Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 23


2 tháng

trướctiếp

Cố Minh Nguyệt càng thêm sợ hãi, mặc dù người đàn ông này rất đẹp trai nhưng hơi thở trên người anh rất đáng sợ, hoàn toàn khác với những người mà cô ta tiếp xúc hàng ngày.

Cố Minh Nguyệt bỗng nhận ra, người này là ai, tại sao lại ở đây?

Thậm chí cô ta còn nghĩ, không lẽ có người muốn giới thiệu đối tượng cho Gia Gia? Cho nên Gia Gia mới kiên quyết từ chối chủ nhiệm Khương?

Nghĩ như vậy, Cố Minh Nguyệt cảm thấy mình đã hiểu.

Cô ta cảm thấy Cố Di Gia luôn từ chối một người tốt như chủ nhiệm Khương là bởi vì cô bị ảnh hưởng bởi anh cả Cố Minh Thành, thích quân nhân, mà vị đồng chí quân nhân này xuất hiện ở đây, rất giống đến xem mắt.

Cố Minh Nguyệt buột miệng thốt lên: "Anh là ai? Không lẽ anh là đối tượng được người khác giới thiệu cho Gia Gia?"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều yên lặng lại.

Các bác gái đứng nghe lén ngoài cửa trừng to mắt, không thể tin được.

Con rể quân nhân mà bọn họ nhìn trúng lại là đối tượng xem mắt của Cố Di Gia?

Cố Di Gia ngây người, cô nhìn về phía Cố Minh Nguyệt, nghi ngờ bản thân nghe lầm, tại sao cô ta lại có thể nghĩ như vậy chứ?

Khi nhìn về phía Phong Lâm, thấy anh cũng nhìn mình, cô lập tức xấu hổ căng da đầu.

Người ta có lòng tốt đưa đồ thay cho anh cả, lại bị người khác hiểu lầm thành đối tượng xem mắt của cô...

Đúng lúc Trần Ngải Phương đạp xe về đến nhà.

Vừa rồi cô ấy đang ở trường học, đang định lên lớp thì đại đội trưởng bảo một xã viên đến tìm cô, nói đồng đội của Cố Minh Thành mang đồ đến cho bọn họ.

Trần Ngải Phương nghe xong không ngồi yên được, cô ấy nhờ giáo viên khác lên lớp thay mình rồi vội vàng đạp xe về.

Về gần đến nhà, phát hiện rất nhiều người vây quanh cửa, cô ấy cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Trần Ngải Phương hỏi, bọn họ đứng trước cửa nhà cô ấy làm gì vậy?

Có người nói: "Ngải Phương, có một đồng chí quân nhân đến nhà cô, nghe nói là đối tượng xem mắt của Gia Gia..."

Trần Ngải Phương: ????

Trần Ngải Phương đơ người.

Không phải bảo đồng đội của Cố Minh Thành đến đưa đồ sao? Tại sao lại biến thành đối tượng xem mắt của Gia Gia rồi?

Không lẽ đại đội trưởng nhầm hả, không phải đồng đội của chồng cô ấy đến đưa đồ mà là giới thiệu đối tượng cho Gia Gia?

Trần Ngải Phương lập tức vội vàng, ném xe đạp ở bên ngoài, có quá nhiều người chen chúc ở đó nên cô ấy không đẩy vào được.

Cô ấy đẩy đám người ra: "Nhường chút đi, cho tôi vào trong!"

Thấy chủ nhà đã trở về, đám người cũng tự động tránh ra, Trần Ngải Phương thuận lợi đi vào nhà.

Nhà chính đối diện với cổng, liếc mắt có thể nhìn thấy người đứng bên trong, Trần Ngải Phương liếc nhìn, đúng là có một người đàn ông cao lớn mặc quần áo quân đội.

"Mẹ về rồi!" Bảo Hoa vui mừng reo lên.

Lời này làm người trong nhà chú ý đến, Cố Di Gia, Cố Minh Nguyệt và Phong Lẫm đều nhìn theo.

Cố Minh Nguyệt thấy Trần Ngải Phương vội vàng trở về, càng thêm cảm thấy đồng chí quân nhân này là đối tượng giới thiệu cho Cố Di Gia, nếu không chị dâu sẽ không vội vàng quay về như vậy.

Cố Di Gia đang cảm thấy xấu hổ, thấy chị dâu về thì thở phào nhẹ nhõm.

Nếu lại làm Cố Minh Nguyệt nói tiếp, không biết có dọa chạy đồng chí quân nhân này hay không nữa.

Trần Ngải Phương đánh giá Phong Lẫm, có lẽ do ấn tượng lúc đầu cho rằng đồng chí quân nhân này là đối tượng do người khác giới thiệu cho cô em chồng, cho nên cô ấy cũng không quá sợ hãi khí thế của anh, ngược lại còn rất nghiêm túc đánh giá.

Nếu người đến giống với Khương Tiến Vọng, cô ấy sẽ không chút nghĩ ngợi mà từ chối rồi đuổi ra ngoài.

Nhưng người này là quân nhân, giống với chồng của cô ấy, Trần Ngải Phương rất thích quân nhân, dù thế nào cũng không thể đuổi ra ngoài được.

Càng nhìn Trần Ngải Phương càng vừa lòng.

Đồng chí quân nhân này rất trẻ, hơn nữa khuôn mặt kia cũng rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, cơ thể săn chắc, cả đời này cô ấy chưa từng gặp một người đàn ông đẹp như vậy.

Mặc dù ông xã Cố Minh Thành cũng rất đẹp, dáng vẻ cứng cỏi nhưng vẫn có chút thô ráp.

Không giống người đàn ông này, ngũ quan chính trực, đúng là thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu.

Tất nhiên, thân phận quân nhân của anh mới làm Trần Ngải Phương nhìn với một con mắt khác, gương mặt mới là thứ tiếp theo.

Trần Ngải Phương từ tốn hỏi: "Không biết vị đồng chí này tên là gì? Cậu đến xem mắt Gia Gia nhà chúng tôi sao?"

Sau khi nghe xong, Cố Minh Nguyệt hiểu ra, quả nhiên là đối tượng giới thiệu cho Cố Di Gia, thảo nào cô lại từ chối chủ nhiệm Khương.

Cố Di Gia: ????

Không đúng, chị dâu của em, tại sao ngay cả chị cũng nói như vậy chứ?

Cố Di Gia xấu hổ đến mức muốn dúi đầu ngón chân xuống đất, nhất là khi bắt gặp ánh mắt của chị dâu như "mẹ vợ" nhìn con rể.

Có lẽ người khác không biết, cô biết rõ chị dâu của mình đã coi cô thành con gái mà nuôi dưỡng.

Khi Trần Ngải Phương kết hôn, nguyên chủ chỉ mới ít tuổi, chưa kể lại còn rất gầy, khi không có anh trai ở đây thì cô em gái đáng thương bị nhà họ Cố ức hiếp khiến người khác không khỏi thương xót.

Có thể nói, Trần Ngải Phương đã một tay nuôi nguyên chủ lớn lên và xem cô như con gái.

Vì vậy, nếu có ai muốn tìm đối tượng hẹn hò cho cô thì Trần Ngải Phương cũng được xem như mẹ vợ.

Cuối cùng Cố Di Gia không nhịn được nói: "Chị dâu, đây là đồng đội của anh cả, anh ấy giúp anh cả mang đồ đến cho chúng ta."

Vì thế đây không phải là đối tượng hẹn hò mà người khác giới thiệu cho cô.

Đừng nghe Cố Minh Nguyệt nói năng lung tung mà!

Trần Ngải Phương cảm thấy hơi thất vọng khi nghe điều này.

Nhưng cũng là chỉ hơi thất vọng chút xíu, cô ấy lại nghĩ đến sức khỏe của em chồng, cho dù nhà trai không để ý nhưng họ cũng không yên tâm, bọn họ không muốn gả cô sớm như vậy.

Ít nhất một ngày nào đó cô gái nhỏ của bọn họ muốn lấy chồng thì phải đợi sức khỏe của cô khá hơn mới yên tâm, nếu không thì không chỉ làm khó nhà trai mà em chồng của cô ấy cũng khổ.

Thay vì như thế thì giữ cô ở lại bên cạnh sẽ an tâm hơn.

"Người này không phải là đối tượng của em à?" Cố Minh Nguyệt ngạc nhiên và tỏ vẻ thất vọng.

Trần Ngải Phương quay lại nhìn cô ta, cô ấy cảm thấy bực bội và đang tự hỏi sao Cố Minh Nguyệt lại ở đây? Còn nữa, sao cô ta còn thất vọng hơn bản thân mình nữa thế.

Chẳng lẽ trước đây cô ấy đã hiểu lầm Cố Minh Nguyệt, thật ra cô ta rất quan tâm đến Gia Gia?

Cố Di Gia xấu hổ gần chết, cô bị hiểu lầm cũng không sao nhưng cô cũng không đành lòng để đồng chí quân nhân bị hiểu lầm.

Cô tỏ ra nghiêm túc nói: "Đương nhiên không phải, anh ấy là đồng đội của anh cả, hơn nữa anh ấy giúp anh cả mang đồ cho chúng tôi!" Sợ rằng Cố Minh Nguyệt lại nói bậy nói bạ, cô cũng không nể nang gì mà nói ra: "Tôi từ chối chủ nhiệm Khương không phải vì tôi có đối tượng hay thân thiết với ai, mà lý do đơn giản là tôi không thích anh ta, anh ta thật sự đã giở trò lưu manh với tôi!"

Vụ việc giở trò lưu manh là sự thật.

Lúc này, Trần Ngải Phương cũng hiểu được mục đích Cố Minh Nguyệt tới đây vào hôm nay, đột nhiên cô ấy cảm thấy lúc nãy mình đã nghĩ nhiều vô ích.

Cố Minh Nguyệt không quan tâm đến Gia Gia, thật ra người cô ta quan tâm là chủ nhiệm Khương.

Vì thế cô ấy tỏ ra nghiêm nghị: "Minh Nguyệt, nếu cô đến đây vì lo lắng cho Gia Gia thì lúc nào nhà chúng tôi cũng luôn hoan nghênh. Nếu cô đến đây chỉ vì một người đàn ông thì cô không cần phải đến đâu."

Cố Minh Nguyệt xấu hổ, oan ức: "Chị dâu, em không phải thế, chị đừng hiểu lầm em..."

Trần Ngải Phương chán ghét xua tay: "Được rồi, nếu không có chuyện gì thì cô đi về đi. Dù sao thì mẹ cô chắc chắn không thích cô cứ đến nhà chúng tôi đâu."

Trước kia cô còn nhọc lòng nghĩ Cố Minh Nguyệt là trường hợp cha mẹ sinh con trời sinh tính nên sẽ không giống với người mẹ gian xảo Vu Hiểu Lan của cô ta, cho dù cô ta có tâm tư thì cũng không có chuyện gì, ít nhất cô ta cũng làm một cách đường đường chính chính. Bây giờ nghĩ lại, cô ấy nghĩ rằng mắt mình bị mù mới cảm thấy Cố Minh Nguyệt không gian xảo như Vu Hiểu Lan, đó là bởi vì chuyện này không ảnh hưởng đến lợi ích của cô ta.

Cố Minh Nguyệt còn muốn thuyết phục Cố Di Gia đến cục công an để giải thích rằng chủ nhiệm Khương không giở trò lưu manh với cô, nhưng khi cô ta bắt gặp Trần Ngải Phương và đồng chí quân nhân thì biết rằng hôm nay chỉ có thể tốn công vô ích.

Người kia là một đồng chí quân nhân, cho dù anh không phải là đối tượng được người khác giới thiệu cho Cố Di Gia thì với tư cách là đồng đội của Cố Minh Thành, anh vẫn đứng về phía Cố Di Gia, huống chi ở bên cạnh còn Trần Ngải Phương như gà mẹ bảo vệ con, không cần nghĩ thì cô ta cũng biết Cố Di Gia sẽ không đồng ý lời đề nghị ấy.

Cố Minh Nguyệt cắn môi, liếc Cố Di Gia một lần cho đỡ tức, cuối cùng cô ta vẫn phải rời đi.

Cố Di Gia không quan tâm đến chuyện đó, cô bình tĩnh ngồi xuống, nếu Cố Minh Nguyệt dám tới lần nữa, cô có thể biểu diễn trò ngất xỉu ngay tại chỗ, để cho mọi người trong công xã biết Cố Minh Nguyệt vì một người đàn ông mà khiến em kế của mình ngất xỉu.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười.

Nhưng khi cô cười bỗng nghĩ đến điều gì đó, Cố Di Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ở phía đối diện, sắc mặt chợt cô cứng đờ, vội vàng cúi đầu giả vờ yếu đuối.

Thực ra, nếu không giả vờ thì cô cũng đã yếu đuối rồi, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được trước mặt người này.

Có lẽ là do thái độ ngay thẳng của người nọ đối lập với hành động giở trò gian xảo của mình, cô cảm thấy rằng khi giở trò gian xảo trước mặt anh thì chỉ như múa rìu qua mắt thợ, cô sợ điều đó khiến anh cảm thấy chán ghét.

Còn Trần Ngải Phương đang tiếp đãi nồng nhiệt vị khách nào đó.

Mặc dù vừa rồi xảy ra chuyện lớn như thế nhưng đây vẫn là khách, là đồng đội của Cố Minh Thành, Trần Ngải Phương vẫn tiếp đãi anh rất nhiệt tình, nhân tiện cô ấy còn hỏi thăm tình hình của Cố Minh Thành.

Phong Lẫm chọn ra một số điều anh có thể nói.

Sau khi nghe được tình hình của chồng, Trần Ngải Phương cảm thấy nhẹ nhõm khi biết anh ấy vẫn mạnh khỏe.

Người đàn ông của cô ấy là một quân nhân quang vinh, cô ấy rất tự hào về anh, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút lo lắng, cô ấy sợ chồng mình gặp phải nguy hiểm nào đó, sợ anh ấy hy sinh thì để lại cảnh con mất cha, vợ mất chồng.

"Đồng chí Phong hiếm khi đến đây, cậu cứ ở lại ăn cơm với chúng tôi nhé! Bây giờ cũng đã muộn rồi, đúng lúc cũng đến giờ ăn cơm." Trần Ngải Phương nhiệt tình khuyên nhủ anh ở lại.

Bảo Hoa ngắt lời: "Vừa rồi chú Phong đã đồng ý với cô út rồi ạ."

Trần Ngải Phương đáp một tiếng, cười một cách sảng khoái: "Vậy là tốt rồi, đồng chí Phong ngồi xuống trước đi, tôi đi hái rau, sẵn tiện qua mượn bà nội Hoàng mấy món."

Đồ ăn trong nhà không đủ để đãi khách, bây giờ mua cũng đã muộn, thà mượn một ít ở nhà hàng xóm còn hơn.

Cố Di Gia đứng dậy nói: "Chị dâu, chị đi mượn bà nội Hoàng một miếng đậu hũ, để em ra vườn hái rau."

Trần Ngải Phương cảm thấy ổn nên gọi Bảo Hoa đi vo gạo nấu cơm, sau đó cô ấy vội vàng rời khỏi nhà.

Trần Ngải Phương vừa rời đi, Bảo Hoa cũng đi vào nhà bếp, bầu không khí trong nhà trở nên im lặng hơn.

Cố Di Gia không quen với sự im lặng này nên đi lấy giỏ rau chuẩn bị hái một ít rau ngoài vườn.

Nhưng không ngờ rằng cô vừa định đi ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong nhà đứng dậy, đi đến lấy cái giỏ đựng rau từ tay cô.

"Đi đường nào vậy?" Anh hỏi.

Cố Di Gia ngạc nhiên một lúc, sau đó nói: "Không cần đâu, tôi có thể đi một mình."

Phong Lẫm nhìn cô, tầm mắt anh nhìn khắp khuôn mặt tái nhợt của cô, không cần nói cũng hiểu.

Cố Di Gia đành chỉ: "Ra cửa, rẽ phải, bên kia có một mảnh đất trồng rau, đó là vườn rau nhà chúng tôi."

Phong Lẫm gật đầu rồi bước ra ngoài.

Anh có vóc người cao lớn và đôi chân dài, một bước của anh bằng vài bước của người khác, anh vừa đi được vài bước thì quay đầu lại hỏi: "Sao cô còn chưa đi?"

Cố Di Gia: "?"

Thì ra là muốn đi cùng với cô à?

Cố Di Gia lặng lẽ đi phía sau đối phương, vì không có đôi mắt sắc bén nhìn cô nên cô cũng trở nên mạnh dạn hơn, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm thân hình cao lớn của anh.

Bờ vai anh rộng lớn như Thái Bình Dương, trông rất rắn rỏi và mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy an toàn.

Thế nhưng thắt lưng của anh lại rắn rỏi khiến người ta nghĩ nhiều, đôi chân vừa thon dài vừa thẳng tắp, mỗi bước đi của anh dường như được đo bằng thước kẻ, vừa đều đặn, ngay thẳng và mạnh mẽ.

Phong Lẫm không quay đầu lại, anh cảm nhận được ánh nhìn trắng trợn ở phía sau, điều ấy khiến cơ thể anh trở nên căng cứng.

Anh nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có hầu kết lăn lên lộn xuống.

Trên đường đi họ gặp được không ít người cũng đi kiếm đồ ăn.

Khi nhìn thấy Phong Lẫm thì các bác gái đang bận rộn hái rau về nhà nấu cơm bỗng im bặt.

Khi bọn họ nhìn thấy Cố Di Gia đi theo sau Phong Lẫm, bọn họ chào hỏi với vẻ mặt bối rối: "Gia Gia, hai người đi đâu vậy?"

Cố Di Gia đáp: "Chúng cháu đang đi hái rau, chị dâu mời đồng chí Phong ở lại ăn cơm ạ."

"Thì ra là như thế, ha ha..."

Cố Di Gia có thể cảm nhận được mấy bác gái xấu hổ như thế nào.

Bọn họ thường tiếp xúc với những người bình thường, người cấp cao nhất cũng chỉ là bí thư xã, sao có thể gặp được người có khí chất quân nhân như Phong Lẫm?

Tuy Cố Minh Thành cũng có khí chất quân nhân nhưng anh ấy là người ở xã này, ai cũng nhìn thấy quá trình trưởng thành của anh ấy, vì thế mấy bác gái cũng không sợ anh ấy.

Nhưng khi đứng trước mặt Phong Lẫm, mấy bác gái nói năng luyên thuyên hàng ngày đều trở nên lịch sự hơn rất nhiều, họ tỏ ra lễ độ hơn, sau khi chào hỏi xong xuôi thì im lặng rời đi, không dám ở lại nói chuyện với cô.

Cố Di Gia không khỏi muốn bật cười, xem ra khí chất quân nhân có ảnh hưởng rất lớn, mấy bác gái bình thường luôn hiếu chiến cũng không dám hé răng nói một lời.

Hai người đi đến vườn rau của gia đình.

Vườn rau xanh tốt, sáng sớm hôm nay Bảo Sơn đã tới đây tưới nước, dưới ánh nắng mặt trời, rau củ quả đang phát triển rất mạnh mẽ.

Vườn rau này được Trần Ngải Phương và Bảo Sơn chăm sóc cẩn thận, chúng tràn đầy sức sống và cung cấp cho gia đình họ nhiều loại rau và trái cây quanh năm.

Bây giờ là mùa dưa leo, khổ qua, đậu que, cà tím, dây mướp... Chúng mọc cạnh nhau trên luống rau nhỏ.

Phong Lẫm đưa giỏ rau cho cô rồi hỏi: "Cô muốn hái loại nào?"

Cố Di Gia: "... Đồng chí Phong muốn ăn rau gì thì hái rau đó."

Phong Lẫm nói: "Tôi không kén chọn."

Anh vẫn đang nhìn cô và chờ sự chỉ dẫn của cô.

Cố Di Gia chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt không thể tin được, chẳng lẽ tất cả đồng chí quân nhân đều như thế à, khi ăn cơm ở nhà người khác thì có thể phụ giúp việc vặt và săn sóc chu đáo như thế sao?

"Vậy thì chúng ta hãy hái một ít mướp, cà tím, đậu que và dưa leo..."

Cô đang suy xét về các món ăn trong đầu, gỏi dưa leo, canh mướp trứng và đậu hũ, cà tím kho thịt xông khói, đậu que xào cà tím...

Những món ăn như vậy đã rất phong phú rồi.

Nghe theo lời cô, Phong Lẫm bước vào vườn rau và nhanh chóng hái những loại rau cần ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp