Hôm nay là ngày em trai Y Diễm của tôi tốt nghiệp đại học, bố tôi, cô em gái Tử Lung và tôi đã cùng nhau tổ chức tiệc chúc mừng cho em ấy trên tầng cao nhất của khách sạn Hilton.
Ở Đài Loan, gia đình chúng tôi là một trong những gia đình tài giỏi nhất trong giới kinh doanh. Ở trong nhà, chỉ có bố và ba anh em chúng tôi mà thôi.
Nhiều năm trước, vào năm tôi 15 tuổi, mẹ tôi đã qua đời vì cơn bạo bệnh. Sau khi mẹ mất, bố tôi không tái hôn mà chuyên tâm vào công việc kinh doanh và nuôi dạy ba anh em chúng tôi.
Tên của tôi là Y Triển, năm nay 28 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã vào công ty làm việc dưới quyền của bố mình. Sau khi quan sát tôi qua nhiều năm, bố nói tôi thực sự không thích hợp làm người điều hành một công ty lớn. Vị trí thích hợp nhất của tôi là làm trợ lý cho Y Diễm, thằng bé sẽ là người nắm quyền điều hành công ty. Ông nói tôi có tầm nhìn xa trong mọi thứ, nhưng tính cách tôi quá hiền lành, không thích hợp với chiến trường kinh doanh đầy mưu mô dối trá.
Tôi không có bất kỳ sự không hài lòng nào với quyết định của bố cả, tôi biết rất rõ mình tuyệt đối không chống đỡ nổi Y thị, bố nói tôi hiền lành, nhưng thà nói tôi mềm yếu còn hơn, tôi như vậy sao có thể như cá gặp nước trong chiến trường kinh doanh được?
Em trai nhỏ hơn tôi 5 tuổi, còn em gái thì kém tôi 7 tuổi, kể từ khi bọn họ hiểu chuyện thì bắt đầu tự coi mình là người bảo vệ tôi, đặc biệt là Y Diễm, giờ cũng đã có bạn gái rồi nhưng vẫn bảo vệ tôi mọi lúc moi nơi như khi còn nhỏ vậy, thật sự khiến cho tôi có chút muốn cười không được mà muốn khóc cũng không xong.
Những ai thân quen với gia đình tôi đều nói rằng Y Diễm nên là anh cả trong ba người chúng tôi.
Hilton là nơi tôi thường lui tới, rất nhiều người đều biết tôi. Tôi cũng có một vài người quen ở đây, mối quan hệ giữa tôi với người xung quanh rất tốt.
"Ba, mọi người ngồi ở đây nha, con đi toilet một lát."
Tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình, lên tiếng nói chuyện với người nhà đang chờ nhân viên phục vụ lên món.
Nếu biết trước mình sẽ gặp phải chuyện đó, tôi sẽ không đi đâu cả, chuyện này đã thay đổi cuộc đời tôi.
Vừa đi ra khỏi toilet, tôi bị một lực rất lớn đụng phải, làm cho mình không thể đứng được, xung quanh cũng chẳng có gì để tôi vịn vào, thế là tôi đã ngã xuống đất giữa một bầu không khí đầy tiếng thét sợ hãi.
Đau quá, có lẽ khuỷu tay đã gãy rồi.
Tại thời điểm tiếp xúc với mặt đất, khuỷu tay đã truyền đến cơn đau dữ dội.
“Xin lỗi, tôi quá bất cẩn rồi. Anh có sao không? Bị thương ở đâu vậy?”
Đầu đang choáng váng thì tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo như tiếng suối trong, tôi ngước nhìn lên.
Đẹp…… Đẹp trai quá.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người nào đó có thể đẹp đến mức này, e rằng người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới cũng có phần thua kém chàng trai trước mặt tôi.
“Không sao, tôi vẫn ổn.” Tôi cố chịu đau đứng dậy.
Y vươn tay muốn đỡ tôi, nhưng lại không cẩn thận mà ấn vào khuỷu tay của tôi do không biết nơi đó đã bị thương.
“A...”
Tôi không chịu được đau đớn mà phát ra tiếng rên khẽ, lông mày cũng cau lại.
“Buông tay.”
Trời sinh tôi đã rất nhạy cảm với cảm giác đau, cho nên dù không muốn thì tôi vẫn không nhịn được mà kêu rên như vậy.
Y vội vàng buông tay, đổi sang đỡ lấy nơi khác.
Mặt đất không dơ, chỉ cần vỗ nhẹ là bụi bám trên quần áo sẽ bay hết, nhưng khuỷu tay lại không dễ xử lý như quần áo.
“Nào, đến phòng của tôi đi, tôi sẽ băng bó cho anh.” Y nói.
Không hiểu tại sao tôi lại không muốn đi theo y, tuy rằng chỉ là để xử lý miệng vết thương. Y cho tôi một cảm giác áp lực rất kỳ lạ, khiến tôi có chút sợ sệt.
“Không cần đâu, tôi về thoa ít thuốc là được rồi.” Anh từ chối.
“Không được đâu, đây là do tôi bất cẩn làm anh bị thuơng, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Y kiên trì đến mức làm cho tôi không thể từ chối, đành phải đi theo y.
Y ở trong phòng tổng thống của Hilton, xét từ mặt nào cũng không thể là con nhà bình thường được.
Trông y chỉ khoảng 18 tuổi mà thôi.
Khiến người ta cảm thấy khó hiểu là vẻ mặt của y luôn lạnh lùng, khí lạnh cứ toát ra từ đáy mắt như thế.
Tôi theo y vào phòng, y lấy ra một thùng sơ cứu từ trong ngăn tủ.
“Cởi áo ra đi.” Y nói, giọng điệu rất cứng rắn, nghe là biết đã quen với việc ra lệnh cho người khác.
Tôi cởi áo trên theo lời y nói, khuỷu tay trái bị trầy một mảng to, máu đã nhuộm đỏ áo sơmi.
2
“Anh tên gì?” Y vừa băng bó vừa hỏi.
“Y Triển.” Tôi nói xong liền cắn răng chịu đựng, đau quá, thuốc tiếp xúc với miệng vết thương kích thích dây thần kinh, thật sự không phải cơn đau bình thường.
Nhìn ra được động tác của y đã dịu dàng hết mức có thể, nhưng nó vẫn rất đau.
“Xong rồi.” Y thắt nút băng vải.
“Sau khi về nhà phải thường xuyên thay băng, đừng để miệng vết thương dính nước, rất nhanh sẽ lành lại thôi.”
“Cảm ơn cậu.”
Y sửng sốt một lúc, rồi ý cười đã hiện lên một cách rõ ràng trong đôi mắt ấy.
“Đáng lẽ tôi phải xin lỗi anh mới đúng chứ, sao anh lại cảm ơn tôi rồi?”
“Cũng đúng nha.”
Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền vội vàng đứng dậy tạm biệt.
“Tôi phải đi rồi, người nhà của tôi còn đang đợi tôi, tạm biệt.”
Y gật đầu, tiễn tôi ra cửa.
“Tôi tên Phương Trọng Vũ. Hãy nhớ kỹ tên tôi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
-Hết chương 1-