Các ông cụ bà cụ làm việc ở xung quanh lần lượt nhìn sang.
Bà cụ Quế Hoa có chút không vui, mở miệng nói: "Tôi nói này Mạnh Đại Hoa, Gia Gia không muốn gả cho người trên thành phố thì sao hả? Người thành phố đều không phải người tốt, nghe nói vô cùng xem thường con dâu xuất thân từ nông thôn."
"Đúng vậy, con gái của thôn chúng ta gả lên thành phố không biết phải chịu bao nhiêu uất ức, con gái của bí thư đại đội ở cách vách đã gả lên đó, cứ ba ngày là chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kia kìa."
"Còn không bằng tìm một thằng nhóc vừa có năng lực vừa biết thương người ở công xã để gả."
"Thằng nhóc ở đại đội của chúng tôi rất tốt, cũng không kém gì người thành phố."
"..."
Các bà cụ sôi nổi lên tiếng, bọn họ cũng không cảm thấy con gái trong thôn nhất định phải gả lên thành phố mới có thể hạnh phúc.
Đặc biệt là sức khoẻ của Cố Di Gia gả lên đó, chỉ sợ phải chịu đủ loại ánh mắt, còn không bằng ở lại trong thôn, mọi người đều hiểu rõ nên sẽ không nói gì.
Thím hai Cố cũng không vì những trưởng bối này mà không dám hé răng, bà ta hừ một tiếng rồi nói: "Mấy người đang ghen tị Gia Gia nhà chúng tôi được chủ nhiệm trên thành phố coi trọng đây mà."
Các cụ già nghẹn họng, muốn mắng người nhưng lại không muốn chấp nhặt với bà ta.
Một bác gái tức giận nói: "Nếu cô thích như vậy, không bằng cô tự đến gả cho chủ nhiệm gì đó đi!"
Thím hai Cố là người keo kiệt, lập tức mở miệng nói: "Nếu chủ nhiệm Khương người ta mà nhìn trúng tôi, tôi sẽ không nói hai lời lập tức gả luôn."
Có ly hôn bà ta cũng bằng lòng gả.
Các cụ già xung quanh không khỏi lắc đầu, Mạnh Đại Hoa này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đàng hoàng như vậy, năm đó anh hai Cố không nên cưới bà ta.
Thím hai Cố là người không thèm để ý đến danh tiếng thế tục, cho dù có bị người ta khiển trách cũng không để trong lòng.
Những câu này làm bà ta không đau không ngứa, tiếp tục quay lại khuyên bảo Cố Di Gia.
Cố Di Gia im lặng không lên tiếng lắng nghe, cô đột nhiên hỏi: "Thím hai, chủ nhiệm Khương cho mọi người thứ tốt gì mà khiến mọi người tích cực khuyên bảo con đến như vậy?"
Bây giờ đầy đầu Thím hai Cố đều là phải khuyên cô như thế nào, đột nhiên nghe thấy cô mở miệng, đầu óc không kịp suy nghĩ, lập tức không chặn được miệng mà nói hớ.
"Cũng không có gì, chỉ là chủ nhiệm Khương đã đồng ý nếu như con gả cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ cho anh họ của con một công việc ở thành phố..."
Người xung quanh nghe đến đó thì lập tức bùng nổ.
Bà cụ Quế Hoa tức giận đến mức đập nát đế giày đang cầm trong tay.
Cố Di Gia bị đả kích rất mạnh, sắc mặt cô tái nhợt, gian nan nói: "Thím hai, hóa ra mọi người là vì được chủ nhiệm Khương cho thứ tốt nên mới không tiếc đẩy cháu gái mình vào trong hố lửa?"
Nói xong, cô ôm ngực, dáng vẻ lảo đảo sắp ngã.
Người xung quanh hoảng sợ, ngay cả da đầu của thím hai Cố cũng tê dại, cho rằng mình đã làm cho cô tức đến mức ngất xỉu.
Chuyện lần trước Cố Minh Nguyệt làm Cố Di Gia tức giận ngất đi còn chưa qua được bao lâu, mặc dù sau này Bảo Hoa nói là hiểu lầm nhưng truyền đến cuối, vẫn có không ít người cho rằng là do Cố Minh Nguyệt chọc tức nên cô mới ngất đi.
Bà ta vội vàng nhảy cẫng lên hét to: "Hố lửa cái gì? Đây là tổ ấm hạnh phúc đó!"
Cố Di Gia rũ mắt, khổ sở nói: "Nhưng con không thích anh ta, hơn nữa chủ nhiệm Khương chỉ là nhìn trúng gương mặt này của con... Nếu mà con gả qua thì có cái gì tốt chứ? Thím hai, chẳng lẽ mọi người vì muốn nhận được lợi ích từ chủ nhiệm Khương mà ép con gả đi sao? Con, con..."
Nói xong, hai mắt của cô nhắm lại, yếu ớt ngã ra sau.
Một bác gái ngồi ở bên cạnh nhanh chóng duỗi tay đỡ cô, vuốt ngực cho cô, lo cô sẽ thật sự tức đến ngất xỉu.
Những người khác sợ cô sẽ thật sự xảy ra chuyện, liên tục mắng mỏ thím hai Cố.
Cho dù da mặt của thím hai Cố có dày thì khi bị một nhóm trưởng bối chỉ vào mũi mắng, còn có người trực tiếp đi tìm đại đội trưởng tới, rốt cuộc cũng có chút ngồi không yên.
Bà ta không rõ, đây rõ ràng là chuyện tốt mà, tại sao Cố Di Gia không đồng ý?
Thấy dáng vẻ của cô như sắp ngất đi vì bị chọc giận, giống như mình đã làm chuyện tàn nhẫn không có tình người gì đó với cô...
Trong lúc nhất thời, thím hai Cố suýt chút nữa đã nổ tung.
Đại đội trưởng cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy tới.
Đợi sau khi hiểu rõ sự việc, việc đầu tiên anh ấy làm là nhìn thoáng qua Cố Di Gia được hai bà cụ đỡ.
Sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt, rõ ràng là bị đả kích vì bị người thân ép gả để có được một cơ hội làm việc trong thành phố, vẻ mặt cô rất uể oải, mí mắt hơi rủ xuống, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Khi bác Vương đến làm mối cho cô, cô cũng từng từ chối rất rõ ràng, cô không thích chủ nhiệm Khương kia.
Nếu không thích thì cô sẽ không gả, cái này không phải một thói xấu! Ai nói người thành phố muốn đến kết hôn thì con gái trong thôn bọn họ sẽ đổ xô đi lấy chồng?
Trong lòng đại đội trưởng nghiêng về phía Cố Di Gia, không chỉ bởi vì Cố Di Gia là xã viên đại đội, mà cũng bởi vì cô có một người anh có năng lực.
Những người khác thì có thể không rõ tình huống của Cố Minh Thành ở trong quân đội nhưng trong lòng anh ấy rất rõ ràng.
Cố Minh Thành rất có năng lực, hiện giờ đã là cán bộ cấp đoàn, đây chính là vinh quang của đại đội bọn họ. Nếu không phải do Cố Minh Thành không thích phô trương, sợ mang đến quá nhiều sự chú ý quấy rầy vợ con và em gái thì việc này đã sớm truyền ra khắp nơi.
Trong đại đội cũng rất chiếu cố cho vợ con và em gái của anh, làm sao lại để cho người ngoài bắt nạt bọn họ được.
Huống chi, chuyện xảy ra lần này vốn là do thím hai Cố và nhà họ Cố không thành thật, vì một cơ hội làm việc trong thành phố mà ép hôn cháu gái mình.
Có bản lĩnh thì tự mình đi kiếm một cơ hội làm việc trong thành phố đi, bám vào cháu gái hút máu thì có được gì?
Đại đội trưởng xụ mặt xuống, quay sang thím hai nhà họ Cố thẳng thắn nói: "Cô gái của đại đội chúng tôi không muốn gả thì sẽ không gả, không có lý nào lại ép hôn! Mạnh Đại Hoa, nếu thím dám lợi dụng người ngoài kiếm lợi ích rồi về ép các cô gái của công xã chúng tôi gả đi, tôi sẽ lập tức thông báo tới công xã để công xã thông báo phê bình thím!"
Thím hai Cố sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Mặc dù tình hình hiện tại không nghiêm trọng như mấy năm trước nhưng bà ta vẫn nhớ rất rõ những người ở trong chuồng bò năm đó, bọn họ bị kéo lên sân khấu, mỗi ngày đều bị phê bình như thế nào, nếu như bà ta cũng bị kéo lên, chỉ sợ chú hai Cố sẽ ly hôn với bà ta, các con của bà ta cũng sẽ không để ý đến bà ta nữa.
Thím hai Cố chán nản rời đi.
Cố Di Gia bị người thân đả kích cũng được đưa về nhà, không ít người đồng tình nhìn về phía cô.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy điều kiện của Khương Tiến Vọng rất tốt nhưng nỗi băn khoăn của Cố Di Gia cũng có lý, nếu như đối phương chỉ nhìn trúng gương mặt của cô, ai mà biết được có thể sẽ lâu dài hay không? Lại càng không cần phải nói là sức khỏe này của cô quả thật không thích hợp để kết hôn, không có cách nào bảo đảm có thể lâu dài được, liệu đối phương có hối hận hay không.
*
Rất nhanh, công xã Nam Sơn lại có tin đồn mới.
Chủ nhiệm Khương của xưởng gang thép trong thành phố đã hứa cho nhà họ Cố một suất làm việc ở đó để có thể cưới được cô con gái nhỏ của anh cả Cố, để nhà họ Cố ép hôn Cố Di Gia.
Lần này, ngay cả xã viên đại đội bên cạnh cũng tò mò, rốt cuộc Cố Di Gia đẹp như thế nào mà lại có thể khiến cho vị chủ nhiệm Khương kia hào phóng hạ bút muốn cưới cô về như vậy?
Khi Trần Ngải Phương nghe được tin tức này thì gần như tức điên lên, cô ấy trực tiếp cầm chổi đến nhà thím hai Cố, đập nhà bà ta một trận.
Thím hai Cố ngồi dưới đất, gào thét long trời lở đất.
"Trần Ngải Phương, mày cũng dám đập nhà tao hả, tao xiên mày #¥%!..."
Nghe động tĩnh đó, hàng xóm xung quanh nhao nhao chạy tới xem náo nhiệt.
Nếu Trần Ngải Phương sợ bà ta thì cô ấy không phải là Trần Ngải Phương.
Có người tới ngăn cản nhưng động tác của cô ấy lưu loát, đập phá rất nhanh, chờ những người khác trong nhà anh hai Cố trở về thì cô ấy đã đập xong rồi, trong nhà là một đống hỗn độn.
Vu Hiểu Lan và người nhà anh ba Cố nghe tin cũng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy tình huống nơi này, Vu Hiểu Lan và thím ba Cố đều cả kinh, vẻ mặt lập tức xấu đi.
Trần Ngải Phương dám đập tới cả nhà anh hai Cố, thế còn có cái gì cô ấy mà không dám đập?
Trần Ngải Phương không sợ đám người nhà họ Cố này chút nào, ánh mắt cô ấy như muốn ăn thịt người, lạnh mặt nói: "Tôi để lời nói của mình ở đây, nếu người nào lại dám chạy đến trước mặt Gia Gia nói hươu nói vượn, tôi sẽ đánh từng người một!"
Ánh mắt sắc bén của cô ấy đảo qua tất cả mọi người trong nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố đều bị bộ dạng dữ tợn này của cô ấy dọa cho sợ hãi.
Trần Ngải Phương này là một người hung hãn, nói được làm được, chỉ sợ đến lúc đó thật sự sẽ trực tiếp tới đập nhà bọn họ.
"Cô, cô làm thế này..." Chú hai Cố tức giận không biết mắng như thế nào, cuối cùng giậm chân nói: "Tôi muốn Minh Thành bỏ cô!"
Trần Ngải Phương mỉm cười một tiếng: "Chú hai, bây giờ đã là thời đại nào rồi, nam nữ có thể ly hôn, nhưng không có chuyện phải để ai nói! Còn nữa, nếu tôi gọi điện thoại cho Minh Thành, chú cảm thấy Minh Thành sẽ ly hôn với tôi hay là anh ấy sẽ trực tiếp tới tìm chú tâm sự, xem hai người bắt nạt em gái anh ấy như thế nào?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Cố Minh Thành ở quân đội cách xa ngàn dặm, bộ đội ít ngày nghỉ, quanh năm suốt tháng đều không về lấy một lần.
Dần dần, bọn họ gần như quên mất Cố Minh Thành cũng không dễ chọc.
Lúc chọc tới Trần Ngải Phương, nhiều nhất thì bị cô ấy đập phá nhà một lần, nhưng chọc tới Cố Minh Thành...
Không ít người run rẩy, đặc biệt là các anh em nhà họ Cố, bọn họ cảm thấy xương cốt trên người như đang đau nhức.
Lúc bọn họ từng phạm tội, đều đã bị anh họ lớn tuổi nhất là Cố Minh Thành rút dây lưng quất qua, thật sự là bị đánh đau muốn chết.
Cho nên nói cho cùng, bọn họ vẫn sợ Cố Minh Thành, lỡ như Trần Ngải Phương thật sự gọi anh ấy về... Hậu quả như vậy, bọn họ không dám nghĩ tới.
*
Lúc Trần Ngải Phương mang chổi về đến nhà, nhìn thấy Cố Di Gia dẫn hai đứa nhỏ đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn sang.
Cô ấy mỉm cười nhìn về hướng bọn họ, thoải mái nói: "Không cần lo lắng, về sau bọn họ không dám tới nữa đâu."
Bảo Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt sùng bái nói: "Mẹ ngầu quá đi mất, sau này con cũng muốn giống như mẹ!"
"Tốt nhất là con đừng nên làm thế!" Trần Ngải Phương vội vàng nói: "Mẹ con làm như vậy thật ra là không đúng, chỉ là thời điểm đặc biệt nên chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt."
Nếu bọn họ là người nói lý thì cô ấy cũng không cần như thế, nhưng đám người nhà họ Cố kia...
Trần Ngải Phương âm thầm lắc đầu, vẫn là dùng chổi thôi, cái này dùng thuận tay nhất, bọn họ bị đánh cũng không có ai dám lên tiếng.
Bảo Hoa cái hiểu cái không, tỏ vẻ khó hiểu.
"Bây giờ con không cần hiểu, lớn lên sẽ hiểu." Trần Ngải Phương kéo bọn họ vào nhà.
Cố Di Gia rót một chén canh đậu xanh ướp lạnh cho cô ấy giải nhiệt, nói: "Chị dâu, cám ơn chị, em lại khiến chị nhọc lòng rồi."
Cô là thật lòng thật dạ, cảm thấy chị dâu thật sự quá tốt.
Nguyên chủ có chị dâu như vậy mới có thể thuận lợi mà sống đến bây giờ. Nhưng cũng bởi vì anh trai chị dâu thật sự quá tốt nên mới làm cho cô càng thêm áy náy, luôn cảm thấy là mình liên lụy bọn họ.
Nếu như không có cô, chị dâu đã sớm có thể theo quân, mang con theo đoàn tụ với anh cả.
Cố Di Gia âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải mau chóng bồi dưỡng cơ thể thật tốt, ít nhất không thể tiếp tục ốm yếu như vậy, đi xa nhà cũng không có cách nào.
Cô muốn chị dâu có thể mang con theo quân, đoàn tụ với anh cả, không ở riêng hai nơi thế này.
Có điều, trước tiên còn phải giải quyết Khương Tiến Vọng.