Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

Hiếm khi Cố Di Gia bị kinh ngạc.

Người đàn ông trước mặt có ngũ quan sắc nét, vẻ ngoài điển trai, hàng lông mày sắc bén như kiếm quý rút ra khỏi vỏ, trên người có khí chất kiên cường đầy mùi thuốc súng, xem ra không phải là người bình thường.

Đặc biệt là ánh mắt anh tĩnh lặng và lạnh lẽo, chỉ cần bị anh nhìn một chút thôi thì sẽ có cảm giác như toàn bộ bí mật được cất giấu trong lòng đều bị bóc trần trước mặt anh, khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy sợ sệt.

Trong lòng Cố Di Gia hơi run lên, ánh mắt hơi lệch đi, lúc này cô mới chú ý tới bộ quân phục màu xanh trên người anh. Cô ngửa đầu nhìn mặt anh, lúc này cô mới phát hiện ra vóc dáng anh rất cao lớn.

Ở vùng đất phương nam này rất hiếm khi có thể nhìn thấy người cao như vậy.

Anh cả Cố Minh Thành nhà cô đã được xem là cao lắm rồi nhưng người này xem ra còn cao hơn anh ấy một chút. Chị dâu Trần Ngải Phương cũng được xem là một người phụ nữ cao gầy hiếm có, xấp xỉ một mét bảy, họ là một cặp vợ chồng khá cao.

So ra thì có thể là vì từ nhỏ sức khỏe của nguyên chủ không được tốt nên chiều cao cũng không theo kịp bọn họ, dẫn tới việc cô có vẻ ngoài hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Đặc biệt là khi cô đứng trước mặt người đàn ông này, thì trông càng nhỏ bé yếu đuối hơn.

Trong vô thức Cố Di Gia muốn cách xa anh một chút.

Người đàn ông thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt ra khỏi người cô.

Lúc này, Khương Tiến Vọng bị ngã trên mặt đất nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận mắng: "Anh là ai? Tính làm gì?"

Đang yên đang lành đột nhiên lại bị ai đó túm lấy bả vai áo rồi quăng xuống thì chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ cảm thấy không vui.

Chẳng qua là lúc anh ta đối mặt với ánh mắt vô cùng có cảm giác áp chế của người đàn ông kia thì không khỏi có chút yếu thế.

Khương Tiến Vọng nhìn Cố Di Gia bên cạnh, cảm thấy mình bị hù dọa như thế thật mất mặt, thế nên lại càng tức giận hơn, anh ta nghiêm mặt nói: "Cho dù anh là đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân cũng không thể đánh nhau ngoài đường được."

Người đàn ông còn chưa lên tiếng thì đã có một người công an tầm hơn ba mươi tuổi dẫn theo một người công an trẻ tuổi chạy tới.

"Chuyện gì vậy?"

Người công an lớn tuổi nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quân phục, sau đó lại nhìn Khương Tiến Vọng và Cố Di Gia. Sau khi nhìn thấy cô, anh ấy thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng dời tầm mắt, coi như không có việc gì.

Ngược lại, đôi mắt của người công an trẻ tuổi khi nhìn thấy Cố Di Gia thì sáng lấp lánh nhưng rồi cậu ấy cảm thấy không ổn lắm, cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của không ít người đi đường, bọn họ nhanh chóng dừng bước, nhìn qua phía bọn họ.

Lúc này, người đàn ông mặc quân phục mới lên tiếng, giọng nói của anh cũng giống như khí chất trên người, vô cùng lạnh lùng, không có chút cảm giác dư thừa nào: "Người này giở trò lưu manh với đồng chí nữ này!"

Ai? Ai dám giở trò lưu manh?

Hai người công an vô thức nhìn qua Khương Tiến Vọng rồi lại nhìn qua Cố Di Gia, bọn họ nhanh chóng hiểu ra rồi.

Người công an trẻ tuổi thầm nghĩ, đồng chí nữ này dáng dấp rất đẹp, chẳng trách lại bị tên đàn ông lòng dạ không tốt muốn giở trò lưu manh. Dĩ nhiên, đó không phải lỗi của đồng chí nữ, dung mạo là do cha mẹ cho, chỉ có thể trách những tên đàn ông không bằng cầm thú đó không tự kiềm chế bản thân.

Lúc này, người công an trẻ tuổi lại gần, một tay giữ chặt lấy bả vai Khương Tiến Vọng, kéo anh ta ra xa một chút rồi hừ lạnh nói: "Giở trò lưu manh đúng không? Cho anh vào tù ngồi chơi cho đủ luôn!"

Cậu ấy ghét nhất là những tên đàn ông giở trò xấu xa với con gái, gặp một tên là cậu ấy bắt một tên.

Khương Tiến Vọng tức giận, thở hổn hển nói: "Tôi không giở trò lưu manh! Mấy người biết tôi là ai không hả? Mau bỏ tôi ra!"

Người công an trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết, cậu ấy cảm thấy bản thân đang làm một công việc chính nghĩa, ai mà thèm quan tâm người này là ai chứ?

"Tôi chẳng cần biết anh là ai, giở trò lưu manh là không đúng!" Nói xong cậu ấy muốn áp tải Khương Tiến Vọng về cục công an.

Khương Tiến Vọng phát hiện người công an trẻ tuổi này là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa, trong tình huống khẩn cấp, anh ta la lên: "Tôi không giở trò lưu manh hay gì cả, cô ấy là người yêu của tôi!"

Nghe thế bốn người đàn ông đều lập tức quay qua nhìn Cố Di Gia.

Hai người công an nhìn cô như hỏi thăm, người đàn ông mặc quân phục lại chẳng có biểu lộ gì. Khương Tiến Vọng vừa chờ đợi vừa tin tưởng Cố Di Gia sẽ không nhẫn tâm như thế, thật sự sẽ để anh ta bị công an dẫn đi vì tội lưu manh.

Sắc mặt Cố Di Gia tái nhợt, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, cô dựa người vào trạm dừng xe buýt, yếu ớt nói: "Tôi không phải người yêu của anh ta, tôi không quen anh ta, chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi..."

Cô yên lặng cúi đầu xuống, dáng vẻ sợ hãi và khó chịu.

Con người ai cũng có tâm lý thương tiếc người yếu thế, dáng vẻ của cô lúc này khiến mọi người đang tụ tập quanh đó tự mình tưởng tượng ra tình cảnh một cô gái xinh đẹp bị người ta quấy rầy, lập tức có rất nhiều ánh mắt khiển tránh nhắm về phía Khương Tiến Vọng.

"Đồng chí nam này, anh nhìn có vẻ đẹp trai mà sao lại làm ra chuyện thế này?"

"Đúng vậy, đồng chí nữ người ta đã nói không quen biết anh, thế mà anh còn dám ở trước mặt mọi người giở trò xấu xa với cô ấy."

"Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, chẳng trách đồng chí nam này lại làm ra chuyện như thế... Nhưng mà đùa giỡn người ta thật sự là không đúng, nếu một người chỉ cần thấy đồng chí nữ nào xinh đẹp là muốn giở trò lưu manh với người ta thì những đồng chí nữ đó sao còn dám ra ngoài đường chứ?"

"Hừ, biết mặt không biết lòng, ai mà ngờ trông đẹp trai thế này trong lòng lại bẩn thỉu tới thế chứ."...

Mọi người vây xem bàn tán chỉ trỏ, Khương Tiến Vọng nghe bọn họ nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Đương nhiên, Cố Di Gia vẫn là người khiến anh ta bị đả kích nhất.

Khương Tiến Vọng vừa giận vừa sợ, đồng thời không muốn bị công an dẫn đi trước mặt mọi người, anh ta nhanh chóng nói: "Đồng chí Cố, anh thật sự không giở trò lưu manh với em! Anh thật lòng muốn cưới em, nếu em không hài lòng về sính lễ, chúng ta có thể thương lượng lại, một nghìn đồng có đủ không..."

Mọi người nghe anh ta nói xong cũng nhịn không được quay qua nhìn Cố Di Gia, bọn họ cho rằng cô không hài lòng với sính lễ nên mới không tình nguyện gả cho đồng chí nam này.

Bất kể lời này của Khương Tiến Vọng là vô tình hay cố tình thì nó cũng khiến hai người công an thầm cảm thấy chán ghét anh ta.

Anh ta làm thế không phải đặt con gái nhà người ta lên giàn nướng hay sao? Nói như thế người khác sẽ nhìn cô như thế nào? Người ta sẽ cho rằng cô không hài lòng với sính lễ nên mới không chịu gả? Thậm chí là còn nói xấu người ta là lưu manh?

Sắc mặt Cố Di Gia càng tái nhợt hơn, dáng vẻ tức giận như sắp xỉu tới nơi rồi.

Cô tức giận nói: "Không phải chuyện sính lễ, tôi và anh thật sự không quen nhau, tôi cũng không muốn gả cho anh! Ai quy định gặp mặt một lần thì phải đồng ý gả cho anh chứ? Tôi đã từ chối lời bà mai, người nhà tôi cũng không đồng ý, hy vọng chủ nhiệm Khương không nên nói mấy lời như này khiến người ta hiểu lầm, cũng không cần động tay động chân với tôi!"

Nói xong cả người cô hơi lảo đảo, khiến người xung quanh cũng run sợ lo lắng trong lòng.

Đồng chí nữ này không phải tức giận tới mức sắp té xỉu đấy chứ?

Mọi người đều có thể nhìn ra được sức khỏe cô không được tốt, không chỉ dáng người cô khá mỏng manh yếu đuối, mà gương mặt cô cũng không hồng hào khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn như các cô gái khác.

Da cô tái nhợt, đôi môi mỏng bạc màu, càng khiến hàng mi đen nhánh như mực trở nên nổi bật. Giống như trong tranh vẽ vậy, cả người cô giống như búp bê sứ trắng nõn, xinh đẹp nhưng mỏng manh.

Mọi người thu hồi ánh mắt nghi ngờ của mình lại.

Đồng chí nữ người ta đã nói như thế, vậy thì không sai được. Hơn nữa vừa rồi đúng là có người nhìn thấy đồng chí nam kia ra tay trước, muốn túm lấy tay con gái nhà người ta.

Trong lòng người công an trẻ tuổi tức giận, cậu ấy nhìn dáng vẻ hiện giờ của Cố Di Gia thì vô cùng lo lắng, sợ cô không chịu nổi mà té xỉu.

Thế nên cậu ấy không cho Khương Tiến Vọng nói thêm gì nữa, nhanh chóng túm lấy anh ta: "Đi nào, cùng chúng tôi về cục công an một chuyến!"

Tất nhiên Khương Tiến Vọng không chịu đi nhưng anh ta quanh năm suốt tháng ngồi trong phòng làm việc, ít luyện tập, làm sao có thể là đối thủ của công an thường xuyên đi tuần tra, rèn luyện được. Người công an trẻ tuổi thoải mái túm anh ta đi.

Mọi người xung quanh thấy Khương Tiến Vọng bị người công an trẻ tuổi dẫn đi thì cũng tự động giải tán.

Hiện trường chỉ còn lại người công an lớn tuổi và người đàn ông mặc quân phục, cùng với Cố Di Gia đang dựa vào biển hiệu của trạm dừng xe buýt.

Người công an lớn tuổi lo lắng hỏi: "Em gái nhà họ Cố, em không sao chứ?"

Cố Di Gia cười yếu ớt nhìn anh ấy: "Cảm ơn cục trưởng Ngụy, em không sao."

Cô dựa người vào trạm dừng xe buýt, mặc dù nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng thật ra không có ý định sẽ té xỉu.

Ở đại đội công xã, đối phó với mấy tên cực phẩm như thế kia có thể cứ thế ngất xỉu, hiệu quả tốt hơn việc tự mình ra mặt nhiều, nhưng bây giờ cô đang ở trên thị trấn, xung quanh đều là người xa lạ, té xỉu lại là hạ sách. Lúc nào nên làm chuyện gì, trong lòng cô vẫn có chủ ý hết.

Người công an lớn tuổi họ Ngụy, là cục trưởng cục công an thị trấn, cũng là chiến hữu của Cố Minh Thành. Bởi vì bị thương nên anh ấy phải xuất ngũ, hai năm trước được điều chuyển công tác từ tỉnh thành về đây nhậm chức, trở thành cục trưởng cục công an của thị trấn này.

Có lần Cố Minh Thành về nhà thăm người thân, có dẫn theo vợ và em gái tới chào hỏi cục trưởng Ngụy, Cố Di Gia cũng từng gặp anh ấy một lần.

Cục trưởng Ngụy cảm thấy cô không giống như không có chuyện gì cả.

Anh ấy cũng từng nghe Cố Minh Thành nói tới chuyện sức khỏe của em gái mình, Cố Minh Thành nói khi còn bé cô uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, có thể sống được tới bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Anh ấy không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp được cô trên đường, cũng đúng lúc cô bị người ta quấy rối, nếu tên nhóc Cố Minh Thành kia biết được chuyện này thì e rằng sẽ tức giận nổi điên luôn quá.

Nghĩ tới đây, cục trưởng Ngụy thầm nghĩ, mặc kệ tên lúc nãy là ai, đã rơi vào trong tay anh ấy rồi thì không thể dễ dàng để anh ta thoát ra được.

Không cần phải nói nhiều, giở trò lưu manh với đồng chí nữ là không đúng.

Cục trưởng Ngụy nói: "Em gái Cố, em có muốn về nhà anh nghỉ ngơi một chút không? Chị dâu em có ở nhà đấy."

Cố Di Gia cảm kích nói: "Không cần đâu ạ, em còn phải đi cửa hàng bách hóa mua đồ, không làm phiền cục trưởng Ngụy và chị dâu."

Cục trưởng Ngụy thấy cô kiên trì thì không cố gắng giữ, chỉ nói nếu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải tới cục công an hoặc tới nhà tìm anh ấy.

Sau khi Cố Di Gia nói cảm ơn với cục trưởng Ngụy xong thì cuối cùng cô cũng chịu nhìn thẳng về phía người đàn ông đứng bên cạnh anh ấy.

"Đồng chí nam này, lúc nãy cảm ơn anh nhé." Cô thành khẩn nói.

Người đàn ông nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, đôi mắt lạnh lùng tối sầm, nói: "Không cần khách sáo."

Đúng lúc này xe buýt tới, Cố Di Gia vội vàng nói: "Cục trưởng Ngụy, xe tới rồi, em đi trước đây."

Cô nhanh chóng lên xe buýt, sau đó quay đầu lại nhìn bọn họ một chút. Cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt hai người họ, mép váy cũng nhanh chóng biến mất ở cạnh cửa xe buýt.

Hai người họ vẫn đứng tại chỗ, nhìn cô lên xe.

Qua cánh cửa sổ xe buýt, Cố Di Gia vô thức nhìn người đàn ông cao lớn mặc quân phục ở bên đường, bỗng nhiên cô đối diện với ánh mắt âm trầm lạnh lùng của anh, khiến trái tim cô hơi run sợ.

Mặc dù đồng chí quân nhân này trông khá đẹp trai nhưng trên người có khí chất quá mức hung ác, giống như máy móc sắt thép lạnh băng chém giết từ chiến tranh đi ra, hơi thở tràn ngập mùi thuốc súng, giống như thẩm thấu máu tươi và khói lửa chiến tranh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Không cần phải hoài nghi gì, quân nhân như thế này thật sự rất được hoan nghênh.

Chính nhờ có bọn họ, ở những chỗ không ai biết, họ yên lặng bảo vệ Tổ quốc, gánh lấy trách nhiệm nặng nề, người dân mới có cuộc sống bình an như bây giờ.

Cục trưởng Ngụy nhìn xe buýt khuất dần trên đường, anh ấy quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, cười nói: "Phong Lẫm, lâu lắm không gặp! Tên nhóc cậu tới huyện Nam Hoài khi nào đấy?"

Gương mặt lạnh lùng của Phong Lẫm dịu đi một chút, anh trầm giọng nói: "Có nhiệm vụ."

Nghe thế cục trưởng Ngụy thức thời không hỏi nữa, anh ấy chuyển qua chủ đề khác: "Chuyện lúc nãy may mà có cậu, nếu không thì em gái của lão Cố đã bị người ta ăn hiếp rồi."

Ánh mắt Phong Lẫm hơi di chuyển, không chút dấu vết hỏi: "Cô ấy là em gái lão Cố à?"

"Chính là em ấy!" Cục trưởng Ngụy cười nói: "Cậu cũng từng nghe lão Cố nói rồi đúng không, có phải bất ngờ lắm không? Chúng ta đều biết lão Cố có một cô em gái bảo bối, không ngờ em ấy xinh đẹp như vậy. Vợ tôi còn nói em ấy giống như tiên nữ trên trời, cậu xem có đúng không?"

Vợ anh ấy còn từng nói, có thể bởi vì cô là tiên nữ trên trời cho nên trần gian không thể chứa được, sớm muộn cũng phải trả lại.

Phong Lẫm không nói gì, anh đi tới cục công an với cục trưởng Ngụy, vừa đi vừa nói: "Lão Cố biết tôi xuống phương Nam sẽ đi qua chỗ này nên có nhờ tôi mang cho người nhà cậu ấy ít đồ."

"Thế à, cứ giao cho tôi, tôi giúp cậu đưa qua." Cục trưởng Ngụy quan tâm nói.

Anh ấy hiểu con người Phong Lẫm, anh giống như một cỗ máy giết chóc vậy, trong lòng không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ có bộ đội và chiến trường, hoàn toàn không để những chuyện khác trong lòng.

Kêu anh giúp người ta đi tặng đồ thì thật sự đã làm khó anh rồi.

Cục trưởng Ngụy nghe Phong Lẫm cố tình nói tới chuyện này thì cho rằng anh muốn nhờ anh ấy đi tặng đồ giúp.

Ai ngờ Phong Lẫm lại nói: "Không cần, cũng không nhiều đồ, tôi tự đi được."

Cục trưởng Ngụy: ???

Cục trưởng Ngụy nhìn anh với ánh mắt quái dị, anh ấy nghi ngờ anh đã đổi tính rồi.

Không đợi anh ấy suy đoán sâu xa thêm thì Phong Lẫm đã nói thêm: "Người vừa rồi mặc kệ có thân phận gì anh cũng nên điều tra cẩn thận một chút."

Ý của anh là, chỉ cần tra ra được Khương Tiến Vọng đã từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật, làm loạn kỷ cương thì tuyệt đối không bỏ qua.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp