Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 15


2 tháng

trướctiếp

Bác Vương muốn khuyên tiếp nhưng Cố Di Gia lại nói: "Bác không cần phải nói nữa, cháu..."

Cô vừa định nói gì đó nhưng cơ thể lại lảo đảo.

Tim của thím ba Cố như muốn vọt ra, vô thức đỡ lấy cô.

"Cô út!" Bảo Hoa hô lên.

Âm thanh chói tai của trẻ con xuyên vào màng nhĩ khiến mọi người điếc cả tai. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ muốn té xỉu của Cố Di Gia thì rất hoảng sợ, ngay cả bác Vương cũng không dám nói gì nữa.

Suýt nữa bọn họ đã quên sức khỏe của cô không tốt, té xỉu là chuyện bình thường.

Cố Di Gia yếu ớt nói với bác Vương: "Cháu chóng mặt quá, không thể tiếp chuyện với mọi người được, phiền bác phải đến đây chuyến này rồi, thật ngại quá."

Bà nội Hoàng vội chạy qua đỡ cô vào phòng.

Bác Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi, bà ta há miệng thở dốc nhưng không biết phải nói gì.

Cô gái này trông như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, bà ta cũng không thể nào cứ lải nhải trước mặt cô miết, hỏi cô có bằng lòng gả hay không được?

Xung quanh im lặng như tờ.

Bác Vương và thím ba Cố trừng mắt nhìn nhau, chỉ có mỗi Vu Hiểu Lan là vui sướng khi người gặp họa.

"Tôi nói rồi mà, sức khỏe của cái đứa bệnh tật đầy người này không tốt, người đàn ông muốn cưới con bé bộ không sợ cưới về rồi làm lễ tang luôn à..."

Bà ta còn chưa nói xong thì chợt nghe tiếng bước chân bình bịch vang lên, Vu Hiểu Lan đang ngồi trên ghế đẩu bỗng bị xô ngã thẳng xuống đất.

Vu Hiểu Lan quay đầu, thấy đó là con bé Bảo Hoa chết tiệt kia thì định mở miệng mắng.

Bảo Hoa còn nhanh hơn bà ta, cô bé tức giận nói: "Bà nói hươu nói vươn! Cô út của cháu rõ ràng rất khỏe mạnh!"

Còn khéo hơn là Cố Di Gia được đỡ về phòng giờ lại xuất hiện ở cửa, vừa hay nghe được những lời mà Vu Hiểu Lan nói.

Dường như cô đã bị đả kích nên cả người hơi lảo đảo, sau đó yếu ớt ngã xuống.

Bà nội Hoàng sợ đến mức chạy đến ôm lấy cô rồi gọi người đến giúp.

Mọi người luống cuống tay chân đưa Cố Di Gia vào phòng, nhìn Vu Hiểu Lan bằng ánh mắt trách móc.

Vu Hiểu Lan ấm ức nhìn bọn họ: "Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ mới nói có một câu thôi mà..." Bà ta vừa nhìn sang lại chỉ vào bác Vương và thím ba Cố: "Rõ ràng Gia Gia không muốn gả cho chủ nhiệm Khương, nếu mấy người không lải nhải trước mặt nó rằng sức khỏe nó không tốt thì sao nó bị kích thích được..."

Mọi người: "..."

Trong phút chốc bà nội Hoàng trở nên tức giận, đuổi hết đám người này đi.

Bác Vương chán chường rời khỏi công xã Nam Sơn.

Bà ta đến gặp Khương Tiến Vọng rồi kể cho anh ta nghe chuyện Cố Di Gia từ chối anh ta.

Khương Tiến Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định nên anh ta không tin: "Cô ấy thật sự nói vậy sao?"

"Đúng vậy, chính miệng con bé nói, cuối cùng còn ngất xỉu nữa." Bác Vương nói đến đây thì bực bội: "Chủ nhiệm Khương, sức khỏe của cô con gái nhà họ Cố này không tốt thật đó..."

Bà ta là bà mai được chào đón nhất trong thị trấn, đã mai mối cho không biết bao nhiêu đôi nam nữ nên mọi người rất niềm nở với bà ta, cho dù có thế nào đi nữa cũng sẽ tươi cười hoan nghênh. Chỉ có mỗi nhà họ Cố này, ngay cả ở nhà anh cả Cố mà cũng không cho bà ta một cốc nước, còn bị mọi người trách móc rằng bà ta hại Cố Di Gia té xỉu.

Trong lòng bác Vương tức không nói nên lời.

Sắc mặt của Khương Tiến Vọng hết xanh rồi lại trắng.

Đây là lần đầu tiên anh ta bị từ chối rõ ràng như vậy, trong lòng anh ta cũng bực bội khó tả.

Lúc bác Vương khuyên anh ta từ bỏ thì anh ta quả quyết nói: "Nhất định là do sính lễ chưa đủ nên cô ấy mới không đồng ý."

Bác Vương: "..." Điều kiện này của cậu đủ để cưới cô chủ nhà giàu trong thành phố luôn rồi đấy, sao mà còn chưa đủ hả?

Vậy nên, bác Vương lại bị Khương Tiến Vọng đuổi về công xã Nam Sơn.

Tất cả mọi người bị bà nội Hoàng hùng hổ đuổi ra ngoài, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại bà và Bảo Hoa.

Cố Di Gia từ từ ngồi dậy, nói với hai người: "Cháu không sao đâu, chỉ là vừa nãy có hơi choáng váng thôi."

Bà nội Hoàng cẩn thận kiểm tra sắc mặt của cô, thấy tinh thần của cô cũng không tệ, cuối cùng mới yên lòng, vỗ vỗ lên tay cô, hỏi: "Vậy chủ nhiệm Khương..."

"Cháu không thích." Cố Di Gia nói: "Bà nội Hoàng nói đúng, thật ra chủ nhiệm Khương chỉ để ý gương mặt này của cháu thôi. Với sức khỏe của cháu, nếu thật sự gả đi thì..."

Mặc dù cô không nói hết nhưng làm sao bà nội Hoàng có thể không hiểu.

"Vậy thì cứ từ chối đi, chúng ta không tiếp tục mối hôn sự này." Bà nội Hoàng nói.

Trên mặt Cố Di Gia lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn bà nội Hoàng."

Bà cũng mỉm cười: "Cảm ơn cái gì chứ? Chỉ cần cháu sống thật khỏe mạnh, sống lâu hơn bà già này là bà đã rất vui rồi."

Nghĩ đến sức khỏe của Cố Di Gia, trong lòng bà lại thấy chua xót.

Cô vẫn còn trẻ như vậy mà...

Thật ra năm đó bà nội Hoàng và bà nội của hai anh em Cố Minh Thành là chị em tốt với nhau, họ cùng nhau gả đến đại đội ở công xã Nam Sơn.

Đáng tiếc bà cụ nhà họ Cố mất sớm, bà nội Hoàng rất đau khổ, cho nên bà đối xử với con cháu của nhà họ Cố cũng có vài phần săn sóc.

Năm đó bà bế Cố Di Gia về nhà nuôi nấng cũng là vì lý do này.

Bảo Hoa không nhịn được nhìn về phía bà nội Hoàng, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của mình lên: "Sau này cô út cũng sẽ giống như cụ, mặt đầy nếp nhăn sao ạ? Vậy cô út có còn được xinh đẹp giống như bây giờ không ạ?"

Lời này làm bà nội Hoàng suýt chút nữa phụt cười ra thành tiếng.

Bà vỗ bàn tay nhỏ của cô bé rồi nói: "Yên tâm, cho dù tương lai cô út của cháu có đầy nếp nhăn giống như cụ, thì cũng là tiên nữ xinh đẹp."

Lúc này Bảo Hoa mới vui vẻ cười rộ lên.

Đang nói chuyện thì nhìn thấy Trần Ngải Phương vội vã trở về.

Nhìn đến dáng vẻ này của cô ấy, Cố Di Gia biết ngay chắc là chị dâu đã nghe được tin tức nên gấp gáp trở về, cô không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

"Gia Gia, em không sao chứ?" Trần Ngải Phương sốt ruột hỏi.

Cố Di Gia đứng dậy nói: "Chị dâu, em không sao hết, vừa nãy có hơi choáng thôi nhưng bây giờ thì ổn rồi."

Thật ra vừa rồi cô vốn không choáng, mà là không có kiên nhẫn đối phó với bác Vương cho nên mới cố ý giả vờ.

Bác Vương này rất biết cách ăn nói, nghe nói trong những đôi nam nữ được bà ta tác hợp, thật ra có một số người vốn chướng mắt nhau, nhưng ở trong cái miệng giỏi ăn nói của bác Vương thì vẫn đến với nhau.

Nhưng cô không muốn nghe bác Vương lải nhải quá nhiều, rốt cuộc thì cho dù bác Vương có ba hoa chích chòe thế nào thì cô và Khương Tiến Vọng cũng vẫn không có khả năng.

Nhìn tình huống vừa rồi, dường như chiêu này đã hữu dụng ngoài dự đoán, đúng lúc bây giờ cô cũng chính là một bệnh nhân yếu ớt, chỗ nào không thoải mái còn không phải là do cô tự quyết định hay sao?

Ít nhất thì cả nhóm người đều bị bà nội Hoàng đuổi ra ngoài, bọn họ còn mang vẻ chột dạ đuối lý, không dám lỗ mãng.

Ánh mắt của Cố Di Gia hơi sáng lên.

Có điều khiến người quan tâm mình phải lo lắng, cô vẫn cảm thấy hơi có lỗi, quyết định sau này nhất định sẽ nói rõ ràng với bọn họ.

Biết cô không sao, bà nội Hoàng mới yên tâm rời đi, Trần Ngải Phương cũng không sốt ruột nữa.

Trần Ngải Phương biết bác Vương là do Khương Tiến Vọng kêu tới để làm mai cho cô em chồng, chân mày cô ấy nhíu lại, có chút tức giận: "Chủ nhiệm Khương làm vậy là có ý gì? Không phải lần trước đã từ chối cậu ta rồi sao? Tại sao còn gọi người tới làm mai?"

Thật ra trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, Khương Tiến Vọng cho rằng đưa sính lễ hào phóng như vậy thì những người nhà quê như bọn họ sẽ động lòng, nói không chừng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này.

Trần Ngải Phương lại nhìn về phía Cố Di Gia, nếu em chồng lại từ chối ngay trước mặt bà mai, nếu bọn họ còn biết xấu hổ, vậy thì có lẽ sẽ không tiếp tục đến đây nữa, cô ấy cũng bỏ qua chuyện này.

Trần Ngải Phương dặn dò Cố Di Gia nghỉ ngơi thật tốt, rồi dẫn con gái ra ngoài, sau đó hùng hổ đi đến khu nhà cũ.

Nhưng mà Trần Ngải Phương không ngờ tới, vào buổi chiều bác Vương lại đến nữa.

Vì lo lắng cho cô em chồng, buổi chiều cô ấy còn cố ý xin nghỉ phép, không đến trường học. Khi bác Vương đến nhà, người bà ta nhìn thấy chính là Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương cũng biết bác Vương là người mai mối nổi tiếng trên thị trấn, đây chính là bà mai có tiếng đã tác hợp vô số đôi nam nữ, nghe nói chỉ cần cầm tiền làm mai mối là có thể sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu.

Nhìn thấy Trần Ngải Phương, trái tim của bác Vương đập mạnh.

Mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt bà ta vẫn mang theo nét cười: "Cô chính là chị dâu của Di Gia phải không? Di Gia đã khỏe chưa?"

Trần Ngải Phương không nóng không lạnh trả lời: "Vẫn ổn, không sao cả." Sau đó hỏi: "Sao bác lại đến đây nữa?"

Bác Vương sao có thể không ra nhìn vẻ lạnh nhạt của cô ấy, xem ra người chị dâu là Trần Ngải Phương này cũng không muốn gả em chồng cho Khương Tiến Vọng. Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao hai cô đều ghét bỏ chứ?

Trước kia Trần Ngải Phương đuổi những người đàn ông muốn cưới Cố Di Gia đi là bởi vì điều kiện của bọn họ thật sự chẳng ra làm sao nhưng Khương Tiến Vọng thì khác.

Bác Vương khẽ ho một tiếng, căng da đầu nói: "Là thế này, chủ nhiệm Khương thật sự nhìn trúng Di Gia, nói là nếu như hai người không hài lòng về sính lễ thì có thể tăng thêm một chút..."

Trần Ngải Phương cắt ngang nói: "Đây không phải là vấn đề sính lễ mà là Gia Gia nhà tôi không thích."

Bác Vương: ???

Mặt bà ta tràn đầy vẻ khó hiểu, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như thế mà lại không thích? Mắt của hai cô có vấn đề gì sao?

Trần Ngải Phương không để ý đến vẻ khó hiểu của bác Vương, cô ấy vẫn lịch sự nhưng mạnh mẽ mà tiễn khách: "Phiền bác phải đi một chuyến rồi, Gia Gia nhà tôi ít phúc, không xứng với chủ nhiệm Khương, chủ nhiệm Khương có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn."

Trong miệng nói lời khiêm tốn nhưng trên sắc mặt lại không phải như vậy.

Làm gì có chuyện Cố Di Gia không xứng với Khương Tiến Vọng, chỉ sợ ở trong lòng cô ấy là Khương Tiến Vọng không xứng với Cố Di Gia mới đúng.

Bác Vương thầm nghĩ, may là chủ nhiệm Khương không ở đây, nếu không thì chỉ sợ mặt trong mặt ngoài đều mất hết, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Người đàn ông có thích một người phụ nữ đến đâu thì cũng muốn giữ mặt mũi, bị mất mặt như vậy còn có thể vui vẻ mới là lạ.

Càng không cần phải nói đến loại đàn ông xuôi gió xuôi nước giống như Khương Tiến Vọng, chưa từng trải qua bất cứ thất bại nào.

Khi Trần Ngải Phương tiễn bác Vương ra cửa, có không ít xã viên nhìn qua.

Khi nhóm xã viên nghe nói đến chuyện này đều vô cùng ngạc nhiên.

Vậy mà con trai của xưởng trưởng ở xưởng gang thép trong thành phố lại muốn cưới cô con gái nhỏ ốm yếu kia của anh cả nhà họ Cố, trong một ngày kêu bà mối đến hai lần, sính lễ cũng tăng thêm.

Nhưng Cố Di Gia vẫn không chịu gả? Trần Ngải Phương cũng không đồng ý?

Công xã Nam Sơn trở nên náo nhiệt vì chuyện này, tất cả mọi người đều bàn tán, không ít người nói Cố Di Gia là đồ ngốc, khó khăn lắm mới có người đàn ông bằng lòng cưới cô, còn là đối tượng tốt như vậy, thế mà không chịu gả.

Cũng có người nói Trần Ngải Phương ngu ngốc.

Em chồng ốm yếu của cô ấy vốn dĩ đã làm liên lụy hai vợ chồng họ, bây giờ có người đàn ông chịu chi sính lễ hào phóng cưới cô, hơn nữa điều kiện còn tốt như thế, quả thực là một chuyện hạnh phúc, hẳn là phải nên nhanh chóng gả cô em chồng đi mới phải.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp