Trong lòng người nhà họ Cố cũng rất hụt hẫng, nếu như bỏ lỡ đối tượng tốt như vậy thì rất đáng tiếc.

Đặc biệt là bác Vương đã lén đến tìm bọn họ, nói nếu như bọn họ có thể làm Cố Di Gia đồng ý gả cho chủ nhiệm Khương thì chủ nhiệm Khương sẽ tìm một công việc trong thành phố cho người nhà họ Cố.

Bác Vương cũng không có cách nào, không biết có phải Khương Tiến Vọng bị gương mặt kia của Cố Di Gia dán chặt trong trí não hay không mà không cưới cô thì không được, còn gây áp lực cho cả bà ta, kêu bà ta nhất định phải tác hợp cho mối hôn sự này.

Lúc đó bác Vương rất muốn chửi ầm lên.

Bây giờ đã là thời đại mới, chuyện hôn nhân chú trọng việc hai bên tình nguyện, Khương Tiến Vọng cũng không ghê gớm đến mức trong nhà có quan lớn, cho dù có làm quan thì cũng không dám ép hôn như vậy mới đúng?

Nhưng mà Khương Tiến Vọng cho quá nhiều tiền, cuối cùng bác Vương cũng chỉ có thể cắn chặt răng, quyết định tiếp tục nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.

Nhà anh hai và anh ba của họ Cố cũng hưng phấn.

"Thật sao, bà mối Vương đó thật sự đã nói như vậy?" Anh hai Cố kích động hỏi.

Thím hai Cố gật đầu: "Còn giả được sao? Bà ta đã đích thân đến nói với tôi, tôi vẫn luôn muốn cho Minh Giang nhà chúng ta lên thành phố làm việc, sau này cưới một cô vợ ở đó, nếu như chuyện lần này thành công thì Minh Giang chính là người thành phố ăn thực phẩm thương nghiệp rồi."

Đôi vợ chồng nhà anh hai Cố đều rất kích động.

Cố Minh Giang là con út của bọn họ, năm nay đã hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn chơi bời lêu lổng.

Bọn họ yêu thương con út, luôn muốn tạo cho anh ta một tương lai tốt đẹp, có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện trở thành người thành phố chứ?

Thím hai Cố vì muốn kiếm được việc cho con trai ở trong thành phố mà quyết định nhất định phải thúc đẩy chuyện này.

Cho nên ngày hôm sau bà ta lập tức trực tiếp tới cửa.

Khi thím hai Cố đến, đúng lúc mấy mẹ con Trần Ngải Phương đều ở trong nhà.

Trần Ngải Phương nhìn thấy bà ta, chân mày hơi nhíu lại gần như không thể phát hiện.

Nếu như nói thím ba Cố là người thích chiếm lợi ích nhưng nhìn vẫn giống một người bình thường thì thím hai Cố chính là một người đàn bà đanh đá điển hình, la lối khóc lóc lăn lộn, rất thích gây sự.

Quả nhiên, thím hai Cố vừa mở miệng đã nhắc đến Khương Tiến Vọng: "Gia Gia à, con đừng có ngốc như vậy, điều kiện của chủ nhiệm Khương rất tốt, người ta không chê sức khỏe của con không tốt, bằng lòng cưới con, như vậy là đã phải thắp nhang cảm tạ rồi. Nghe nói trong thành phố có không ít cô gái đều muốn gả chủ nhiệm Khương đó..."

Cố Di Gia còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy Trần Ngải Phương trực tiếp cầm chổi lên: "Thím cút đi về đi! Gia Gia có bằng lòng gả hay không là chuyện của em ấy, có liên quan gì đến mấy người?"

Thím hai Cố thật sự sợ cô ấy, người phụ nữ này chính là một con cọp cái, bà ta nhảy dựng lên: "Trần Ngải Phương, con buông chổi xuống đi, thím là thím hai của con đó..."

Trần Ngải Phương cười lạnh một tiếng, cô ấy quơ chổi đánh lướt qua ngay khuôn mặt của thím hai Cố.

Thím hai Cố có la lối khóc lóc ở trước mặt Trần Ngải Phương cũng không có tác dụng, năm đó Trần Ngải Phương mới vừa được gả đến nhà họ Cố, thím hai Cố muốn chiếm lợi ích từ cô ấy, đã bị cô ấy không chút nể tình đẩy trở về.

Bảo Hoa ló đầu ra, nhìn thím hai Cố hoảng sợ chết khiếp chạy đi, không khỏi che miệng cười lớn, sau đó bị anh của cô bé kéo trở về.

Đối diện với vẻ mặt không tán đồng của anh trai, cô bé đành phải buông tay, làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Ngải Phương vỗ vai cô bé: "Chuyện xấu của người lớn không được xem, đây là hành vi không lễ phép, không phải em bé ngoan."

"Vậy lần sau con phải che hai mắt lại ạ?" Bảo Hoa hỏi.

Trần Ngải Phương: "..."

Khi thím hai Cố chạy ra khỏi nhà của Trần Ngải Phương còn xui xẻo dẫm phải đầy phân gà, bà ta tức giận bất bình trở về đến nhà.

Nhìn thấy chú hai Cố ở nhà, bà ta tức giận nói: "Năm đó không nên để cho Minh Thành cưới Trần Ngải Phương, cô ta đúng là con cọp cái! Làm gì có cô giáo nào mà lại cầm chổi đuổi người khác đi chứ?"

Hơn nữa, Trần Ngải Phương có thể làm giáo viên tiểu học ở công xã cũng là do công xã nể mặt Cố Minh Thành nên mới ưu tiên suy xét cho cô ấy, dù sao thì cũng phải ưu tiên cho vợ của đoàn trưởng Cố chứ. Nếu không thì công xã có nhiều thanh niên trí thức như vậy, không ít người là học sinh trung học phổ thông, làm sao có thể đến lượt Trần Ngải Phương chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở chứ.

Trong lòng chú hai Cố cũng hiểu rõ: "Chính vì cô ta hung hăng như vậy, nếu không thì Minh Thành cũng sẽ không cưới cô ta về."

Năm đó Cố Minh Thành chọn cưới Trần Ngải Phương chính là muốn cưới một người vợ mạnh mẽ về nhà thì mới áp chế được những người nhà họ Cố, nếu không khi anh ấy đi lính, thời gian dài không ở nhà, chẳng phải là vợ và em gái ở nhà sẽ bị bắt nạt đến chết hay sao?

Vậy không bằng cứ cưới một người mạnh mẽ về.

Trần Ngải Phương quả thật cũng rất mạnh mẽ, mấy năm nay không một ai trong nhà họ Cố có thể chiếm được lợi ở chỗ cô ấy.

Chú hai Cố hỏi: "Gia Gia thật sự không muốn gả cho chủ nhiệm Khương à?"

"Tôi còn chưa kịp hỏi thì Trần Ngải Phương đã ra tay đuổi tôi rồi." Thím hai Cố tức giận nói: "Tôi không tin đâu, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như vậy, có ai mà bỏ qua được."

Nếu không thì mấy năm nay cũng sẽ không có nhiều con gái nông thôn luôn muốn được gả lên thành phố đến như vậy.

Mặc dù bị con cọp cái Trần Ngải Phương đuổi đi nhưng thím hai Cố cũng không từ bỏ mà đi tìm thím ba Cố để bàn bạc đối sách với bà ta.

Tóm lại, bọn họ đều muốn gả Cố Di Gia cho Khương Tiến Vọng, đó chính là một bước có được công việc trong thành phố, còn có sính lễ hậu hĩnh nữa. Với tính cách hiền lành và ngoan ngoãn kia của Cố Di Gia, lúc chú thím bọn họ tìm cô xin ít tiền chi tiêu thì chắc chắn cô sẽ cho.

Đương nhiên, chuyện này phải lén làm sau lưng Trần Ngải Phương mới được.

Cho dù không quan tâm đến sính lễ nhưng nếu Cố Di Gia thật sự có thể gả đi, đến lúc đó người nhà mẹ đẻ của cô kêu chủ nhiệm Khương kia đề bạt chú thím của cô một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Nếu không thì đề bạt anh em họ của Cố Di Gia cũng được.

*

Bây giờ mỗi ngày Cố Di Gia đều có thói quen ra ngoài đi dạo.

Đặc biệt là gần đây sức khỏe của cô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, khi ra ngoài có thể đi xa một chút, không còn đi một bước thở gấp ba lần nữa, cảm giác tức ngực khó thở cũng không còn nghiêm trọng như trước, chỉ cần không mệt mỏi thì vẫn có thể đi thêm vài bước.

Chỉ cần đi từng bước một như thế, cô cảm thấy cho dù không làm được giống như người bình thường thì cũng không cần phải giống như hiện tại, cử động một chút là đầu váng mắt hoa, chỉ có thể nằm thẳng đơ ở trên giường.

Vì thế mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, Cố Di Gia đưa theo Bảo Hoa chậm rãi đi dạo đến cây đào già ở cửa thôn.

Nghe nói cây đào già này đã sống hơn ba trăm năm tuổi, mỗi khi đến mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ vô cùng xum xuê, trong thôn có không ít cô gái trẻ tuổi đến hái một ít hoa đào về, nấu cháo hoa đào hoặc ủ rượu hoa đào đều được. Sau đó lại chờ khi đến mùa hè, cây đào cành lá tốt tươi, tạo thành một bóng râm lớn, gió núi thổi qua, gió sớm mát rượi, tận hưởng sự mát mẻ dưới bóng cây, không cần phải nói là thoải mái đến mức nào.

Cho nên mỗi khi đến thời tiết nắng nóng, đất trống dưới cây đào già này lập tức trở thành nơi được mọi người ưa thích nhất.

Mỗi buổi sáng, có không ít các cụ già ngồi dưới bóng cây đào già này, vừa làm việc vừa trò chuyện.

Tuổi tác của những cụ già này đều rất lớn, phần lớn đã không còn xuống ruộng làm việc nữa, chỉ làm một vài việc thoải mái, có rất nhiều người lấy quần áo cũ trong nhà ra ngoài khâu khâu vá vá, hoặc là làm giày vải, đóng đế giày, hoặc là đan sọt tre, giỏ tre, đệm tre...

Cố Di Gia đến vài lần, lập tức thành công chen vào giữa nhóm ông cụ bà cụ, quen mặt với họ.

Cô vô cùng thích nghe những người thế hệ trước nói chuyện và làm việc, trên người bọn họ có một cảm giác yên tĩnh lắng đọng qua năm tháng, giọng điệu thong thả, mang theo chất giọng quê hương luôn tạo ra cho người ta một cảm giác thân thiết.

Hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia lại cùng Bảo Hoa ra ngoài đi dạo.

Bây giờ Bảo Hoa đã quen với việc mỗi buổi sáng đi theo cô út ra ngoài, cô bé nhảy nhót đi ở phía trước, nhìn thấy ven đường có hoa dại xinh đẹp nở rộ sẽ duỗi tay hái xuống, chơi một lúc thì lại xoa nát nó rồi vứt bỏ, cả bàn tay dính đầy nhụy hoa.

Nhìn giống như một cô bé bướng bỉnh.

Có điều Bảo Hoa cũng không quên cô út, mỗi khi đi được vài bước sẽ quay đầu lại nhìn cô, xác nhận tình trạng của cô.

Hai cô cháu cùng nhau đi vào cửa thôn, Cố Di Gia ngồi dưới bóng cây rồi để ô qua một bên, Bảo Hoa vui vẻ đi tìm mấy bạn nhỏ xung quanh chơi đùa.

Bên cạnh cây đào già có một mảnh đất trống, có không ít con nít đều thích đến đó chơi.

Các cụ già có thể vừa làm việc, vừa trông cháu, không cho bọn chúng đi đến nơi nguy hiểm chơi.

Dù sao Bảo Hoa cũng vẫn là một đứa con nít, cứ luôn nhốt cô bé ở trong nhà cũng sẽ buồn, nơi này có rất nhiều trẻ con, cô bé rất thích đến nơi này chơi.

Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều ông cụ bà cụ, có bọn họ trông chừng, cũng không sợ có người nào bắt nạt cô út của cô bé.

Cố Di Gia cầm lấy ấm nước quân dụng, uống một ngụm nước, tò mò nhìn bà cụ Quế Hoa đang ở làm giày vải, cảm thấy hình thức làm giày vải của bà ấy mặc dù mộc mạc nhưng đường may tinh tế, vô cùng chắc chắn, mang lên chân chắc là rất thoải mái.

Cứ nhìn mấy ngày như thế, cô cảm thấy bản thân có lẽ sẽ làm được, chỉ đợi bắt đầu để làm thôi.

Bà cụ Quế Hoa là một người hiền từ, nhìn ra cô muốn học làm giày vải, mỗi lần đều sẽ cố ý giảm tốc độ, dạy cô làm như thế nào, đóng đế giày như thế nào.

"Gia Gia à..."

Cố Di Gia đang học rất nghiêm túc, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ cố ý giả bộ ân cần thì lập tức nổi hết da gà.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy thím hai Cố đi tới, còn cố ý làm ra vẻ mặt tràn đầy tình thương, chân mày hơi run.

Thật ra cô cũng rất tò mò, rốt cuộc thì Khương Tiến Vọng đã hứa hẹn cho nhà họ Cố lợi ích gì mà khiến cho bọn họ khăng khăng liên tục đến khuyên bảo cô, kêu cô gả đi đến như vậy? Đáng tiếc lúc trước khi đọc sách, cô chỉ đơn giản lật xem đoạn kết của "Cố Di Gia", căn bản không xem kỹ là thế nào nên không biết rõ nhiều chi tiết.

Mặc dù không biết rõ nhưng cũng chỉ có mấy thứ như tiền, vé, cơ hội làm việc trong thành phố này nọ.

Thím hai Cố đã đặc biệt hỏi thăm, biết mỗi buổi sáng Cố Di Gia sẽ đến nơi này, đúng lúc Trần Ngải Phương không ở đây, đúng là một cơ hội tốt.

Cho nên hôm nay bà ta cố tình xin nghỉ, không xuống ruộng làm việc mà đến đây tìm cô.

Nhìn thấy người, thím hai Cố lập tức bắt đầu khuyên bảo.

"Gia Gia, nghe thím nói này, năm nay con đã mười chín tuổi rồi, nếu không lấy chồng nữa thì sẽ già luôn đó..."

Cố Di Gia phản bác: "Thím hai, con mới mười chín tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà."

Về chuyện này thì cô có rất nhiều lời muốn nói, mười chín tuổi ở trong mắt cô vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa đến lúc để bàn chuyện cưới hỏi, trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân phải lấy chồng ở tuổi mười chín.

Cố Di Gia da mặt dày tạm thời quên đi tuổi thật của bản thân trước khi xuyên qua.

Thím hai Cố giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Chỗ công xã của chúng ta có con gái nào không kết hôn ở tuổi mười tám mười chín chứ? Cho dù có lựa chọn thì nhiều nhất là hai mươi mấy tuổi cũng muốn kết hôn rồi. Thím biết sức khoẻ của con không tốt, bây giờ anh trai và chị dâu của con có thể nuôi con, bọn họ cũng không thèm để ý. Nhưng sớm hay muộn gì thì Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng sẽ trưởng thành, đến lúc đó sẽ tốn nhiều tiền, hơn nữa anh trai và chị dâu của con vẫn còn phải sinh con mà? Bây giờ chị dâu của con không gia nhập quân đội, chỉ sinh hai đứa, chờ sau này cô ấy đi gia nhập quân đội rồi, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục sinh..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play