Cục trưởng Ngụy hiểu ý của anh, anh ấy nói: "Tất nhiên rồi, tôi cũng chẳng sợ mấy tên trong ủy ban gì đó... Em gái của lão Cố cũng là em gái tôi, tuyệt đối không thể tùy tiện buông tha được." Sau đó anh ấy lại hừ một tiếng: "E rằng lão Cố còn không biết, lại có thêm một người đàn ông muốn cưới em gái cậu ấy. Nếu cậu ấy biết được..."
Nói xong anh ấy lại lắc lắc đầu.
Lão Cố đã từng nói với anh ấy rằng tình hình sức khỏe của em gái lão Cố không thích hợp để kết hôn.
Bởi vì không có một người đàn ông nào lại tình nguyện cưới một cô gái yếu ớt nhiều bệnh, chẳng biết có thể lên đường lúc nào. Có lẽ bởi vì Cố Di Gia có vẻ ngoài xinh đẹp nên sẽ có đàn ông tình nguyện cưới cô nhưng như thế không có nghĩa người đó sẽ đối xử tốt với cô.
Nếu đã như thế còn chẳng bằng không gả em gái đi mà nuôi cô cả đời.
Người đàn ông vừa nãy rõ ràng xem trọng vẻ đẹp của Cố Di Gia, e rằng sau khi chiếm được rồi sẽ không biết quý trọng cô.
Phong Lẫm không nói gì, ánh mắt anh nhìn thẳng về trước, đôi mắt đen láy sâu thẳm, giống như một con sói ẩn nấp ở một nơi nào đó, lúc nào cũng có thể dùng sức nhào tới chém giết kẻ thù.
Cục trưởng Ngụy cũng quen với tính cách của anh rồi nên nhanh chóng nói qua chuyện khác.
*
Sau khi Cố Di Gia tới cửa hàng bách hóa thì tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô đợi tầm hơn nửa tiếng thì Hoàng Bình Bình cuối cùng cũng đã tới.
"Gia Gia, em chờ lâu chưa?" Cô ấy áy náy nhìn sắc mặt Cố Di Gia một chút, thấy cô có vẻ tốt mới cảm thấy yên lòng.
Cố Di Gia lắc đầu, cô biết bọn họ làm việc ở công xã, không thể gấp gáp được, nên cười nói: "Chị Bình Bình, chúng ta đi mua đồ thôi."
Hoàng Bình Bình nói được một tiếng rồi nắm tay cô cùng đi vào cửa hàng bách hóa.
Sau khi đi vào trong, Cố Di Gia nhìn không chớp mắt, chỗ nào cũng cảm thấy mới lạ.
Mặc dù cô có ký ức của nguyên chủ nhưng ký ức cũng chỉ là ký ức, làm sao có cảm giác thần kỳ như khi bản thân tự mình trải nghiệm được.
Cửa hàng bách hóa ở thời đại này tất nhiên sẽ kém hơn siêu thị sau này, nó chỉ có ba tầng, cho dù đang ngày làm việc thì cũng có không ít người qua lại, phóng hết tầm mắt nhìn ra, rực rỡ đủ màu sắc, nhìn hoa cả mắt.
Cố Di Gia cố gắng không để bản thân có biểu hiện như thể một người chưa từng thấy qua việc đời, cô hỏi: "Chị Bình Bình, chị tính mua cái gì thế?"
Hoàng Bình Bình nói: "Chúng ta đi mua một ít vải trước rồi mua thêm một cái ấm nước nóng, còn hai đôi giày da nữa..."
Cố Di Gia nghe cô ấy nói xong thì hình như đã hiểu ra cái gì đó, cô nhịn không được nhìn cô ấy mãi.
Hoàng Bình Bình bị cô nhìn tới xấu hổ thì nhỏ giọng nói: "Gia Gia, mấy ngày nữa chị sẽ đi xem mắt, nếu như thuận lợi, cuối năm nay sẽ kết hôn."
Cố Di Gia trợn tròn mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Đối phương là ai vậy? Em có biết không?"
Hoàng Bình Bình lắc đầu: "Em không biết đâu, anh ấy là nhân viên kỹ thuật của xưởng máy móc, từ trên tỉnh xuống. Tháng trước, lúc chị lên thị trấn học, bắt gặp anh ấy đang giảng bài trong lớp, cảm giác hai người bọn chị nói chuyện với nhau rất hợp..."
Cố Di Gia "à" một tiếng: "Cho nên hai người đều có ấn tượng tốt với nhau, còn thiếu quá trình ra mắt thôi, đúng không?"
Hoàng Bình Bình xấu hổ gật gật đầu.
Cố Di Gia nhìn Hoàng Bình Bình bình thường lúc nào cũng có dáng vẻ khôn khéo già dặn của người chị lớn, thế nhưng giờ đây lại có dáng vẻ của một cô gái mới lớn đang yêu khiến cô cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng âm thầm cảm thán.
Thật ra tuổi của Hoàng Bình Bình không lớn lắm, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Có điều, đối với người nông dân có tập tục tảo hôn mà nói thì tuổi cô ấy bây giờ đã được xem là cô gái lớn tuổi rồi.
Mặc dù bà nội Hoàng là người của thời đại trước nhưng bà là phụ huynh vừa có kiến thức vừa tiến bộ, đối với chuyện cưới hỏi của con cái, bà chưa hề có yêu cầu gì, cũng không hối thúc con gái, chỉ cần con vừa ý, phẩm hạnh của đối phương không có vấn đề gì thì bà nội Hoàng đều sẽ cười ha hả hạnh phúc mà tiếp nhận người đó.
Chính là vì có một người bà như thế nên Hoàng Bình Bình mới có thể trở nên ưu tú như bây giờ.
Hoàng Bình Bình là nhân viên ghi điểm của công xã, là học sinh tốt nghiệp trung học, là người nếu công xã có chuyện gì đều sẽ cử cô ấy làm đại diện, đó là vì cô ấy làm việc cẩn thận, năng lực lại mạnh nên mới có thể đạt được những điều này.
Cô gái giỏi giang như Hoàng Bình Bình, trong công xã có không ít thanh niên muốn lấy về nhà, rất nhiều phụ huynh cũng xem cô ấy là cô con dâu lý tưởng.
Nhưng trước kia Hoàng Bình Bình không vội lấy chồng, thứ nhất là cô ấy không vừa mắt ai, hai nữa là cô ấy thích cuộc sống như bây giờ, đồng thời cũng không muốn sau khi lấy chồng xong phải bận bịu chăm lo cho từ già tới trẻ bên nhà chồng. Cô ấy không muốn sống những ngày chớp mắt một cái là đã nhìn thấy điểm cuối.
Mặc dù con dâu ở thời đại này đều như thế cả nhưng Hoàng Bình Bình là người có lý tưởng, cũng không thích như thế.
Cố Di Gia đi chung với Hoàng Bình Bình để mua những món cô ấy cần.
Bởi vì bọn họ biết rõ cần mua những gì cho nên nhanh chóng mua xong, không tới nửa tiếng sau, đồ dùng Hoàng Bình Bình cần gần như đã đầy đủ rồi.
"Gia Gia, em muốn mua cái gì không?" Hoàng Bình Bình xách túi lớn túi nhỏ hỏi cô.
Thật ra hôm nay Cố Di Gia lên thị trấn là có một mục đích khác, mua đồ chỉ là chuyện thứ yếu mà thôi.
Ngoài chuyện gửi đồ cho anh cả ra thì còn xem thử xem có thể gặp Khương Tiến Vọng hay không, sau đó khiến cho anh ta mất mặt, để anh ta bỏ suy nghĩ muốn cưới cô đi.
Cách làm rất đơn giản, giống như lúc nãy vậy, cô ở trên đường lớn hét lên bảo người đó giở trò lưu manh, khiến anh ta không còn mặt mũi nào cả.
Tuy chỉ mới gặp hai lần nhưng Cố Di Gia có thể nhận ra Khương Tiến Vọng là một người sĩ diện, xa cách và thanh cao thông qua dáng vẻ cử chỉ của anh ta.
Nếu không thì anh ta sẽ không nhờ người khác đến mai mối, còn bản thân thì lại vắng mặt. Có lẽ là anh ta cảm thấy phụ nữ nông thôn không có kiến thức, chỉ cần anh ta nhờ người khác đến thì những người ở quê thiếu kiến thức sẽ vội vàng đồng ý.
Cho dù từ chối thì cũng là do muốn thêm sính lễ.
Mặc dù Khương Tiến Vọng để ý khuôn mặt của cô nhưng thật ra anh ta vẫn coi cô như một người phụ nữ quê mùa nông cạn nên cũng chẳng tôn trọng gì mấy.
Mối quan hệ không bình đẳng như vậy, Cố Di Gia có thể tưởng tượng rằng nếu nguyên chủ thật sự bất đắc dĩ gả cho anh ta thì chỉ sợ sẽ sống không đến vài năm.
Mục đích Cố Di Gia đến thị trấn đã hoàn thành, cũng chẳng có đồ gì muốn mua.
Cô tùy ý mua chút kẹo, tiện thể mua cả đôi ủng đi mưa cho chị dâu và Bảo Sơn.
Huyện Nam Hoài vào mùa xuân và mùa thu thường mưa nhiều, chị dâu và Bảo Sơn phải đến trường nên giày luôn ẩm ướt. Chi bằng mua sẵn cho họ trước đôi ủng, đến lúc cần thì không cần phải vội vàng đi mua.
Tiền mua ủng là số tiền mà trước kia nguyên chủ kiếm được.
Nguyên chủ ăn uống và sống trong nhà nên không chi tiền, ngay cả tiền thuốc men khám bệnh cũng là do anh cả và chị dâu bỏ ra, số tiền nhận được do may quần áo cho người ta dành dụm được không ít, ấy thế mà cũng đến vài chục đồng.
Sau khi mua đồ xong thì hai người đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa.
Vừa khéo đến giờ cơm nên nhà hàng có rất nhiều người, thấy có người cơm nước xong rời đi thì Hoàng Bình Bình lanh lẹ chiếm chỗ trước rồi bày đồ đạc ra chỗ đó, sau đó sắp xếp cho Cố Di Gia rồi mới xắn tay áo lên.
"Gia Gia, em muốn ăn gì? Chị mua cho."
Cố Di Gia thấy dáng vẻ như muốn lên chiến trường của cô ấy thì hơi muốn cười, nhưng nhìn cảnh tượng chen chúc ở bên kia thì giờ phút này trông cũng giống chiến trường thật.
"Chị Bình Bình ăn gì thì em ăn nấy, em không chọn đâu." Cố Di Gia đáp.
Giọng nói của của cô dịu dàng ấm áp, dường như ẩn chứa âm điệu đặc biệt nào đó như được đắp bồi từ vùng sông nước Giang Nam, nghe rất êm tai.
Tính ra Hoàng Bình Bình nghe cũng quen rồi nhưng vẫn không kiềm chế được sự rung động trong lòng.
Cô ấy lườm những người đàn ông xung quanh rồi nói: "Vậy chị đi gọi một tô bún trộn lạnh rồi chúng ta cùng ăn, tiết trời đang nóng nên ăn bún trộn lạnh là tuyệt nhất, với cả gọi cho em một phần canh tiết vịt nữa."
Canh tiết vịt là để bổ máu cho Cố Di Gia.
Cố Di Gia gật đầu.
Nhà hàng quốc doanh ở thời đại này có hương vị rất ngon, hơn nữa phần ăn cũng đầy đặn.
Chờ đến khi tô bún trộn lạnh và một tô canh tiết vịt to được bưng lên thì Cố Di Gia mới biết rằng, một tô bún lạnh trộn hai người các cô ăn quả thật là đủ rồi.
Hoàng Bình Bình gọi thêm một cái bát sạch rồi chia bún ra làm hai phần.
"Chị Bình Bình, đủ rồi ạ, nhiều như vậy em ăn không hết." Cố Di Gia vội vàng nói.
Quả thật cô ăn không nhiều lắm, sức khỏe kém nên sức ăn cũng nhỏ, cô ăn cứ như mèo con vậy.
Trước đây cô ăn còn ít hơn, gần đây sức khỏe tốt hơn nhiều nên cuối cùng sức ăn cũng nhiều hơn chút đỉnh, thế nhưng so với những người khác thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Hoàng Bình Bình đành phải gắp một ít về lại, thấy cô vẫn nói là ăn không nổi thì lại gắp về thêm chút nữa.
Cuối cùng trong bát của Cố Di Gia cũng chẳng còn bao nhiêu bún.
Cố Di Gia cười nói: "Còn có canh tiết vịt mà, canh ở nhà hàng này rất ngon." Thật ra cô cảm thấy chỉ ăn mỗi canh thôi cũng đủ no rồi.
Hoàng Bình Bình ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Di Gia rồi lại quan sát cơ thể mảnh khảnh của cô: "Ăn ít như thế bảo sao gầy như vậy."
Nhưng mà... Ngực thì không gầy tí nào.
Trong lòng Hoàng Bình Bình hơi hâm mộ. Là phụ nữ ấy mà, ngoại trừ vẻ ngoài thì thật ra vẫn rất để ý tới thứ đó.
*
Khi về đến nhà đã là buổi chiều.
Tiết trời nóng nên người ta cũng dễ mỏi mệt, Cố Di Gia cảm thấy mệt vô cùng, trước mắt hơi mờ mờ, chân như đang bay bổng.
Quả nhiên, tuy rằng gần đây cơ thể này được cô chăm sóc trở nên khỏe mạnh hơn nhưng vẫn không thể chịu được sự mệt mỏi. Một khi quá mệt thì sẽ bắt đầu choáng váng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hoàng Bình Bình vội vàng buông đồ xuống rồi tự đưa cô và Bảo Hoa về nhà, mãi đến khi nhìn thấy cô rửa mặt thật sạch, thay quần áo sạch sẽ, lên giường nằm nghỉ ngơi, bấy giờ cô ấy mới rời đi.
Trước khi rời đi còn dặn dò Bảo Hoa: "Cô út của cháu thấy không khỏe thì đến tìm cô nhé."
Bảo Hoa gật đầu, cô bé đẩy ghế đến trước phòng cô út, lột một viên kẹo bỏ vào miệng rồi im lặng ngồi nghe ve sầu râm ran không ngừng trên cây ở bên ngoài.
Cố Di Gia ngủ một giấc đến khi sắc trời nhá nhem.
Khi tỉnh lại thì mẹ con Trần Ngải Phương đã về, họ cũng ăn cơm tối cả rồi, còn chừa lại cho cô một phần cơm tối trong nồi.
Trần Ngải Phương nhìn khuôn mặt mỏi mệt uể oải của cô thì lo lắng hỏi: "Gia Gia, em không sao chứ?"
"Không sao ạ." Cố Di Gia cố gắng cười với cô ấy: "Chị dâu à, dạo này em thấy sức khỏe của em tốt lên nhiều lắm. Chị xem hôm nay em chạy tới lui ở ngoài cả ngày, sau khi về thì cũng chỉ thấy hơi mệt, không hề ngất xỉu, điều đó chứng minh là em đang khỏe lên."
Hai mắt của Trần Ngải Phương sáng lên: "Thật sao?"
Cố Di Gia hận sao không thể thề để cô ấy tin tưởng lời mình nói.
Trần Ngải Phương cũng tin, vui sướng không chịu được. Cô ấy âm thầm hy vọng sức khỏe em chồng có thể khỏe lên, cho dù không thể khỏe mạnh được như người bình thường thì cũng không phải giống như trước đây nữa, vừa cử động là ngất xỉu hoặc đổ bệnh.
Ăn xong cơm tối, Cố Di Gia suy nghĩ rồi nói cho chị dâu nghe chuyện hôm nay trên đường cô gặp phải Khương Tiến Vọng.
"Sao cơ?" Trần Ngải Phương tức giận: "Cậu ta dám đến làm phiền em hả?"
Đây là chuyện mà cô ấy không thể chịu được nhất. Em chồng đã từ chối Khương Tiến Vọng rất rõ ràng nên chuyện này nên kết thúc rồi mới phải. Chỉ cần là người có thể diện thì đều hiểu, tốt nhất là không nên dây dưa không cần thiết, tránh khiến cả hai phải khó xử. Huống chi thân phận của Khương Tiến Vọng như thế, muốn tìm người phụ nữ như nào mà chẳng được? Cần gì phải quấy rầy một người con gái từ chối mình nhiều lần cơ chứ.
Cố Di Gia ho nhẹ, vẻ mặt vô tội kể tiếp cho cô ấy nghe.
Trần Ngải Phương: "..."
Trần Ngải Phương trợn mắt há mồm nhìn em chồng, cô ấy không ngờ cô sẽ làm như vậy, ở trên đường hô to lưu manh để công an đưa Khương Tiến Vọng đi.
Sau đó cô ấy nói: "Làm tốt lắm!"
Dám cả gan quấy rồi em chồng của cô ấy thì bị công an bắt giữ là đáng đời lắm. Nếu lúc ấy Trần Ngải Phương có mặt tại đó thì cô ấy sẽ thẳng thừng cho Khương Tiến Vọng một cái tát. Nhưng mà đây là hành vi bạo lực, cô ấy làm được nhưng cơ thể yếu ớt của em chồng thì lại không.
Cố Di Gia cười ngượng ngùng: "Thật ra lúc ấy em sợ không chịu được, may sao cục trưởng Ngụy đưa công an đến... Lúc ấy còn có một đồng chí quân nhân giúp đỡ em nên em mới không bị ngã."
Thật ra trong giây phút hô "lưu manh" thì cô đã chuẩn bị nếu như Khương Thiên Vọng thẹn quá hóa giận mà ra tay.
Khi sắp ngã sấp xuống, cô cũng đã sẵn sàng tâm lý, cùng lắm thì ngất thẳng ra đấy, thế thì càng chắc mẩy tội danh "lưu manh đùa giỡn" của Khương Tiến Vọng.
Ở thời đại này, lưu manh đùa giỡn là tội vô cùng nghiêm trọng.
Trần Ngải Phương nghe xong thì rất biết ơn: "Hôm nào rảnh chúng ta đến chỗ cục trưởng Ngụy để cảm ơn anh ấy, còn cả đồng chí quân nhân kia nữa... Đáng tiếc không biết người đó là ai, sau này có gặp lại cũng nên cảm ơn người ta cho đàng hoàng."
Cố Di Gia gật đầu, đây là chuyện nên làm.
Nhưng mà, trông thái độ của đồng chí quân nhân ấy đoán chừng anh cũng không để tâm đến chuyện này lắm.
Cố Di Gia ăn cơm tối xong thì ngồi một lát rồi đi rửa mặt.
Tuy rằng buổi chiều đã ngủ được mấy tiếng nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt, cơ thể dường như đang cảnh báo không muốn cô phải cực nhọc nữa.
Cô nằm trên giường, chốc lát sau ý thức rơi vào trong bóng tối.