Có cơn nổi đóa hoặc có thể nói là lời uy hiếp lần này của Trần Ngải Phương rốt cuộc cũng không ai dám đến trước mặt Cố Di Gia lải nhải nữa.

Tất cả mọi người của nhà họ Cố đều vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn, cho dù có hâm mộ Cố Di Gia được con trai xưởng trưởng trong thành phố coi trọng thì cũng không dám nói điều gì.

Thật ra bọn họ cũng rất sợ vị anh họ lớn tuổi nhất Cố Minh Thành, cũng là người có năng lực nhất này.

Cố Di Gia cũng không vui vẻ mấy, càng không buông lỏng cảnh giác.

Chỉ cần nghĩ đến vận mệnh của nguyên chủ, trong lòng cô lại không nỡ.

Đáng tiếc là cơ thể này thật sự không tốt, có quá nhiều hạn chế, nếu không cô đã sớm trực tiếp giải quyết luôn chứ không phải là giả ngất. Từ trước đến nay, giả ngất luôn là sở trường của cô, dù sao cũng không ai biết cơ thể của cô thế nào, dù có ngất cũng sẽ không có ai sẽ hoài nghi.

Ai bảo hình tượng nguyên chủ ốm yếu đã ăn sâu bén rễ.

Cố Di Gia bắt đầu nghĩ cách làm sao giải quyết Khương Tiến Vọng, chỉ cần anh ta vẫn muốn cưới mình, cho dù cô không đi theo vận mệnh của nguyên chủ, e rằng cuộc sống của mình cũng sẽ trôi qua không thuận lợi.

Cô cũng không muốn thường xuyên bị người quấy rầy.

Lần này có Trần Ngải Phương xử lý người nhà họ Cố, ai biết còn có thể có lần sau hay không?

Lỡ như Khương Tiến Vọng lại dùng lợi ích dụ dỗ người nhà họ Cố, đến lúc đó không biết người nhà họ Cố sẽ lại làm ra cái gì. Cô không thể đánh cược vào nhân tính, không thể đợi đến khi có chuyện đến mới tìm cách ứng phó.

Biện pháp tốt nhất chính là giải quyết từ nơi bắt nguồn.

Khương Tiến Vọng chính là ngọn nguồn của tất cả chuyện này.

Cố Di Gia suy nghĩ mấy ngày, quyết định lên thị trấn một chuyến.

Cô nói với chị dâu: "Chị dâu, quần áo của anh trai em đã may xong, em muốn lên bưu điện thị trấn gửi cho anh ấy, thuận tiện viết thư cho anh luôn."

Trần Ngải Phương nghe xong, gật đầu nói: "Đúng thật, em viết thư cho anh trai em đi."

Hai anh em Bảo Sơn Bảo Hoa nghe xong, vui vẻ đi tìm giấy viết thư và tem, hai đứa bé muốn viết thư cho cha.

Chờ bọn họ viết thư xong, Cố Di Gia cũng ôm số quần áo may cho anh cả ra rồi đặt cùng với thư.

"Gia Gia, đợi chủ nhật chị và em cùng lên thị trấn, đến lúc đó cùng gửi." Trần Ngải Phương vừa dán tem vừa nói.

Nào biết Cố Di Gia lại bảo: "Chị dâu, không cần đâu, ngày mai chị Bình Bình muốn lên thị trấn mua đồ, em sẽ đi cùng chị ấy."

Trần Ngải Phương sửng sốt: "Đi với Bình Bình?"

"Đúng vậy, còn có những người khác trong đại đội nữa." Cố Di Gia nói: "Đại đội muốn đưa hàng mây tre lên thị trấn, em có thể ngồi máy cày."

Trần Ngải Phương nghe xong thì không ngăn cản.

Nếu như có xã viên đại đội cùng đi thì không cần lo lắng. Cái khác không nói, đại đội của bọn họ vẫn rất đoàn kết, biết sức khỏe của Cố Di Gia không tốt, ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến cô.

Trước kia Cố Di Gia cũng một mình lên thị trấn, chỉ có điều di chứng của lần cảm nắng lần trước quá lớn, sức khỏe của cô đến nay vẫn không tốt, cho nên chị dâu mới lo lắng như vậy.

***

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia dắt cháu gái Bảo Hoa cùng đến nhà bà nội Hoàng.

Hôm nay cô muốn lên thị trấn, không tiện đưa Bảo Hoa theo nên gửi cô bé ở nhà bà.

Hoàng Bình Bình đã thu dọn ổn thỏa, đang chờ cô, thấy các cô tới thì ra đón: "Mau mau mau, máy cày sắp xuất phát rồi, chúng ta mau qua đó đi."

Hoàng Bình Bình không chỉ là một người khôn khéo giỏi giang, hơn nữa cũng là một người rất cẩn thận, biết cơ thể Cố Di Gia không tốt, không thể mệt nhọc quá độ, tuy rằng ngoài miệng đang thúc giục nhưng thực ra lại đi rất chậm, sợ cô bị mệt.

Hai người đi tới cửa thôn, phát hiện máy cày đã chờ ở nơi đó, đại đội trưởng đang gọi người chuyển đồ lên máy cày.

Sau khi chuyển đồ xong, Hoàng Bình Bình kéo Cố Di Gia lên máy cày.

Trên máy cày nhiều đồ đạc, chỉ có thể ngồi vào một góc, lần này có vài nam xã viên cũng lên thị trấn, còn nữ xã viên thì chỉ có hai cô gái là Hoàng Bình Bình và Cố Di Gia.

Hoàng Bình Bình vô cùng quen thuộc với mọi người, lần này lên thị trấn, cô ấy cũng muốn cùng đi giao hàng, thuận tiện hỗ trợ ghi sổ, chờ làm xong những thứ này lại đến cửa hàng bách hóa mua đồ.

Đó là lý do Cố Di Gia thuận tiện đi ké cùng Hoàng Bình Bình nên mới có thể ngồi xe nhà nước lên thị trấn.

Thái độ của xã viên trên xe đối với Cố Di Gia rất thân thiện, biết sức khỏe của cô không tốt, còn nói với tài xế: "Khang Lục, anh lái chậm một chút, chúng ta không cần tranh giành chút thời gian này."

Khang Lục còn chưa bắt đầu lái xe, nghe vậy quay đầu nói với bọn họ: "Biết rồi."

Cố Di Gia biết những người này đang chăm sóc mình, cô vui vẻ cười với bọn họ: "Cảm ơn anh Khang Lục."

Khang Lục bị nụ cười của cô làm lung lay, khuôn mặt đen thui vì phơi nắng kia có chút nóng lên, lắp bắp nói: "Không, không có gì, dù sao đường cũng bằng phẳng, không cần lái quá nhanh..."

Người xung quanh phì một tiếng cười rộ lên.

Chỉ là, chờ khi Cố Di Gia quay đầu cười với bọn họ, bọn họ cũng có chút không chịu nổi.

Sức khỏe Cố Di Gia không tốt, trước kia ngoại trừ đến trường học thì phần lớn thời gian đều ở nhà, không đi lại nhiều trong đại đội, cô được Trần Ngải Phương bảo vệ quá tốt, cho dù những người trẻ tuổi trong đại đội biết cô xinh đẹp thì cũng không dám đến quá gần, đều chỉ nhìn từ xa.

Cho tới bây giờ, khi tiếp xúc gần gũi, bọn họ mới biết được cô con gái nhỏ nhà họ Cố này xinh đẹp đến thế nào.

Chẳng trách chủ nhiệm Khương trong thành phố khăng khăng nhất quyết muốn cưới cô.

Hoàng Bình Bình nhìn đám con trai này ngơ ngác, nhất thời không nói nên lời, cô nói: "Nên xuất phát rồi."

Lúc này các nam xã viên mới mặt đỏ tai hồng xoay người, giả vờ bận rộn.

May mắn thay, màu da trên khuôn mặt bọn họ đều là da đen nên cho dù họ đỏ mặt hẳn là cũng không thể nhìn thấy được đâu nhỉ? Tự an ủi mình như thế nhưng không ít người vẫn len lén nhìn Cố Di Gia.

Chỉ thấy Hoàng Bình Bình đang dặn dò cô, cô cũng nghiêm túc nghe, trên khóe môi nở nụ cười, thật sự là đẹp đến mức không thể hình dung, nếu như trên thế giới này có tiên nữ, chắc chắn là sẽ giống như Cố Di Gia.

Những nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố cũng không ai có thể đẹp hơn cô.

Đây cũng là nguyên nhân nam thanh niên trong đại đội bọn họ không có hứng thú gì với nữ thanh niên trí thức, rất ít khi đi làm phiền đến bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Cố Di Gia ngồi loại máy cày này, khó tránh khỏi có chút mới lạ.

Không tính ký ức của nguyên chủ, bởi ký ức trước sau cũng ngăn cách một vài chỗ, không bằng tự mình trải nghiệm.

Công xã Nam Sơn cách thị trấn khá gần, sau khi xây dựng một con đường, tuy rằng so ra vẫn kém hơn những con đường nhựa đường đời sau nhưng cũng tốt hơn rất nhiều nơi, máy cày chạy ở phía trên cũng không xóc nảy.

Cố Di Gia cảm thấy vẫn ổn, đợi đến lúc xuống xe, tuy rằng chân hơi mềm nhũn nhưng tinh thần cũng coi như khá tốt, không cảm thấy choáng váng hay tức ngực, khó thở và mấy thứ tương tự.

Xem ra, mấy ngày nay cố gắng đi bộ mỗi ngày để bồi dưỡng thân thể của cô đã có tác dụng.

Hoàng Bình Bình thấy tinh thần cô khá tốt thế cũng yên tâm, nói: "Trước tiên bọn chị phải đi giao hàng, em..."

Cô ấy đang định nói để Cố Di Gia đến tiệm cơm quốc doanh chờ bọn họ, nơi đó có chỗ có thể ngồi nghỉ ngơi, đợi lát nữa mọi người thuận tiện cùng đi ăn cơm trưa, chợt nghe Cố Di Gia nói: "Chị Bình Bình, em đến bưu điện gửi đồ trước, lát nữa em ở cửa hàng bách hóa bên kia chờ mọi người, em cũng muốn đi mua chút đồ."

Thị trấn có một cửa hàng bách hóa, chỉ là cách trung tâm thị trấn bên kia khá xa, cần ngồi xe buýt của thị trấn đến đó, ngồi xe buýt cũng tốn tiền, rất nhiều người không nỡ phí số tiền này.

Vì vậy khi người của công xã đến thị trấn, bình thường đều trực tiếp đến cung tiêu xã gần đó mua đồ.

Hoàng Bình Bình do dự: "Một mình em có được không?"

"Sao lại không được chứ?" Cố Di Gia cười nói: "Trước kia em cũng một mình lên thị trấn đi học, cũng không thấy không được mà."

Mặc dù nguyên chủ là một ma ốm nhưng cũng là một người theo học ở thị trấn, chỉ là sức khỏe của cô không tốt, thường xuyên xin nghỉ bệnh. Cho dù như vậy, cô vẫn học xong cấp ba, hơn nữa thành tích còn không tệ, có thể thấy được là một cô gái vô cùng thông minh.

Cố Di Gia của hiện tại lại càng không thành vấn đề.

Hoàng Bình Bình suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì nữa, cô ấy cẩn thận dặn dò cô, bảo cô nếu thấy mệt thì nhất định phải tìm chỗ nghỉ ngơi, nếu gặp chuyện gì nhất định phải tìm công an.

Cố Di Gia tốt tính đáp lời.

Sau khi chia tay với Hoàng Bình Bình, cô bèn đến bưu điện gửi đồ.

Sau khi gửi xong, nghĩ đến tem trong nhà sắp dùng hết, cô lại mua một phiên bản tem khác, còn đặc biệt xem qua tem đang phát hành. Bởi vì trước kia cô không có hứng thú sưu tập tem, cũng không biết rõ cái nào sau này không xuất bản nữa có thể đem bán lấy tiền, thế nên cô quyết định không kiếm tiền từ nó nữa.

Dù sao chỉ cần đợi đến thập niên tám mươi, khi kinh tế cả nước cất cánh, ngay cả con heo cũng có thể bay lên.

Nếu như khi đó cô còn sống thật tốt thì vẫn còn rất nhiều phương thức kiếm tiền.

Cố Di Gia suy nghĩ trong lòng, chậm rãi rời khỏi bưu điện.

Hôm nay cô vẫn đội một cái mũ rơm rộng che nắng, trên mũ rơm có đính một bó hoa xinh xắn, vành nón rộng thùng thình che đi hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đoạn mũi và đôi môi thanh tú, làm cho người khác lơ đãng thoáng nhìn qua đã có ý nghĩ kỳ quái.

Cô gái đội mũ rơm dáng người mảnh khảnh yểu điệu, tóc đen bện thành hai bím tóc có chút rối, buông xuống trước ngực. Cô mặc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi nhét vào trong váy dài màu lam, lộ ra vòng eo cực nhỏ, trong lúc đi lại, làn váy hơi vén lên, băng qua đường phố tràn ngập hơi thở năm tháng.

Ánh mắt của không ít người trên đường dần dần bị hấp dẫn.

Rõ ràng là còn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái này, chỉ nhìn thấy phong thái, tư thế và dáng người kia đã làm cho trái tim đập loạn nhịp.

Đột nhiên, Cố Di Gia cảm giác được một ánh mắt khiến người ta không thể bỏ qua, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Cô nhìn thấy trước đầu ngõ cách đó không xa, có một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đứng ở đó, dáng người của người đó cao lớn, giống như một gốc tùng xanh sinh trưởng bên vách núi, trên người có một loại khí chất cương trực nghiêm nghị không thể đến gần, kết hợp với bộ quân trang xanh kia, cô lập tức biết được đây là một quân nhân.

Ánh mặt trời quá chói mắt, Cố Di Gia không thấy rõ bộ dáng đối phương nhưng trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm.

Nghĩ đến ở thời đại này, chỉ cần nhìn thấy bộ quân trang màu xanh lá cây mang tính biểu tượng đó đều sẽ sinh ra hảo cảm.

Tầm mắt người nọ đảo qua, sau đó quay đầu nhìn sang bên kia.

Cố Di Gia nhìn qua theo tầm mắt của người nọ, phát hiện đầu đường bên kia có mấy thanh niên trẻ có hành vi lỗ mãng phóng đãng, cũng là xã hội đen đường phố mà mọi người hay gọi. Ngay lúc cô nhìn qua, nhóm xã hội đen đường phố cũng nhìn cô lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Cố Di Gia nhíu mày, cô vẫn chưa quên nguyên chủ chết thảm như vậy chính là vì bị một đám xã hội đen đường phố trong thị trấn làm nhục.

"Đồng chí Cố!"

Cố Di Gia thu hồi tầm mắt, đi tới trạm xe buýt, cô đang muốn ngồi xe buýt đến cửa hàng bách hóa, nghe thấy giọng nói kinh ngạc vui vẻ này bèn quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Tiến Vọng xuất hiện cách đó không xa.

Khương Tiến Vọng có dáng người cao gầy, ngũ quan coi như đoan chính anh tuấn, tính cách cũng ổn, hơn nữa gia thế bối cảnh trong mắt người đời cũng coi như là đạt tiêu chuẩn "cao ráo - giàu có - đẹp trai" của thời đại này.

Đáng tiếc, Cố Di Gia thật sự chướng mắt người này.

Trước không nói vì cô đã đọc qua nội dung quyển sách, cho dù không đọc thì loại đàn ông dầu mỡ như Khương Tiến Vọng này cũng không phải kiểu mà cô thích.

Trước khi đến, Cố Di Gia còn nghĩ không biết hôm nay có gặp được Khương Tiến Vọng hay không, không ngờ lại may mắn như vậy.

Cô lên thị trấn hai lần đều gặp phải người này, không thể không nói giữa hai người vẫn có chút duyên phận, hoặc là giống như là nội dung của cuốn sách vẫn cố gắng trói buộc bọn họ lại với nhau.

Khương Tiến Vọng bước tới, vui mừng nhìn cô: "Đồng chí Cố, sao em lại lên thị trấn?"

Thật ra anh ta rất muốn gặp Cố Di Gia, đáng tiếc Cố Di Gia rất ít khi lên thị trấn.

Hôm nay có thể gặp được cô ở đây, anh ta cảm thấy đây là duyên phận giữa hai người.

Tuy rằng anh ta cũng có thể đến công xã Nam Sơn tìm cô, có điều trong lòng anh ta ít nhiều cũng hiểu được là công xã Nam Sơn không phải địa bàn của mình, chỉ sợ đi đến nơi đó, những xã viên kia sẽ không cho anh ta mặt mũi, có thể gặp được Cố Di Gia hay không cũng không chắc được. Trừ lần đó ra, lấy thân phận của anh ta thì ít nhiều có chút dè dặt, chỉ có phụ nữ vội vàng lấy lòng anh ta, không có lý nào anh ta phải đi lấy lòng một người phụ nữ cả.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta mời bác Vương ra mặt làm mai làm mối, cho nên anh ta mới không đích thân tới.

Anh ta là người thành phố, còn là chủ nhiệm xưởng gang thép, nếu vội vàng với một cô gái nông thôn như vậy, thế thì thật mất mặt! Đương nhiên anh ta vẫn muốn để cô gái kia nịnh hót mình.

Về phần bị đối phương từ chối? Anh ta căn bản không để vào mắt, chỉ cảm thấy nhất định là do sính lễ ra không đủ nhiều.

Những người nông dân này chính là người tham lam, nhìn biểu hiện của người nhà họ Cố là biết, tuy rằng anh ta đã ra sính lễ phong phú nhưng cũng không muốn nuôi lớn lòng tham của những người nông dân này.

Cố Di Gia nhìn anh ta một cái, sau đó lời lẽ đanh thép nói: "Đồng chí Khương, chúng ta không liên quan gì đến nhau, xin anh cách xa tôi một chút, để tránh tạo ra những hiểu lầm không cần thiết!"

Khương Tiến Vọng ngây người một hồi, từ trong vui sướng khi nhìn thấy cô dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới Cố Di Gia đã từ chối mình mấy lần.

Trong lòng không khỏi xẹt qua vài phần âm u, ánh mắt nhìn cô nhiều thêm những ý tứ không rõ.

Khương Tiến Vọng tiến lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt cô rồi nói: "Đồng chí Cố, đừng vội từ chối anh, em có thể lại suy nghĩ một chút, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, mặc kệ em đưa ra điều kiện gì, anh đều sẽ thỏa mãn cho em!"

Anh ta tự tin nói xong, cảm thấy dựa vào thân phận của mình, cô chỉ là một cô gái nông thôn, anh ta còn sợ không thỏa mãn được điều kiện của cô sao?

Cố Di Gia hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói: "Anh đừng đến gần nữa, anh còn lại gần thì tôi sẽ hét lên đấy."

Vẻ mặt Khương Tiến Vọng không thể tin được nhìn cô, không nghĩ tới cô lại nói loại lời này, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt từ chối lui về phía sau của cô, khuôn mặt xinh đẹp khiến anh ta vô cùng thích kia lộ ra vẻ chán ghét, đầu óc anh ta mơ hồ, theo bản năng tiến lên đưa tay bắt lấy cánh tay cô...

"Lưu manh khốn khiếp..."

Cố Di Gia há miệng hét lên.

Khương Tiến Vọng không ngờ cô lại gọi mình là lưu manh, hai con ngươi khiếp sợ.

Ngay sau đó, một bàn tay to lớn vươn tới, đè bả vai anh ta kéo anh ta sang bên cạnh. Lực mạnh đến nỗi cả người Khương Tiến Vọng ngã sấp xuống như một con gà con.

Lúc Khương Tiến Vọng ngã xuống, cánh tay Cố Di Gia còn bị anh ta nắm lấy, cô suýt chút nữa cũng bị anh ta kéo ngã sấp xuống theo.

May mắn có một cánh tay khỏe mạnh kịp thời đỡ lấy lưng cô, ổn định cơ thể cô lại, cũng khéo léo tách bàn tay Khương Tiến Vọng đang nắm lấy cánh tay cô ra, khi cô đã đứng vững thì nhanh chóng thu tay lại.

Động tác liên tục liền mạch lưu loát này trước sau không vượt quá ba giây, tuyệt đối sẽ không gây ra hiểu lầm.

Cố Di Gia chưa hoàn hồn ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play