Xuyên Thư 70: Bệnh Nhược Mỹ Nhân

Chương 14


2 tháng

trướctiếp

Bác Vương biết rằng Cố Di Gia không muốn nên mới đến nhà của Cố Tùng Bách trước vì bà ta muốn để cho ông ấy giải quyết.

Ai biết rằng anh cả Cố đi mất rồi, còn bảo bà ta tìm Cố Di Gia nữa, chỉ cần cô đồng ý thì người làm cha như ông ấy sẽ không nói hai lời.

Trong phút chốc bà ta trở nên tức giận, bà ta cảm thấy Cố Tùng Bách là một người cha thật vô dụng.

Bỗng lúc này bác Vương thấy trước mặt có một ly nước được đưa sang, bà ta quay đầu thì thấy Vu Hiểu Lan đang cầm ly nước, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Không phải ban nãy không chịu cho bà ta uống nước à?

Nhưng mà quả thật bà ta đang khát nên đã cầm lấy uống hơn nửa ly.

Vu Hiểu Lan xoa tay nói: "Chị Vương này, chủ nhiệm Khương để ý đến Gia Gia thật à? Chị cũng biết ấy mà, sức khỏe Gia Gia nhà chúng tôi không hợp để làm vợ người ta lắm... Ây dà, chủ nhiệm Khương cân nhắc đổi người khác được không? Minh Nguyệt nhà tôi khỏe mạnh, trông cũng xinh đẹp, mông to sinh đẻ cũng dễ..."

Bác Vương nhìn Vu Hiểu Lan mà không nói nên lời, bà ta phát hiện anh cả Cố và vợ ông ta cũng khá giống nhau.

Bà ta cắt ngang lời của Vu Hiểu Lan: "Đừng có nghĩ nữa, chủ nhiệm Khương chỉ đích danh người cậu ấy muốn cưới là Cố Di Gia, nếu không phải là Cố Di Gia thì không cần."

Khương Tiến Vọng có gì? Có rất nhiều người trong thành phố muốn gả cho anh ta, cần chi phải đến vùng nông thôn để tìm vợ?

Vu Hiểu Lan hơi ngượng ngùng nhưng trong lòng lại rất căm phẫn.

Mắt của chủ nhiệm Khương bị sao thế? Vậy mà lại để ý con ma ốm, coi chừng vừa mới cưới về thì đã phải làm tang sự cho nó, anh ta không sợ xui xẻo hay gì.

Bác Vương rời khỏi nhà họ Cố rồi rẽ thẳng đến nhà thím ba Cố.

Thím ba Cố thấy bà ta đến thì hơi chột dạ, thế nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón bà ta. Lúc nghe nói bác Vương đến nhà Trần Ngải Phương để làm mai cho Cố Di Gia thì bà ta cứ ngỡ như đang mơ.

"Chị muốn làm mai cho Gia Gia?"

Bác Vương gật đầu rồi nói về chuyện bà ta đến nhà Cố Tùng Bách cho thím ba Cố nghe, bà ta phàn nàn: "Anh cả Cố này chẳng giống người làm cha chút nào, làm gì có hôn sự nào mà để con gái tự quyết định chứ? Nhưng mà hết cách rồi, tôi là người hết lòng vì công việc mà nên chỉ có thể đến đây một chuyến thôi."

Nói thật thì bà ta chẳng muốn đến đây vì sợ gặp phải Trần Ngải Phương.

Nhưng mà Khương Tiến Vọng nhờ bà ta đến làm mai, cho dù có nên chuyện hay không thì cũng thử trước xem sao.

Bác Vương bảo thím ba Cố đến nhà Trần Ngải Phương cùng mình. Thím ba Cố là trưởng bối, đến lúc đó cho dù Trần Ngải Phương có ra sao thì hẳn cũng sẽ kiềm nén lại bớt.

Thím ba Cố không biết bác Vương đang nghĩ gì, bà ta nghĩ rằng mình chỉ là người qua đường nhưng vì hai mươi đồng thì bà ta cũng không từ chối.

Lúc ra khỏi nhà, bọn họ nhìn thấy Vu Hiểu Lan đang do dự đứng ở gần đấy.

Bà ta rất thất vọng về Vu Hiểu Lan. Lúc trước bà ta làm lộ chuyện còn mong chờ rằng Vu Hiểu Lan sẽ làm gì đó, ai ngờ Vu Hiểu Lan chẳng làm gì cả, gió yên biển lặng.

Vu Hiểu Lan bước đến nói: "Dù sao thì tôi cũng là mẹ của Gia Gia, đến đây cũng là lẽ phải thôi."

Thím ba Cố và bác Vương nghi ngờ nhìn bà ta, Vu Hiểu Lan không giống người sẽ nói mấy câu này.

Không chỉ có Vu Hiểu Lan đến mà hàng xóm xung quanh cũng ra hóng chuyện.

Trước kia khi để người khác mai mối thì đều làm trong âm thầm vì sợ chuyện hôn sự sẽ khiến người khác bàn tán.

Nhưng lần này, bác Vương đến đây làm nhiệm vụ nên mong rằng tất cả mọi người đều biết. Nếu chuyện ngày càng lớn thì Trần Ngải Phương cũng sẽ e dè tiếng tăm em chồng, như vậy cô ấy sẽ đồng ý nhỉ?

Bác Vương ấp ủ những suy nghĩ này, sau đó đến gõ cửa nhà Trần Ngải Phương.

Người mở cửa là Bảo Hoa.

Bảo Hoa nhìn thấy ba người thì hơi nghi ngờ, cô bé bèn hỏi: "Bà nội, bà thím ba, sao mọi người lại đến đây? Có chuyện gì sao ạ?"

Cô bé không biết bác Vương là ai, chỉ mới gặp một lần nên cô bé không chào hỏi bà ta.

Thím ba Cố bèn tươi cười: "Bảo Hoa à, mẹ cháu có nhà không?"

"Hôm nay là thứ tư, mẹ còn đang ở trường ạ." Bảo Hoa hỏi: "Bà thím ba, mọi người muốn tìm mẹ cháu sao?"

Thím ba Cố cười nói: "Các bà không phải tới tìm mẹ cháu, mà là tới tìm cô út của cháu cơ."

Trong phút chốc Bảo Hoa trở nên cảnh giác: "Mọi người tìm cô út của cháu có chuyện gì vậy ạ?"

"Là chuyện tốt đó." Bác Vương mập mạp cười tươi, trông rất ân cần: "Cô bé à, là chuyện tốt của cô út cháu đó. Cháu mở cửa trước cho các bà vào nói chuyện với cô út nhé."

Bảo Hoa không tin cho lắm. Cho dù là bà nội hay là bà thím ba thì đều là người cô bé rất cảnh giác trong lòng. Bà cô mập mạp này đến cùng họ, cho dù bà ta có cười hiền lành đến đâu thì cô bé cũng phải thật cảnh giác.

Bảo Hoa đang do dự, hàng xóm xung quanh nghe bác Vương đến để lo chuyện mai mối trong nhà thì cười nhộn nhịp.

"Bảo Hoa à, là chuyện tốt thật đó. Để cô út cháu gặp người ta trước đi."

Trong mắt những người ở đây, có người đến nhà để làm mai quả thật là chuyện tốt chứ đừng nói chi điều kiện của người ta tốt như vậy, còn làm công chức trong thành phố.

Bảo Hoa nghi ngờ nhìn bọn họ nhưng lại không thể để khách đứng mãi ngoài cửa được, hơn nữa hàng xóm chung quanh cũng đến cả rồi, cũng không cần phải lo lắng nên cô bé mở cửa ra.

Bác Vương và thím ba Cố đi vào, Vu Hiểu Lan xem thường ánh mắt nho nhỏ của Bảo Hoa rồi cũng bước vào.

Những người khác không vào trong, bọn họ đều đứng ở cửa, cửa lại còn mở toang do Bảo Hoa không đóng lại, cô bé nghĩ nếu có chuyện gì thì vừa khéo có thể hô hoán.

Sau khi bọn họ bước vào nhà thì nhìn thấy Cố Di Gia đang ngồi ở nhà trên.

Sắc mặt của cô vẫn tái nhợt yếu ớt, cơ thể nhỏ nhắn nhưng không hề mất đi vẻ duyên dáng sáng sủa của người con gái. Cô im lặng ngồi đó, ánh mắt trong trẻo nhìn sang khiến cho cả căn phòng dường như sáng bừng, nắng lên rực rỡ.

Tuy bác Vương đã chuẩn bị tâm lý nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cảnh này vẫn trở nên ngơ ngẩn.

"Cô út, có một bà đến tìm cô bảo rằng có chuyện tốt ạ." Bảo Hoa nói thật giòn giã xong rồi đi rót nước cho họ.

Bác Vương, thím ba Cố và Vu Hiểu Lan là người cùng một thế hệ, gọi bằng bà cũng không sao.

Bác Vương nhận lấy cốc nước mà Bảo Hoa đưa, trong lòng cảm thấy cô bé này thật hiểu chuyện, so ra thì Vu Hiểu Lan ban nãy có vẻ mất lịch sự hơn.

Bà ta âm thầm lắc đầu.

May sao Vu Hiểu Lan chỉ là bà nội kế, nếu không thì cô bé này e là sẽ bị bà ta ảnh hưởng, nhiễm phải thói hư tật xấu mất...

Cố Di Gia hỏi: "Chẳng hay bác đây là..."

Thật ra trong lòng cô đã đoán trước, nhìn thấy những người khác đứng ở cửa tò mò nhìn xung quanh thì cũng biết rằng hôm nay bác Vương đến đây là có ý đồ.

Sau khi bác Vương uống nước xong thì nhiệt tình nói: "Bác đến từ thị trấn, mọi người đều gọi bác là bác Vương! Hôm nay bác đến đây là có chuyện tốt... Cháu biết chủ nhiệm Khương của xưởng gang thép, Khương Tiến Vọng chứ? Cậu ấy có để ý cháu, muốn chung sống với cháu nên nhờ bác đến làm mai cho hai người..."

Cố Di Gia không hề ngượng ngùng chút nào, mà ánh mắt của cô lạnh lùng nhìn bà ta rồi đảo qua đảo lại giữa Vu Hiểu Lan và thím ba Cố.

Vẻ mặt của Vu Hiểu Lan trở nên ghen tị, còn thím ba Cố thì lại hâm mộ.

Bảo Hoa nghe bác Vương nói thì nhất thời nóng nảy.

Cô bé còn nhớ chuyện mấy hôm trước cô út bị té xỉu. Tuy rằng cô bé không giận cô cả nhưng mà lúc đó cô cả cũng đến để giới thiệu đối tượng, cô út bảo cô không thích người mà cô cả giới thiệu.

Bảo Hoa không nhớ người kia tên là gì, hình như họ Khương thì phải?

Cố Di Gia chìa tay giữ Bảo Hoa đang hơi nóng nảy lại, chờ sau khi bác Vương nói xong thì chậm rãi nói: "Thật ngại quá, sức khỏe của cháu không tốt nên cũng không nghĩ đến việc kết hôn."

Cô từ chối thẳng thắn dứt khoát, không hề có chút do dự.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Cố Di Gia, người tốt như vậy mà cô lại từ chối sao?

Sắc mặt của bác Vương cứng đờ rồi lại vội vàng tươi cười: "Ôi trời, cái con bé này, cháu nói lời này là không đúng rồi! Cho dù sức khỏe không tốt thì đâu có nghĩa là không thể kết hôn? Huống chi, chủ nhiệm Khương bảo rằng cậu ấy cũng không để ý mà. Cậu ấy biết tình trạng của cháu, nói nếu cháu gả sang thì cậu ấy sẽ chăm sóc cháu thật tốt, không để cho cháu phải làm việc. Mỗi tháng còn có thể cho cháu một khoản tiền sinh hoạt, cháu chỉ cần chăm sóc sức khỏe cho bản thân là được..."

Thím ba Cố và mấy người hàng xóm đang hóng chuyện nghe thấy thế thì hâm mộ không thôi.

Không cần làm việc mà mỗi tháng còn được nhận tiền, đàn ông kiểu gì mà tốt quá vậy? Bác Vương nói đến mức khiến cho bọn họ động lòng, chỉ hận tại sao người chủ nhiệm Khương để ý không phải là con gái nhà mình.

Vu Hiểu Lan hâm mộ nhiều bao nhiêu thì ghen tị nhiều bấy nhiêu.

Bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Cố Di Gia, bà ta thật sự không ngờ cái đứa bệnh tật đầy người này lại ghê gớm như vậy, thế mà lại được người đàn ông khác để ý, dựa vào cái gì chứ? Chỉ là có một gương mặt đẹp thôi mà.

Nhưng đẹp thì cũng đâu thể làm được gì, biết đâu một ngày nào đó chết luôn ấy chứ...

Cố Di Gia vẫn vững như kiềng ba chân, cô chỉ nói: "Chủ nhiệm Khương rất tốt, thế nên cháu sẽ không trở thành gánh nặng của người ta."

Bác Vương nóng lòng muốn nói, chủ nhiệm Khương đâu có để ý cô trở thành gánh nặng đâu!

Người có điều kiện như Khương Tiến Vọng, nếu không có vợ thì có thể lấy thêm. Người có điều kiện như anh ta dù sau này có qua hai đời vợ thì cũng có rất nhiều phụ nữ bằng lòng gả.

Mặc kệ bác Vương khuyên mãi mà Cố Di Gia vẫn vững như kiềng ba chân, ngược lại những người gần đó lại nôn nóng khôn nguôi.

Thím ba Cố mong mình có thể đồng ý thay cô, không kể đến sính lễ thì chỉ mỗi bản thân Khương Tiến Vọng thôi là đã đáng để gả rồi! Có con rể là con trai xưởng trưởng thì nhà lão Cố bọn họ đều có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Vu Hiểu Lan hâm mộ và ghen tị rất nhiều, còn hơi vui sướng khi người khác gặp họa.

Quả nhiên cái đứa ốm yếu này chẳng có mắt nhìn, đàn ông có điều kiện tốt như vậy mà không đồng ý. Chắc có lẽ là do biết thân biết phận, biết sức khỏe mình ốm yếu sẽ trở thành gánh nặng cho người ta.

Đang nói chuyện thì bà nội Hoàng đến.

Bà nội Hoàng biết có bà mai trong thành phố đến mai mối cho Cố Di Gia thì vô cùng lo lắng về chuyện này, thế nên bà phải dừng làm việc mà đến xem thử

Thật ra khi biết tin bác Vương gióng trống khua chiêng đến làm mai thì bà không vui chút nào. Nhỡ đâu chuyện không thành thì chẳng phải Cố Di Gia sẽ trở thành đề tài nói chuyện sau khi cơm nước xong cho nhóm xã viên sao?

Khi nghe bác Vương giới thiệu chủ nhiệm Khương thì bà nội Hoàng cũng không vui, ngược lại còn rất nghi ngờ.

Điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao lại để ý một cô gái ở vùng nông thôn? Huống chi sức khỏe của cô lại còn bệnh tật, không phải là kiểu người mà đàn ông muốn kết hôn.

Bác Vương nói ôi dào một tiếng: "Bà cụ à, bà nói thế là không đúng rồi! Bà nhìn cô bé Di Gia này đi, trông xinh xắn làm sao! Sợ là trăm dặm xung quanh bao nhiêu cái đẹp tụ hội ở cô ấy hết rồi. Chủ nhiệm Khương để ý cô ấy, chẳng phải là việc thường tình sao?"

Bà nội Hoàng lắc đầu: "Người ta vừa ý là do vẻ bề ngoài thôi, sợ rằng sau này sẽ tệ bạc với Gia Gia."

Bà lớn tuổi rồi, đã trải qua biết bao chuyện, trên người bà đã lắng đọng nhiều vô kể những chuyện xưa, cách nhìn cũng thấu suốt hơn nên nói thẳng vào chỗ quan trọng.

Vẻ mặt của bác Vương cứng đờ.

Nếu không vừa ý vẻ bề ngoài của Cố Di Gia thì Khương Tiến Vọng có cần phải nhờ bà ta đến làm mai không?

Tuy nói rằng người đời lấy vợ là lấy người hiền đức nhưng thật ra bản chất của đàn ông đều giống nhau, sao lại không muốn cưới vợ đẹp cho được? Vì khuôn mặt của Cố Di Gia mà Khương Tiến Vọng không thèm để ý đến sức khỏe ốm yếu của cô, đó cũng chẳng phải là chuyện kì lạ gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp