Nửa tháng sau, Hawaii.
Trong những con sóng và bãi biển đầy cát của Hawaii, tôi dần thả lỏng tâm trạng lo lắng của mình.
Theo lời của Y Diễm, nửa tháng nay tôi chưa từng liên lạc với người nhà, không biết Phương Trọng Vũ có làm gì bố và mấy đứa em của tôi không nữa.
Tôi ở trong một khách sạn thuộc tầm trung, chứ không ở khách sạn cao cấp, bởi vì như vậy quá nguy hiểm.
Sau một ngày đi dạo bên ngoài, tôi trở lại khách sạn và gọi đại món gì đó để ăn. Sau đó, tôi trở về căn phòng của mình nằm ở tầng trên cùng.
Bầu không khí đêm nay dường như đang lưu động một hơi thở khiến người ta lo sợ, nhưng vì mệt mỏi nên tôi đã cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Nửa đêm.
Khó chịu quá, toàn thân như bị thứ gì đó đè ép tới mức không thể thở nổi, tay cũng không động đậy được, như đang bị thứ gì đó trói lại vậy.
Tôi gian nan mở mắt ra.
“A…… Ưm……” Tôi kinh ngạc hét lên, nhưng đã bị chặn lại ngay lập tức.
Nhờ ánh trăng, tôi có thể nhìn thấy rõ người đang đè lên người mình.
Trời ạ, sao lại là y?
Đúng vậy, người này chính là Phương Trọng Vũ, sao y có thể tìm được nơi này vậy.
Tim đập nhanh dữ dội, tôi vô cùng hoảng sợ.
Hai tay bị trói vào đầu giường, rốt cuộc y muốn làm gì đây?
“Buông tôi ra…… Không…… Ưm……”
Tôi giãy giụa, thậm chí cả câu nói đều đứt quãng không thể hoàn chỉnh được. Đôi môi đang phủ lên môi tôi đã cướp mất quyền được nói của tôi, tôi gần như không thể thở nổi dưới nụ hôn cưỡng ép của y. Y đưa lưỡi vào quấn lấy lưỡi tôi, tôi cố hết sức để trốn nhưng vẫn chẳng thể nào trốn được.
Môi trở nên tê rần nhưng lẫn trong đó là một chút đau đớn vì bị liếm mút liên tục, tôi há miệng ra để thở, nhưng trái lại đã để y xâm nhập vào sâu hơn.
Khi não dần mất đi ý thức vì thiếu oxy, y đã buông tôi ra, không khí trong lành lập tức ùa vào phổi.
Tôi không thể ngừng thở hổn hển.
“Tại sao lại…… Muốn…… Muốn làm chuyện này…… Với tôi?” Tôi thở hổn hển nói.
Sắc mặt y hơi chùng xuống, nâng cằm tôi lên.
“Anh là người tôi thích, sao lại dám chạy trốn?”
“Tôi là đàn ông đó, sao tôi có thể gả cho cậu được?”
Tôi đã chạy trốn, nhưng tại sao y vẫn đuổi theo tôi vậy? Tôi thật sự không muốn đâu.
“Chuyện này không phải do anh quyết định, những gì tôi nói sẽ không bao giờ thay đổi.”
Tôi quả thực khóc không ra nước mắt.
“Tôi sẽ dẫn anh đến Hà Lan kết hôn. Lần này, anh đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”
“Không muốn, tôi sẽ không kết hôn với cậu đâu.”
Đôi mắt y nheo lại đầy nguy hiểm, tôi có chút sợ hãi, nhưng không có ý định thỏa hiệp.
“Đây là do anh tự tìm.”
Y lạnh lùng nói.
Tôi chưa kịp phản ứng thì “roẹt” một tiếng, vạt áo ngủ đã bị xé toạc.
Nhận ra y muốn làm gì, tôi vô cùng sợ hãi.
“Không muốn! Dừng tay!”
Tôi liều mạng vặn vẹo người, nhưng với hai tay đã bị trói, tôi có thể làm được gì chứ?
Mũi chua xót, mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mông lung.
Y dừng lại, duỗi tay ôm lấy mặt tôi.
“Sao lại khóc? Sớm muộn gì anh cũng sẽ là người của tôi, cả đời này anh đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi tôi.”
“Tôi không muốn.”
Tôi nghẹn ngào hét lên.
“Muốn hay không đều do tôi quyết định.”
Y lau nước mắt cho tôi.
“Mặc kệ anh có bằng lòng hay không, đêm nay tôi nhất định phải có được anh.”
-Hết chương 3-