Ở đất trồng rau bên kia còn có một vài đồ ăn và trái cây có thể hái về, thuận tiện qua nhà bà nội Hoàng vay một miếng đậu hũ, nghe nói hôm nay bọn họ có đi mua đậu hũ...
"Không cần phiền vậy đâu." Phong Lẫm nói: "Lát nữa tôi sẽ đi."
Bảo Hoa thất vọng nói: "Chú Phong đi nhanh như vậy ạ? Mẹ của con còn chưa về, mẹ cũng rất nhớ cha." Buổi tối khi ngủ với mẹ, thỉnh thoảng nhìn thấy mẹ mở thư của cha ra đọc, vậy nên cô bé biết mẹ rất nhớ cha.
Sắc mặt của Phong Lẫm hơi cứng lại, anh nhìn cô nhóc rồi nói: "Chú sẽ chờ chị dâu về."
Anh và Cố Minh Thành là đồng đội, Cố Minh Thành lớn hơn anh hai tuổi, gọi Trần Ngải Phương là chị dâu cũng không sai.
Cố Di Gia liếc nhìn anh, phát hiện mặc dù người đàn ông này nhìn không dễ chọc nhưng bất ngờ là anh lại biết rất biết cách săn sóc, lúc đi đường phát hiện bọn họ không theo kịp thì sẽ phối hợp với tốc độ của bọn họ, vốn dĩ là đưa đồ rồi đi luôn nhưng khi nghe Bảo Hoa nói mẹ nhớ cha, anh lại quyết định chờ Trần Ngải Phương quay về.
Cô mỉm cười nói: "Giữa trưa chị dâu tôi mới về, anh ở lại ăn cơm đi."
Phong Lẫm nhìn cô, thấy cô gái rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, chỉ là yết hầu hơi chuyển động.
Anh nói: "Vậy làm phiền cô rồi."
"Không phiền đâu ạ." Bảo Hoa vui vẻ nói: "Chú Phong có thể kể chuyện của cha cho con nghe được không?"
Cố Di Gia ngồi ở một bên, tay cầm chén trà, yên lặng nghe Bảo Hoa ríu rít, còn người đàn ông nhìn không dễ chọc kia lại cực kỳ kiên nhẫn, không bởi vì đối phương là trẻ con mà qua loa hoặc không kiên nhẫn.
Mặc dù trả lời rất ngắn gọn chỉ có mấy chữ nhưng vẫn làm Bảo Hoa rất vui vẻ.
Cảnh tượng này làm Cố Di Gia cảm thấy rất ấm áp.
Người đàn ông cứng rắn và đứa trẻ non nớt, tổ hợp như vậy rất không hợp nhưng không ngờ lại rất hài hòa, làm người ta mỉm cười trong vô thức.
Đúng lúc này, Cố Di Gia ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Minh Nguyệt mặc váy sợi tổng hợp, trang điểm xinh đẹp bước nhanh vào nhà.
Khi bước vào, cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Di Gia.
"Gia Gia!" Cố Minh Nguyệt hét lên.
Cố Di Gia ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn cô ta đi đến trước mặt mình, phát hiện sắc mặt của cô ta đang vô cùng nôn nóng và lo sợ không yên, còn có một chút tức giận gần như không thể phát hiện, trong lòng cô đã hiểu ra.
Xem ra Cố Minh Nguyệt đã biết cô là người tống Khương Tiến Vọng vào cục công an, sợ rằng tình hình hiện tại của anh ta đang không ổn lắm. Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô rất tốt, cô bưng chén trà uống một ngụm, che giấu nụ cười của mình.
Bởi vì Cố Minh Nguyệt đi vào đã cắt đứt cuộc nói chuyện của Bảo Hoa và Phong Lẫm.
Bảo Hoa lo lắng chạy đến, dán sát lại gần Cố Di Gia, sợ chuyện lần trước lại xuất hiện, cô bé không quên lần trước Cố Minh Nguyệt đã nói những lời khó nghe làm cô út không vui.
Bảo Hoa hỏi: "Cô cả, cô đến đây làm gì ạ?"
Phong Lẫm nhìn Cố Di Gia, nhìn chằm chằm bàn tay đang bưng chén trà của cô, từ góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của cô.
Quả nhiên cô không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Hôm qua cô cố ý kích thích người đàn ông tên Khương Tiến Vọng kia, làm anh ta ra tay giữa đường, chứng thực hành động đùa giỡn con gái nhà lành của anh ta.
Nhưng vì bảo vệ mình, đồng chí nữ này dùng chút tâm cơ cũng không có gì.
Nếu người đàn ông kia không ỷ vào sức lực trời sinh, của cải và địa vị của bản thân mà làm chuyện xấu với đồng chí nữ thì việc gì cô phải bí quá hóa liều làm ra loại chuyện này?
Cố Minh Nguyệt không chú ý đến trong nhà còn những người khác, lúc cô ta đi vào, đôi mắt chỉ nhìn thấy một mình Cố Di Gia.
Nhìn thấy cô bình tĩnh ngồi ở đây, chậm rãi uống trà, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ ngồi dưới ánh sáng sáng người, giống như đồ sứ mỹ nghệ, toát lên một vẻ đẹp không giống con người.
Lại đối lập với Khương Tiến Vọng tiều tụy bị giam giữ ở cục công an một đêm, cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cố Minh Nguyệt khó chịu nói: "Gia Gia, sao em lại làm ra loại chuyện này?"
"Tôi làm cái gì?" Cố Di Gia giả vờ khó hiểu, hỏi một câu.
Ngay cả Bảo Hoa cũng khó hiểu, có vẻ cô cả rất tức giận, cô út đã làm cái gì rồi sao?
Cố Minh Nguyệt vừa tức vừa đau lòng: "Sao em lại có thể nói chủ nhiệm Khương giở trò lưu manh với em? Anh ấy chưa từng làm chuyện này!"
Tối qua lúc sắp đi ngủ, nghe người xung quanh ngạc nhiên nói chủ nhiệm Khương ở xưởng gang thép đùa giỡn một đồng chí nữ trên đường, bị công an dẫn đi.
Lúc đó cô ta còn tưởng bọn họ đang nói đến người khác, với thân phận của Khương Tiến Vọng, sao anh ta có thể làm ra loại chuyện này chứ?
Nhưng nghĩ đến xưởng gang thép không có nhiều người họ Khương, trong lòng cô ta càng thêm lo sợ không yên.
Sáng sớm hôm nay, cô ta đã xin nghỉ rồi đi đến xưởng gang thép hỏi thăm chuyện này, không ngờ thật sự là Khương Tiến Vọng.
Cố Minh Nguyệt sợ ngây người, cô ta cũng không tin tưởng chuyện này, nghe nói Khương Tiến Vọng còn đang bị giam ở cục công an nên đã quyết định đến đó xem tình hình.
Cô ta phí chút sức, lại dùng quan hệ, cuối cùng mới gặp được Khương Tiến Vọng đang bị giam.
Vốn dĩ Khương Tiến Vọng cũng không muốn để ý đến Cố Minh Nguyệt, nhưng nghĩ đến cô ta là chị gái của Cố Di Gia, anh ta càng thêm tức giận, hận không thể khiến cho người nhà họ Cố biến mất trước mặt mình.
Sau khi bị nhốt, Khương Tiến Vọng không còn hy vọng gì với nhà họ Cố nữa. Cho dù Cố Di Gia có đẹp đến mấy, làm anh ta động lòng đến mấy, thì một người phụ nữ có thể nhẫn tâm dùng tội giở trò lưu manh làm công an bắt anh ta đi, anh ta cũng không thích nổi, bây giờ chỉ có chán ghét thôi. Thậm chí anh ta còn cảm thấy hôm nay Cố Minh Nguyệt đến đây để chê cười mình.
Cuối cùng Cố Minh Nguyệt khuyên bảo mãi, nói bản thân chỉ quan tâm anh ta, còn khẳng định Gia Gia không có ý đó thì mới làm Khương Tiến Vọng tin tưởng Cố Minh Nguyệt không phải đến chê cười mình.
Khương Tiến Vọng nhìn chằm chằm Cố Minh Nguyệt, cuối cùng cũng hiểu ra người phụ nữ này thích mình.
Điều này làm anh ta không biết nên khóc hay cười.
Khương Tiến Vọng không ngu, chỉ là bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữ muốn gả cho mình, anh ta đã quá quen với những ánh mắt như vậy, cho nên chưa từng để ý đến chút tâm tư của Cố Minh Nguyệt. Hơn nữa, cô ta là chị gái của Cố Di Gia, biết rõ anh ta muốn cưới Cố Di Gia, thế mà cô ta còn nảy sinh suy nghĩ này, quả nhiên người đàn bà này quá ti tiện.
Khương Tiến Vọng mỉm cười, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.
Anh ta nói cho Cố Minh Nguyệt mình bị đưa vào cục công an kiểu gì, đồng thời ra vẻ đau lòng, nói: "Tôi không ngờ Cố Di Gia lại là loại người như vậy, tôi chưa làm gì cả, vậy mà cô ta nói tôi giở trò lưu manh với cô ta..."
"Chắc chắn là hiểu lầm thôi!" Cố Minh Nguyệt nôn nóng nói: "Gia Gia không phải loại người này..."
Khương Tiến Vọng nhìn người đàn bà này, cảm thấy cô ta cực kỳ ngu xuẩn, ngoài miệng nói: "Nhưng lúc đó cô ta không phủ nhận cho nên tôi mới bị nhốt lại, không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài."
Nói đến đây anh ta lại bừng lên cơn giận.
Khương Tiến Vọng cũng không biết phân đoạn nào có vấn đề, cục công an lại không sợ ủy ban, cũng không thèm để ý mặt mũi của cha anh ta, kiên trì nhốt anh ta lại.
Mặc dù hiện tại chưa ra quyết định xử lý như thế nào nhưng cũng không cho anh ta rời đi. Chuyện này khiến anh ta lo sợ không yên.
Cố Minh Nguyệt nói: "Chắc chắn là hiểu lầm, em sẽ đi tìm Gia Gia, hỏi xem..." Đột nhiên nghĩ đến gì đó, giọng điệu cô ta đầy chờ mong: "Nếu Gia Gia nói anh không giở trò lưu manh với em ấy, có phải anh có thể được ra ngoài phải không?"
Khương Tiến Vọng gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Nhưng Cố Di Gia sẽ sửa lại lời nói sao?
Cố Minh Nguyệt hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: "Chủ nhiệm Khương, anh yên tâm, chuyện anh chưa từng làm, không ai có thể bôi nhọ anh!"
Khương Tiến Vọng không nói gì, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, anh ta muốn biết người này có thể làm được đến mức nào.
Mặc dù cô ta không đẹp như Cố Di Gia nhưng cũng là một người đẹp, hơn nữa bỏ qua bộ đồ đang mặc, nhìn không giống người nhà quê, ngược lại giống như những người con gái trẻ trung, tự tin, có được việc làm trong thành phố.
Cho dù ở thị trấn cũng có không ít người như vậy.
So với Cố Di Gia đáng giận luôn từ chối anh ta thì những người phụ nữ như Cố Minh Nguyệt cũng không tệ.
Khương Tiến Vọng nghĩ thầm trong lòng, nhìn Cố Minh Nguyệt rời đi, trong lòng ác độc nghĩ, nếu Cố Di Gia hối hận, sau này cho dù gả cho mình, anh ta cũng sẽ thẳng tay trả thù cô.
*
Cố Minh Nguyệt nhớ lại lúc nhìn thấy Khương Tiến Vọng ở cục công an, lại nhìn Cố Di Gia lúc này, cô ta càng thêm khó chịu.
Rõ ràng được một người đàn ông giỏi giang như vậy coi trọng, những người khác muốn cũng không được, thế mà cô lại khinh thường, không chỉ từ chối mà lại còn đưa người ta vào tù...
Tại sao người với người lại khác nhau lớn đến như vậy?
Cố Di Gia lạnh nhạt nói: "Cố Minh Nguyệt, chị đến đây trách móc tôi chỉ vì một người ngoài?"
Tình cảm giữa nguyên chủ và Cố Minh Nguyệt rất tốt, cô ấy nguyện ý gọi một tiếng "chị Minh Nguyệt" nhưng bây giờ Cố Di Gia không hề có chút cảm tình nào với cô ta, cô thật sự không gọi được chữ "chị" kia cho nên đành gọi thẳng tên.
Mặc dù không lễ phép nhưng Cố Di Gia thực sự không muốn gọi chị, ngay cả diễn kịch cũng không muốn.
Cố Minh Nguyệt vô cùng đau đớn, nói: "Gia Gia, sao em lại biến thành như vậy? Nếu em thật sự không thích chủ nhiệm Khương thì cứ từ chối anh ấy là được, tại sao phải dùng thủ đoạn này đưa anh ấy vào tù? Em biết làm vậy sẽ tổn thương anh ấy đến mức nào không? Với thân phận của anh ấy, anh ấy không thể chịu nổi sự mất mặt này..."
Thấy cô ta đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, Cố Di Gia không thể tưởng tượng nổi.
Từ trong lời nói của Cố Minh Nguyệt, cô có thể cảm nhận được thật ra trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng biết rõ, cô không muốn gả cho Khương Tiến Vọng, người luôn dây dưa với cô là Khương Tiến Vọng.
Nhưng cô ta lại đứng về phía Khương Tiến Vọng, cảm thấy Khương Tiến Vọng nguyện ý cưới mình là "Cố Di Gia" trèo cao, cô không nên ra tay tàn nhẫn như vậy chỉ vì từ chối anh ta.
Cố Di Gia ngắt lời cô ta: "Nhưng hôm qua chủ nhiệm Khương đã giở trò lưu manh với tôi!"
Cô khăng khăng một mực nói Khương Tiến Vọng giở trò lưu manh, ai đến cũng nói như vậy, tuyệt đối không đổi lời!
Cố Minh Nguyệt vừa tức vừa sợ: "Chủ nhiệm Khương không hề giở trò lưu manh với em, là em hiểu lầm..."
"Nhưng lúc đó tôi rất sợ!" Khuôn mặt của Cố Di Gia bao trùm sự u sầu và lo sợ: "Cố Minh Nguyệt, tôi là em gái của chị, đáng lẽ chị nên giúp tôi mới đúng? Tại sao chị vẫn luôn giúp chủ nhiệm Khương kia? Có phải chị muốn gả cho anh ta không?"
Do Cố Minh Nguyệt xông đến trách hỏi nên đã có không ít hàng xóm đứng vây xem.
Bởi vì Phong Lẫm đến nên những hàng xóm kia vẫn luôn chú ý đến bên này, nhìn thấy Cố Minh Nguyệt vội vàng chạy đến, lại còn ném xe đạp ở bên ngoài, bọn họ lập tức cảm thấy sắp có kịch hay, lấy cớ chạy đến cửa vây xem.
Nghe được những lời này của Cố Di Gia, mọi người lập tức hiểu ra.
Thì ra Cố Minh Nguyệt muốn gả cho chủ nhiệm Khương! Thảo nào lần trước cô ta chọc tức khiến Gia Gia ngất xỉu chắc cũng vì chuyện này.
Hai chị em tranh một người đàn ông, thật sự là...
Mọi người nhìn về phía Cố Minh Nguyệt, vô thức mang theo vài phần khinh thường.
Cố Minh Nguyệt không để ý đến ánh mắt của mấy người hàng xóm kia, lúc này toàn bộ sự chú ý của cô ta đều ở trên người Cố Di Gia.
"Gia Gia, em nói gì vậy? Chị, chị không có! Chị chỉ thấy xót thay cho chủ nhiệm Khương, anh ấy thật lòng với em, thật lòng muốn cưới em, em không nên làm ra loại chuyện này với anh ấy, em biết anh ấy đã đau khổ đến mức nào không?"
Cố Di Gia: Đau khổ đến mức nào cơ? Vậy thì thật sự quá tốt rồi!
Thấy Cố Di Gia không nói gì, Cố Minh Nguyệt còn tưởng rằng đã làm cô dao động, cô ta biết từ trước đến nay Gia Gia là người mềm lòng, rất dễ bị thuyết phục.
Vì vậy sắc mặt cô ta dịu lại, dịu dàng nói: "Gia Gia, em mau đến cục công an nói cho bọn họ đây chỉ là hiểu lầm, chủ nhiệm Khương không giở trò lưu manh với em..."
"Không được!" Cố Di Gia cứng rắn từ chối: "Anh ta đã giở trò lưu manh với tôi! May mắn lúc đó đồng chí Phong xuất hiện kịp thời kéo anh ta ra, nếu không tôi còn không biết anh ta có thẹn quá hóa giận ra tay đánh tôi hay không nữa."
Nói đến đây, Cố Di Gia nhìn về phía Phong Lẫm.
Là một quân nhân, cô tin tưởng anh sẽ đứng về phía cô, hơn nữa anh còn là đồng đội của anh cả.
Trong tình huống cô không làm sai gì cả, chắc chắn đối phương sẽ giúp mình.
Phong Lẫm đứng lên, đi đến chỗ cô.
Cơ thể của người đàn ông rất có cảm giác áp bách, cảm giác tồn tại cực mạnh, cuối cùng cũng làm Cố Minh Nguyệt chú ý đến sự tồn tại của anh.
Thật ra rất hiếm khi người như anh sẽ bị bỏ qua, chỉ là trong lòng Cố Minh Nguyệt có người, một lòng muốn đi trách hỏi Cố Di Gia, lúc xông vào trực tiếp phớt lờ mọi người xung quanh.
Phong Lẫm đứng ở đó, không nói lời nào, khí thế áp đảo, làm đầu óc nóng lên vì Khương Tiến Vọng của Cố Minh Nguyệt hơi tỉnh táo lại.
Sắc mặt cô ta hơi trắng bệch.
Rất ít người có thể giữ vững bình tĩnh khi đứng trước mặt Phong Lẫm, đừng nói đến việc khi bị đôi mắt sắc bén kia của anh nhìn vào.
Phong Lẫm nói: "Nếu cô đang nói đến đồng chí nam ngày hôm qua, anh ta có hành vi gây rối, công an bắt anh ta là chính xác."
Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe nhưng giọng điệu quá lạnh, làm người ta không nhịn được run lên.
Cố Minh Nguyệt bị dọa sợ, cô ta nuốt nước bọt, do dự nói: "Nhưng, nhưng chủ nhiệm Khương nói anh ấy không..."
"Có hay không, không phải anh ta nói là được." Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Lẫm chiếu thẳng vào cô ta: "Mà là do công an quyết định, nếu anh ta thật sự vô tội, công an sẽ thả anh ta."
Ý là, nếu anh ta không vô tội, tức là trừng phạt đúng tội.