hái rau cũng rất nhanh, khi thấy giỏ sắp đầy, Cố Di Gia vội vàng nói: "Đồng chí Phong, thế là đủ rồi."
Sau đó Phong Lẫm cầm một trái cà tím lớn lại, rồi xách cái giỏ về nhà với cô.
Cố Di Gia từ từ đi theo anh, cô nhìn bóng dáng cao lớn thong dong của anh, rõ ràng chân anh rất dài nhưng lại phải đi chậm lại để phù hợp với tốc độ của cô, nghĩ vậy cô vô thức mỉm cười.
Kỳ thật Cố Di Gia cũng không cần phải đuổi kịp bước chân anh.
Cô cảm thấy bản thân không hiểu được quân nhân ở thời đại này, dù cho cô có ký ức do nguyên chủ để lại nhưng những ký ức đó hoàn toàn khác với trải nghiệm cá nhân của cô.
Thời đại này đúng là vừa thiếu ăn lại vừa thiếu mặc, đủ thứ không tốt nhưng lại có một loại tinh thần, diện mạo làm cho người ta yêu thích.
Về đến nhà, Trần Ngải Phương cũng vừa mượn đậu hũ về, cô ấy còn mang về một miếng thịt ba chỉ, quyết định nấu món thịt rang để đãi khách.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ lần lượt vào nhà, cô ấy thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Đồng chí Phong, cậu vất vả rồi, cậu lên nhà chính ngồi đợi một lát, tôi đi nấu cơm ngay đây."
Phong Lẫm nói: "Chị dâu, chị có cần phụ gì không?"
"Không cần đâu, tôi có thể làm, có Bảo Hoa phụ là được rồi."
Bảo Hoa đã vo gạo rồi đặt nồi lên bếp nấu cơm.
Đừng tưởng rằng cô bé mới năm tuổi mà không làm được việc gì, con nít ở nông thôn đã biết lo liệu việc nhà từ sớm, mấy chuyện nhóm lửa nấu cơm này hoàn toàn không có vấn đề.
Trần Ngải Phương bảo Cố Di Gia ngồi với Phong Lẫm một lúc, sau đó xắn tay áo vào bếp nấu cơm.
Trong nhà chính, Cố Di Gia và Phong Lẫm nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Phong Lẫm thuộc kiểu người ít nói, dù Cố Di Gia biết ăn nói thì cô cũng không dám nói hươu nói vượn trước mặt một quân nhân kiên cường và chính trực, khó tránh khỏi có hơi dè chừng.
Hai người ngồi im lặng giống như kẻ ngốc.
Cố Di Gia cảm thấy không thể như vậy được, thế là cô đứng dậy, kiếm cớ: "Đồng chí Phong, tôi đi phụ chị dâu nấu ăn. Anh ngồi ở đây một lát nhé."
Sau đó, lòng bàn chân của cô như được bôi mỡ, bước thẳng vào bếp.
Nhưng một lúc sau, cô lại bị Trần Ngải Phương đuổi ra ngoài: "Ngoan nào, nhiệt độ trong bếp cao, cẩn thận bị cảm nắng đấy. Em cứ đợi bên ngoài trò chuyện với đồng chí Phong đi."
Biết Phong Lẫm là đồng chí quân nhân đã giúp đỡ Cố Di Gia ngày hôm qua, Trần Ngải Phương càng nhiệt tình hơn, cô ấy thực sự muốn gọi ngay cho chồng mình, nói cho anh ấy biết đồng đội của anh ấy tốt như thế nào, may mắn anh ấy nhờ đồng đội chuyển đồ cho bọn họ nhờ thế mà em chồng mới may mắn được anh cứu.
Nếu không phải sức khỏe của cô em chồng... Thật ra Phong Lẫm là một người rất tốt.
Trần Ngải Phương cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cố Di Gia đi đến nhà chính, đối diện với ánh mắt của người đàn ông, mặt cô hơi nóng.
Cô loay hoay ngồi xuống, cố tìm chuyện gì đó để nói, bèn nhắc lại chuyện ngày hôm qua.
"Đồng chí Phong, ngày hôm qua cảm ơn anh rất nhiều." Cô chân thành nói: "Thì ra anh là đồng đội của anh cả, thật là trùng hợp."
Phong Lẫm đáp một tiếng.
Cố Di Gia không ngừng cố gắng mở lời: "Còn nữa, Khương Tiến Vọng..."
Phong Lẫm đáp: "Bên cục công an sẽ điều tra anh ta trước. Nếu anh ta không làm điều gì trái pháp luật thì họ sẽ thả người ra."
Nghe vậy, trong lòng Cố Di Giai suy sụp, cô hiểu được ý tứ của anh.
Khương Tiến Vọng là chủ nhiệm của cách ủy hội xưởng gang thép, anh ta có thể ngồi ở vị trí đó trong tầm tuổi này thì chắc hẳn không phải dựa vào năng lực của bản thân. Chưa kể, cách ủy hội năm nay cũng... ít trong sạch, nếu không kiểm tra thì không sao, một khi đã kiểm tra thì sẽ liên quan đến chuyện gì đó.
Cố Di Gia không biết đây là ý của cục trưởng Ngụy hay là của anh.
Nhưng cô biết rằng lần này Khương Tiến Vọng không chết thì cũng bị lột da, trừ khi anh ta sạch sẽ đến mức chưa làm cái gì, là một đóa sen trắng tinh khiết không thể tìm ra chút dấu vết.
Nhưng chuyện đó có thể sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Di Gia nhếch lên, cô cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Từ khi biết mình xuyên qua cuốn sách, trong lòng cô luôn có một mối oán hận, tất cả bi kịch của nguyên chủ đều là vì Khương Tiến Vọng muốn cưới cô ấy.
Nếu như không phải Khương Tiến Vọng hết lần này đến lần khác bức hôn, nguyên chủ đã không hoảng sợ như thế, cuối cùng trốn ở nhà Cố Minh Nguyệt, cô ấy cũng sẽ không gặp phải bọn côn đồ đó, sẽ không bị làm nhục...
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị một đám khốn nạn làm nhục, cuối cùng rơi xuống nước mà chết.
Mỗi lần Cố Di Giai nghĩ đến kết cục nguyên chủ, cô đều tức giận đến mức muốn giết người.
Tốt nhất là không có ai đứng sau bọn côn đồ đó, nếu không thì...
Phong Lẫm ung dung nhìn cô, tự nhiên nhận ra sự lạnh lùng trong mắt cô.
Khác với vẻ ngoài mong manh yếu ớt, tâm tính của cô cực kỳ cứng rắn, tính cách cũng không hề yếu đuối, nếu không cô đã không dũng cảm đối mặt với Khương Tiến Vọng để giải quyết chuyện bức hôn.
Từ trước đến nay anh không biết rằng mình vậy mà thật sự tán thưởng một cô gái như vậy, khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Tới gần buổi trưa, Bảo Sơn cũng tan học trở về.
Còn chưa về đến nhà, cậu bé đã nghe nói đồng đội của cha đến nhà mình, lập tức bỏ lại đám bạn học đang đi về cùng cậu bé kia, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
"Bảo Sơn, chờ chúng tớ với!"
Mấy bạn học phía sau đều đang gọi cậu bé, Bảo Sơn làm như không nghe thấy, chạy như bay về nhà.
Lúc về đến nhà, đầu Bảo Sơn đã đầm đìa mồ hôi nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cậu bé.
Cậu bé đẩy cánh cổng không đóng kín ra, vừa bước vào cửa đã thấy một người đàn ông xa lạ có thân hình cao lớn và lạnh lùng đang ngồi trong nhà chính, biết người này chính là đồng đội của cha.
Hai mắt Bảo Sơn sáng long lanh nhìn anh.
Vì cha là quân nhân nên Bảo Sơn vô cùng sùng bái quân nhân, cũng tràn đầy khát vọng, quyết định sau khi lớn lên, cậu bé cũng muốn tham gia quân ngũ, trở thành một người người lính làm con em của nhân dân vĩ đại và vẻ vang.
Người chú này nhìn trông rất trẻ tuổi nhưng khí chất tỏa ra lại rất mạnh mẽ, cậu bé không những không sợ hãi mà còn sinh ra một cảm giác dao động trong lòng.
Cố Di Gia nhìn thấy Bảo Sơn đầu đầy mồ hôi chạy vào, cô bèn vẫy tay gọi: "Bảo Sơn tới đây."
Bảo Sơn ngoan ngoãn đi tới, sau đó bị cô út cầm khăn mặt lau mồ hôi giúp mình, cả khuôn mặt mặt lập tức đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Cô út! Để con tự làm."
Cậu bé cầm lấy khăn mặt, tự mình lau loạn xạ rồi lại liếc nhìn Phong Lẫm.
Cố Di Gia biết tâm tư bé trai ở tầm tuổi này thường khá nhạy cảm, không nên đối xử với bọn chúng như trẻ con, mà hãy nên kết bạn với chúng như cách mà ta đối xử với người lớn.
Cô cười nói: "Chú này là đồng chí Phong Lẫm, cũng là đồng đội của cha con, con có thể gọi chú ấy là chú Phong."
Bảo Sơn nói to và dõng dạc: "Con chào chú Phong."
Phong Lẫm ừ một tiếng, anh quan sát cậu bé này, nhận ra vẻ ngoài cậu trông rất giống lão Cố, vừa nhìn đã biết đây là một hạt giống tốt để tham gia quân ngũ, năng lượng tinh thần dâng cao kia thật khiến người ta yêu thích.
Bảo Sơn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt.
Bởi vì là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho nên tự cậu bé thấy rằng mình có tính cách khá trầm ổn, giống như một người lớn chăm sóc phụ nữ trong nhà, cậu bé không hoạt bát như Bảo Hoa, mặc dù rất muốn tìm Phong Lẫm hỏi về chuyện của cha nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp.
Bảo Sơn đi rửa tay, rồi đi tới nhà bếp làm việc phụ mẹ, thay em gái đang nhóm lửa.
Bảo Hoa đang nhóm lửa giúp mẹ ở trong nhà bếp, nóng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Cố Di Gia đưa tay kéo cô bé đến trước mặt, lau mồ hôi cho cô bé, rồi lại đưa cô bé đi rửa sạch nhọ nồi dính trên mặt, sau đó dẫn nhóc con về phòng thay bộ quần áo khô ráo.
Thời tiết mùa hè nóng bức, ở trong bếp nhóm lửa là một việc cực khổ, nếu không phải sức khỏe của cô không tốt, không chịu được cái nóng thì công việc này cũng không nên rơi vào tay một đứa trẻ năm tuổi như vậy.
Trần Ngải Phương là một người chân tay lanh lẹ, chỉ trong chốc lát đã làm xong một bàn đồ ăn.
Bảo Sơn và Bảo Hoa tính tình vẫn còn trẻ con, nhìn thấy đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn, thậm chí còn có thịt, hai con mắt đều sáng lên.
Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có ngày lễ Tết mới có thể được ăn, hôm nay vì có chú Phong tới thăm nên bọn trẻ cũng có lộc ăn, trong lòng thầm hy vọng, sau này chú Phong sẽ đến nhà bọn họ nhiều hơn.
Ăn cơm trưa xong, Phong Lẫm liền chuẩn bị rời đi.
Trần Ngải Phương muốn ra tiễn thì anh bèn nói: "Bên ngoài nắng gắt, chị dâu không cần tiễn đâu."
Khi rời đi, Phong Lẫm liếc nhìn Cố Di Gia đang đứng cùng Trần Ngải Phương một cái, rồi rời đi đầu không ngoảnh lại.
Cái nhìn này giống như chỉ là một ánh nhìn lơ đãng, tất cả mọi người đều không suy nghĩ nhiều.
Trần Ngải Phương đứng ở cổng đưa mắt nhìn anh đi xa, vừa định dẫn cô em chồng và hai đứa nhỏ về phòng thì thấy thím Thúy Hoa - hàng xóm sát vách - đang mở cửa, thò đầu ra nhìn.
"Ngải Phương này! Đồng chí quân nhân kia đi rồi sao?"
Trần Ngải Phương bảo Cố Di Gia và hai đứa trẻ vào trước, còn mình đứng lại ở cổng, nói chuyện với thím Thúy Hoa: "Đúng vậy, đồng chí Phong còn có việc, không thể ở lâu."
Thím Thúy Hoa đi tới, than một tiếng "ôi chao": "Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Thím còn đang nghĩ, nếu như cậu ấy chưa kết hôn, có nên giới thiệu cháu gái bên nhà mẹ thím cho cậu ấy không! Nhân tiện, cho thím hỏi đồng chí Phong này đã kết hôn chưa?"
Trần Ngải Phương đáp: "Chắc là chưa đâu ạ..."
"Vậy thì tốt quá rồi!" Bà ta lôi kéo Trần Ngải Phương, tràn đầy mong đợi nói: "Ngải Phương này! Cháu nói xem nếu thím giới thiệu cháu gái bên nhà mẹ đẻ cho cậu ấy thì thế nào?"
Trần Ngải Phương: "..." Thật sự không được tốt lắm.
Mặc dù Phong Lẫm không tiết lộ gì nhưng trong lòng Trần Ngải Phương biết, chức vị của anh trong quân đội chắc chắn không thấp, cộng thêm gương mặt kia đẹp trai như vậy, nói không chừng bên quân đội có không ít người đang để mắt đến hôn sự của anh, đâu đến lượt một cô gái nông thôn chứ?
Không phải cô ấy coi thường người ở quê, mà là hầu hết các cô gái nông thôn đều phải làm công việc đồng áng, suy cho cùng thì ngoại hình cũng không được trắng trẻo và thanh tú như những cô gái trong thành phố. Tuy rằng cũng có những cô gái xinh đẹp thanh tú không phải làm việc đồng áng vì được gia đình chiều chuộng, nhưng cô đã từng gặp cô cháu gái nhà thím Thúy Hoa, người này cũng không phải kiểu người thanh tú kia, mà là người có ngoại hình cao lớn vạm vỡ, cơ thể có sức lực, làm việc đồng áng rất gọn gàng.
Một cô gái có thể làm việc như này, là hình mẫu con dâu sẽ được rất nhiều bà mẹ chồng nông thôn thích nhưng lại không phải là hình mẫu con dâu mà hầu hết đàn ông sẽ thích.
Thím Thúy Hoa còn đang nói: "Mặc dù đứa cháu gái nhà mẹ đẻ của thím trông không đẹp bằng Gia Gia nhà cháu, nhưng con bé lại có sức khỏe, hông to dễ sinh đẻ..."
Lời này Trần Ngải Phương không thích nghe, bà ta khen cháu gái mình thì cứ khen, tại sao còn phải nhấn mạnh một câu "sức khỏe". Đây không phải là đang châm chọc Gia Gia nhà bọn họ không có sức khỏe tốt, sẽ không có chàng trai nào để ý đến sao?
Cô ấy mặt không biểu cảm nói: "Thím Thúy Hoa này, đồng chí Phong người ta chỉ là tiện đường tới đưa đồ, đến ngày mai sẽ rời đi ngay."
"Thật sao?" Bà ta tỏ vẻ thất vọng.
Trần Ngải Phương khẳng định nói: "Vừa rồi cậu ấy nói vậy, không thì ngày mai chúa cũng định mời cậu ấy đến nhà dùng bữa, cậu ấy là đồng đội của lão Cố nhà cháu, lại đặc biệt đưa đồ tới, còn cứu Gia Gia nữa, nhà cháu đều rất biết ơn cậu ấy."
Bất kể Phong Lẫm có muốn rời đi hay không, dù thế nào cô ấy cũng không thích những người luôn nói sau lưng rằng sức khỏe Gia Gia không tốt, sẽ không có đồng chí nam nào dám cưới cô.
Cũng không phải bọn họ có ác ý gì, chỉ là theo thói quen lấy Cố Di Gia để làm mốc so sánh, ai bảo Cố Di Gia là cô gái xinh đẹp nhất trong mười dặm tám thôn, chỉ cần nói đến là ai cũng biết cô chứ.
Mỗi khi nhắc đến con gái nhà nào mà người ta muốn gặp, họ cũng đều nói trông không xinh đẹp bằng Gia Gia nhưng đó lại là người khỏe mạnh và có thể sinh con.
Trần Ngải Phương nghe nhiều, trong lòng không khỏi có chút ức chế.
Thím Thúy Hoa nghe xong, tỏ vẻ tiếc nuối.
Ngay sau đó, cô ấy bèn nói với tất cả rằng, đồng chí quân nhân này chỉ là đi ngang qua nơi này đưa đồ thôi, chứ không có ý muốn xem mắt gì cả.
Những bác gái, bà mẹ muốn mai mối đồng chí quân nhân kia đều thất vọng không thôi, còn tưởng rằng có thể tìm được một người con rể quân nhân như Cố Minh Thành.
Nhưng lại có không ít người nhớ tới chuyện Cố Minh Nguyệt chạy tới chất vấn Cố Di Gia, lúc ấy rất nhiều người đều nghe được, và hết sức kinh ngạc.
Trước hết chưa nói đến cái chuyện chủ nhiệm Khương kia giở trò lưu manh với Cố Di Gia, không ngờ Cố Minh Nguyệt lại vì anh ta mà chạy tới, bắt Cố Di Gia đến cục công an giải thích rằng anh ta không hề giở trò lưu manh.
Chỉ riêng điều ấy thôi đã khiến rất nhiều người khiếp sợ.
Đến buổi chiều, Trần Ngải Phương chở con trai đi học, trên đường còn có người hỏi cô ấy chuyện này có phải thật hay không.
Trần Ngải Phương chắc như đinh đóng cột nói: "Đúng! Chủ nhiệm Khương thực sự muốn giở trò lưu manh với Gia Gia nhà chúng tôi, may mắn là đồng chí Phong, đồng đội với lão Cố nhà tôi đi ngang qua nên đã cứu được Gia Gia!"
"Thì ra là như vậy!" Người nghe ngộ ra: "Vậy tại sao Minh Nguyệt lại chạy đến chỗ Gia Gia và bảo con bé đi làm rõ chuyện này?"
Trần Ngải Phương hừ lạnh một tiếng, nói một cách châm chọc: "Tôi cũng chẳng biết Minh Nguyệt nghĩ gì nữa, nói thế nào thì chủ nhiệm Khương kia cũng là người ngoài, cô ta không giúp chị em mình mà lại đi giúp một người đàn ông..."
Cô ấy không nói nốt phần còn lại nhưng cũng đủ để mọi người tự hiểu ra.
Từ trước đến nay, những lời đồn thổi ở nông thôn luôn lan truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc cả đại đội đều biết chuyện Cố Minh Nguyệt tranh giành đàn ông với em gái, thậm chí là còn chưa chắc người đàn ông đó có để ý cô ta.
Khi Vu Hiểu Lan nghe được chuyện này, suýt nữa tức đến phát điên.
"Tất cả đều là bịa đặt! Minh Nguyệt nhà tôi không bao giờ tranh giành đàn ông với cái đứa bệnh tật đầy người kia đâu! Minh Nguyệt của tôi xinh đẹp, lại có công việc trong thành phố, ăn lương thực hàng hóa, mặc đồ xịn, cơ thể khỏe mạnh, không tốt hơn cái đứa ốm yếu kia sao? Chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ chọn Minh Nguyệt nhà tôi, làm sao có thể cưới một cái cái đứa bệnh tật không thể đẻ được kia chứ?"