Cho tới bây giờ, tính tình của Thời Diệc Vũ chưa bao giờ được gọi là tốt, có rất nhiều chuyện anh sẽ có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rõ ràng, ngay cả từng cái bình sữa của Thời Niệm cũng được anh sắp xếp ngăn nắp.
Nếu Thời Niệm uống sữa mà còn dư lại vài giọt ở dưới đáy bình thì Thời Diệc Vũ sẽ nhìn chằm chằm bé, đôi mắt xinh đẹp kia sẽ nguy hiểm híp lại, mãi đến khi Thời Niệm uống sạch hết rồi anh mới hài lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Úc Lộ Hàn bế Thời Niệm lên tầng cao nhất, mà Coles thì sống chết không chịu đi lên, có lẽ là sợ Thời Diệc Vũ sẽ dạy dỗ cậu ta.
Tầng trên cùng được trải dài các hình chiếu của tinh hệ, mà tinh hệ này chính là tinh hệ Plante, cũng chính là tinh hệ hạch tâm của đế quốc.
Nếu có người phóng đại những hình chiếu tinh cầu giả định này thì có thể nhìn thấy mỗi một nơi trên tinh cầu đều tương ứng với từng chỗ ở hiện thực, vậy nên lời đồn Apsu nắm trong tay quyền khống chế mỗi một nơi trên đế quốc cũng không phải là nói ngoa.
"Boss, bên phía hoàng gia muốn xin điều động một quả cầu Dyson, phải trả lời làm sao đây ạ?"
"Hoàng gia muốn quả cầu Dyson làm gì? Mở tiệc tùng à, vậy thì bọn họ có nhảy đến chết đi nữa nó cũng chẳng ngừng điện được đâu."
Omega vừa cất lời có mái tóc đen mềm mại, ngũ quan tinh xảo dưới ánh sáng của các vì sao rạng rỡ, vẻ dịu dàng như nước của Omega được che giấu bởi hai hàng lông mày sắc sảo.
Thời Niệm không biết những người chú này, nhưng được daddy ôm, bé giống như có được sức mạnh vậy, dưới bầu trời biển sao mà hô lên một tiếng với Omega nọ: "Papa ơi ~"
Thời Diệc Vũ nghe thấy thì lập tức quay đầu cất bước về phía bé, ba nghiên cứu viên khác đồng thời xoay người nhìn. Thời Niệm bị người lạ nhìn, không nhịn được mà xoay người muốn trốn.
Úc Lộ Hàn vỗ vỗ lưng bé: "Không phải con một mực muốn tìm papa sao?"
"Dạ. Tìm papa." Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn siết chặt cổ của Úc Lộ Hàn, sau đó bé vụng về xoay người, tận lực không để ý đến ba người chú xa lạ kia, vươn hai tay muốn ôm: "Papa, bế."
Omega mặc trang phục thí nghiệm màu trắng rộng thùng thình, dáng người thon dài cân xứng toát lên vẻ xinh đẹp, đôi mắt phượng sắc bén nhìn đến bé Omega lại lộ ra nét dịu dàng, anh tiến lên vài bước ôm lấy bé.
Đôi mắt đen của Thời Niệm được di truyền từ Thời Diệc Vũ, hai Omega xinh đẹp tinh xảo giống như được khắc ra từ một khuôn vậy.
Thời Niệm vui mừng ôm lấy cổ Thời Diệc Vũ, miệng gọi papa liên hồi, cái đầu nhỏ bông xù cọ cọ trên cổ thon dài của anh.
Úc Lộ Hàn đặt ba lô lên bàn thí nghiệm trống: "Anh để đồ của con ở đây nhé."
Thời Diệc Vũ ừ một tiếng rồi đặt Thời Niệm xuống mặt đất, nhận lấy Ngưng Tâm Ngữ mà Úc Lộ Hàn đưa tới, thản nhiên tặng một cái hôn cho Alpha nhà mình.
Úc Lộ Hàn khẽ nhéo khuôn mặt của Thời Niệm rồi xoay người trở về Quân bộ.
Thời Niệm thấy papa thơm daddy thì cũng nhón nhón mũi chân, ánh mắt sáng lấp lánh.
Bé cũng muốn thơm thơm.
Thời Diệc Vũ quá hiểu bé, anh khom lưng thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thời Niệm rồi ôm bé lên: "Không phải papa bảo Coles dẫn con đi chơi à?"
Thời Niệm ôm cổ anh, rầm rì nói: "Nhớ papa, nhớ daddy, con không muốn chơi."
"Vậy mà ngày thường con cứ đòi đi ra ngoài cơ đấy."
Thời Niệm cọ cọ khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Thời Diệc Vũ, làm nũng nói: "Không phải, muốn papa với daddy dẫn đi ạ."
Thế giới của bé rất nhỏ, chỉ có những người trong gia đình của mình, cũng cực kỳ ỷ lại hai vị phụ huynh. Tuy bé cũng coi Coles là người thân, nhưng chỉ coi cậu ta là bạn cùng lứa mà thôi, không thể ỷ lại giống như người lớn trong nhà được.
Thời Niệm được Thời Diệc Vũ sinh ra nên tất nhiên anh rất hiểu rõ bé.
Thời Diệc Vũ thỏa hiệp: "Được rồi, chờ bọn ba có thời gian rồi sẽ dẫn con đi chơi nhé."
Thời Niệm vui sướng reo lên: "Cảm ơn papa!"
Úc Lộ Hàn vừa rời đi, ba nghiên cứu viên cấp cao lập tức xông tới, lấy thái độ nghiêm cẩn quan sát nghiên cứu học thuật mà nhìn Thời Niệm.
"Ừm, giống thật, khỏi cần kiểm tra gen làm gì."
“Chẳng phải ý thức của trẻ con hai tuổi đã phát triển độc lập rồi à? Sao còn cần người lớn ôm thế? Hay là cho tôi ôm một cái đi boss, để tôi làm kiểm tra xem.”
"Mắt to, nhìn người xán lạn sinh động, màu môi thật nhạt, không được bình thường, xem ra trời sinh thân thể đã yếu ớt. Boss à, thân thể của bé cưng nhà anh không tốt sao?"
Thời Niệm bị bọn họ nhìn chằm chằm mà toàn thân sợ hãi, ôm chặt papa. Thời Diệc Vũ hít sâu một hơi: "Tôi nhớ những người đang đứng ở đây hình như không phải theo chuyên ngành y học nhỉ?"
Cứ như đang diễn kịch nói vậy.
"Boss à, lời này của anh sai rồi, khoa học là không có biên giới, thiên tài toàn năng chính là bản thân mình đó."
"Boss, tôi thừa nhận là tôi chỉ muốn ôm Tháp phủ nhỏ thôi, anh cho tôi ôm một cái đi, tôi chưa bao giờ ôm con nít hết đó."
Người cuối cùng nói một câu ngắn gọn lời ít ý nhiều: "Boss, đứa nhỏ, cho ôm cái được không?"
Giọng nói của Thời Diệc Vũ âm trầm: "... Đừng hỏi tôi có cho hay là không, hoặc là các người tháo được cái vỏ chip ra, hoặc là giống như Dịch Lê, nhanh cút đi cho tôi."
Vừa dứt lời, các nghiên cứu viên mới rồi đòi ôm Thời Niệm lập tức rơi vào trầm mặc.
Bấy giờ Thời Niệm mới nhìn thấy trên đài thí nghiệm đặt một quả cầu nhỏ màu trắng, hình như là bằng bạc, không chỉ như thế mà mặt ngoài của quả cầu nhỏ có vết cắt rất rõ.
Thời Diệc Vũ lười chú ý đến bọn họ, anh đặt Thời Niệm lên ghế rồi cầm giấy bút lên, viết loẹt xoẹt vài đề bài rồi đưa bút cho Thời Niệm.
1
Sau đó anh lấy mấy quyển sách từ tủ sách ra, trong những quyển sách này có các công thức lý thuyết liên quan đến đề bài, Thời Diệc Vũ đặt sách trước mặt Thời Niệm rồi nói: “Không biết chỗ nào thì hỏi papa nhé.”
Thời Niệm gật gật đầu rồi nhìn mấy con số trên giấy.
Thời Niệm biết rất ít chữ, thứ đầu tiên Thời Diệc Vũ dạy cho bé chính là những con số, lúc nhàm chán anh sẽ cho bé vài đề toán đơn giản, nhưng cũng không giảng dạy cho bé mà chỉ cho bé một quyển sách, có thời gian thì đọc cho bé nghe, nếu không có thì để bé tự tra từ điển điện tử.
Không thể không thừa nhận rằng phương pháp này rất hiệu quả, trong lúc tự học, Thời Niệm đã ghi nhớ được rất nhiều từ.
Và bé cũng không cảm thấy nhàm chán gì cả.
Thời Niệm ngồi trên ghế cao, chân chạm không tới sàn nhà nên cứ lắc lư trên không trung. Bé mở sách ra, nhìn những ký tự dày đặc trên đó, kiên nhẫn đọc từng chữ từng chữ.
Cái nào không biết thì bé sẽ mở trí não nhỏ trên cổ tay ra rồi quét phông chữ, trong trí não vang lên tiếng máy móc vô cảm: "π."
Thời Niệm học theo: "Pi."
“π tương đương 3.1415926...”
Một chuỗi những con số dài ngoằng trực tiếp làm cho đầu Thời Niệm choáng váng. Ban đầu bé còn có thể miễn cưỡng đuổi theo, nhưng về sau nó đã vượt quá trình độ nhận thức của bé, bé phải đi hỏi papa chút đã.
... Nhưng hình như trông papa đang tức giận lắm.
Thời Diệc Vũ đang chăm chú nhìn con chip vài giây, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt nguy hiểm, một nghiên cứu viên lại còn kích thích anh: "Boss à, vẫn không mở được đâu, chất liệu của thứ kim loại này cứng quá."
Thời Diệc Vũ bình tĩnh đi ra khỏi phòng thí nghiệm, không qua mấy phút lại trở về, trong tay cầm một cái búa.
Dưới ánh mắt kinh hãi của nghiên cứu viên, Thời Diệc Vũ cầm búa lên, nện hết phát này đến phát khác lên quả cầu sắt bằng kim loại kia.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Bên tai Thời Niệm vang lên tiếng va chạm thật lớn, thân thể run lên, bé yên lặng đưa tay bịt hai lỗ tai, giọng run rẩy: "Papa... con sợ."
Giọng nói yếu ớt của bé bị âm thanh đập rầm rầm che lấp.
Dưới sự công kích vật lý của Thời Diệc Vũ, mặt ngoài của quả cầu sắt chỉ lõm xuống mấy cái hố nhỏ, chỉnh thể vẫn rất kiên cường đối kháng.
Anh nhìn chằm chằm vào quả cầu nọ vài giây, sau đó ném phăng cây búa xuống, đi ra ngoài một chốc rồi quay lại, lần này anh trở về với một cây súng bắn hạt gai trong tay.
Trong vài phút tiếp theo, trong phòng thí nghiệm tối tăm tràn đầy ánh sáng đủ màu, các loại tiếng súng và pháo kích vang lên liên tiếp.
Cuối cùng, quả cầu kim loại bị Thời Diệc Vũ sử dụng bạo lực đối xử đã vỡ thành mấy nửa, Thời Diệc Vũ nhếch môi cười, phất tay nói: "Chẳng phải như vậy là xong rồi sao, lấy nó đi đi."
Các nghiên cứu viên hoảng hốt lấy con chip ra khỏi đống sắt vụn kia, tới gần Thời Diệc Vũ mà cũng nuốt nước miếng, bước chân loạng choạng chạy ra ngoài.
Hoàn toàn đã bị dọa cho mềm chân rồi.
Thời Diệc Vũ dùng vũ khí có sức giật rất lớn nên lòng bàn tay đã bị chấn đến tê dại: "Chậc, đúng là không nên để lão Úc rời đi sớm như vậy mà, lãng phí thời gian của mình quá."
Bên tai Thời Niệm dường như hẵng còn vang vọng tiếng vang thật lớn vừa rồi, tim bé đập rất nhanh, cầm lòng không đặng mà nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Thời Diệc Vũ.
Papa vẫn rất đẹp, nhưng cũng rất dữ nữa.
So sánh như vậy, hình như daddy cũng không dữ cho lắm.
Thời Diệc Vũ thấy đứa nhỏ này nhìn chằm chằm mình đến phát ngốc, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Thời Niệm rồi bế bé lên, sau đó ngồi xuống, đặt bé lên đùi mình: "Có chỗ nào mà con không hiểu không?"
Thời Niệm chỉ vào "π" kia.
Thời Diệc Vũ cầm bút lên rồi liệt kê chi tiết quá trình suy luận cho bé. Về phương diện dạy học thì anh cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng mà tiếc thay, đối tượng giảng dạy của anh lại là một bé cưng chỉ mới hai tuổi.
Sau một hồi giảng giải, Thời Niệm vẫn mở to đôi mắt to tròn kia nhìn anh, vừa nhìn đã biết là chưa trải qua bụi trần tri thức rồi: "Papa, không hiểu ạ."
Thời Diệc Vũ lại lấy ra một tờ giấy khác, vô cùng kiên nhẫn nói cho bé nghe một lần nữa.
Lần này, Thời Niệm vẫn còn bối rối: "Papa, con nghe không hiểu, làm sao bây giờ ạ?"
Thời Diệc Vũ: "..."
Nếu Úc Lộ Hàn ở đây thì hắn nhất định sẽ ngăn cản Thời Diệc Vũ giảng đi giảng lại cho Thời Niệm, bởi vì Omega nhà hắn là một người không có kiên nhẫn, một khi kiên nhẫn mất sạch thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Ví dụ điển hình có thể nhìn đến quả cầu kim loại bị đập nát kia.
Thời Diệc Vũ thầm nhủ: Đây là bé cưng do mình sinh, là cục cưng bé bỏng mà mình vất vả cực khổ mang thai bấy lâu mới sinh được, không thể tức giận với thằng bé…
Mãi một lúc lâu sau, anh mới nặn ra một nụ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Thời Niệm: "... Không sao cả, chờ về nhà rồi nói daddy giảng cho con, hoặc là chờ anh hai con được nghỉ phép rồi hỏi nó cũng được."
Nói tóm lại là anh mặc kệ.
Thời Niệm gật gật đầu: "Dạ."
(Truyện chỉ được đăng tại WA.TT.PAD cmj_jinju, tuyệt đối không đọc ở nơi khác!!!)
Buổi chiều hôm đó sau khi tan tầm, Thời Diệc Vũ dẫn Thời Niệm về nhà, Coles cũng bị Thời Diệc Vũ xách lỗ tai mang về.
Vừa mới đẩy cửa ra, có một con mèo trắng muốt toàn thân ngồi ở ngay huyền quan, nó nhẹ nhàng nhảy xuống, cái đuôi mềm mại bồng bềnh quét qua chân Thời Diệc Vũ.
"Meo meo~"
Mèo con thuộc giống Chinchilla, đuôi mắt nó kéo dài, đôi mắt to tròn nhìn Thời Niệm, tiếng kêu nũng nịu, vừa nghe liền biết đây là một con mèo chảnh choẹ.
Thời Niệm xuống khỏi vòng tay của Thời Diệc Vũ, ôm lấy con mèo béo nọ rồi nói: "Phái Kỳ à."
Phái Kỳ lớn hơn Thời Niệm một tuổi, mèo Chinchilla ba tuổi đã rất lớn rồi, cộng thêm bộ lông dài mịn màng nên trông nó như một món đồ chơi bằng lông to lớn của trẻ em vậy.
Thời Niệm muốn thơm thơm cọ cọ với nó, Phái Kỳ bị bé đè trên mặt đất với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nó không có phản kháng, ngoan ngoãn chơi đùa với bé, cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại.
Bé con thở hổn hển kéo con mèo béo nặng 5kg đến sô pha. Thời Niệm làm xong việc thì mệt mỏi ghé vào trên thân bé mèo, sờ sờ bụng nó: "Ục ịch, Phái Kỳ thật là ục ịch."
Coles cũng ồn ào nói theo: "Ha ha ha Phái Kỳ là đồ ục ịch!"
Phái Kỳ tức giận gào lên với bọn họ: "Meo meo meo!"
Nó chỉ nhiều lông thôi, còn lâu mới béo!
Ba nhóc con khiến người ta không yên lòng nhất tụ lại một chỗ, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ động tĩnh của cả ba. Thời Diệc Vũ cũng bắt tay vào chuẩn bị chuyện của mình, trước khi về anh đã mua chút đồ ăn, vừa hay có thể thử thành quả tay nghề nấu nướng gần đây của mình.
Thời Niệm thấy anh xách túi lớn túi nhỏ đi vào bếp thì tò mò nói: "Papa, đói ạ? Chờ daddy về nha."
Bình thường trong nhà đều là Úc Lộ Hàn nấu cơm, Thời Niệm chưa từng thấy papa bé xuống bếp.
Thời Diệc Vũ sau khi tan tầm vẫn đeo cặp kính gọng vàng, trong tròng kính mơ hồ hiện lên hình ảnh thu nhỏ của bầu trời đầy sao, anh đã thay bộ đồ thí nghiệm màu trắng sang trang phục thể thao giản dị, làm cho khí chất của anh bớt đi phần nào lạnh lùng xa cách, càng thêm dịu dàng hoà nhã.
Thời Diệc Vũ đẩy kính, nói với Thời Niệm: "Papa đi nấu cơm cho con, con ngoan ngoãn chơi với đám Phái Kỳ nhé."
Thời Niệm vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, bé cười gật đầu: "Dạ."
Vẻ mặt của Coles vô cùng kinh hãi, cậu ta nhảy lên nhảy xuống, miệng la hét: “Bớ người ta, lại sắp xảy ra thảm án nhân gian rồi, cứu mạng! Cứu tôi, à không, cứu cái gia đình này với!”
Thời Diệc Vũ đeo tạp dề, túm mái tóc đen nhánh ra sau đầu thành một búi nhỏ, ánh mắt lạnh như băng: "Câm miệng, Coles, về phòng ngủ đông đợi đi."
Coles thở dài một tiếng, nhìn Thời Niệm với ánh mắt xót thương: "Vâng, chủ nhân. "
______
Ảnh minh hoạ cho Phái Kỳ bếu: