Khi hằng tinh phóng thích ánh sáng đâm thủng qua các tầng mây dày nặng, với tư cách là một tinh cầu đứng đầu toàn bộ đế quốc, đường phố phồn hoa của Plante đã chật kín người dân.
Trong khu dân cư đắt đỏ nhất của Plante, có bốn người đang canh gác bên ngoài một căn biệt thự đẹp đẽ.
Cơ thể của hai trong số bốn "người" họ được làm bằng sắt thép màu trắng bạc, đôi con ngươi màu đỏ quét qua mọi cử động xung quanh, đây rõ ràng là hai người máy bionic đắt tiền.
Trên tầng 2 của căn biệt thự.
Có một thiếu niên mặc áo hoodie giản dị, tóc bạc mắt đỏ mang theo nụ cười xán lạn, vừa đẩy cửa phòng ra đã cao giọng hô to: "Chủ nhân bé bỏng thân mến, đến lúc rời giường rồi đó!"
Căn phòng được trang trí dành cho trẻ con, trên trần nhà là dải ngân hà lấp lánh, rèm cửa đang đóng chặt cũng được in hoa văn của các ngôi sao nhỏ, trong không khí thoang thoảng mùi hoa hồng Manta nhàn nhạt.
Một chú mèo con lông dài màu trắng chạy ùa vào rồi nhảy lên tủ đầu giường, nũng nịu meo meo với bé con nằm trên giường, dường như đang gắng sức kêu chủ nhân dậy.
Cục bông nhỏ trên giường khẽ giật, phát ra giọng sữa ưm ư: "Buồn ngủ..."
"Đừng buồn ngủ mà, hôm nay tớ dẫn cậu ra ngoài nhé?" Thiếu niên tràn đầy sức lực nói, cậu ta quỳ một chân lên giường, thò người tới xốc chăn ở đầu giường lên: "Tớ đã hỏi chủ nhân rồi, ngài ấy đã đồng ý đó, cậu ngạc nhiên chưa?"
Nhưng khi xốc chăn lên, bên trong lại lộ ra một cái chân bé xíu.
Bé Omega da thịt trắng nõn từ cuối giường ngồi dậy, thoạt nhìn bé con mới khoảng hai, ba tuổi. Bé sở hữu đôi mắt đen và mái tóc đen hiếm thấy ở thời đại tinh tế này.
Màu sắc tương đối rực rỡ duy nhất trên người bé là một cái khuyên tai đỏ tươi trên vành tai trắng nõn, khuyên tai giống như được cắt ra từ một khối lưu ly đỏ thượng hạng, đỏ đến chói mắt.
Thế nhưng nó lại không phải bất kỳ loại bảo thạch nào cả, mà chỉ là một thiết bị định vị mà thôi, là một thiết bị phòng đi lạc cao cấp. Nó có thể định vị được ở toàn bộ vũ trụ mà không có bất kỳ góc chết nào, có thể nói là một vật phẩm cực kỳ cần thiết để phòng đi lạc.
Bé con kia híp mắt, dùng giọng điệu buồn ngủ rầm rì gọi: "Coles..."
Coles nhìn đầu giường trống không mà hơi phát ngốc, nhưng cậu ta vẫn nhanh nhẹn xoay người, xoa lên khuôn mặt mềm mại của bé con kia: "Có kinh ngạc không, bất ngờ không?!"
Thời Niệm mặc bộ đồ ngủ mèo con màu xanh da trời, mái tóc ngắn mềm mại sau một đêm lộn xộn giờ đã dựng thẳng lên, đôi mắt tròn xoe đáng yêu tràn đầy buồn ngủ, mệt mỏi nhìn thiếu niên đang tràn đầy mong chờ nọ.
Rõ ràng đang rất mệt mỏi và cũng cực kỳ không muốn rời giường, nhưng Thời Niệm vẫn cố gắng mở to hai mắt, vươn hai cánh tay ngắn ngủn lên: “Coles, ôm.”
Coles là người máy bionic của papa nhà Thời Niệm, ngày thường đều chơi với bé, mặc dù các ba rất bận rộn với công việc, nhưng vẫn sẽ để lại một người ở nhà chơi cùng bé.
Nhưng hôm nay...
Thời Niệm nhìn căn phòng trống rỗng, pheromone của papa và daddy đã hơi nhạt nhoà, bé bất an nắm lấy quần áo Coles, mất mát gác cằm lên vai cậu ta.
Bé nhớ papa quá...
Thời Niệm là trẻ sinh non, thân thể lúc ấy đã bị thương tổn cực lớn, cho dù ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển hiện nay thì cũng khó mà thay đổi được thể chất gầy yếu của bé.
Cũng chính vì vậy nên phạm vi hoạt động của Thời Niệm luôn ở gần khu biệt thự, rất ít khi đi ra ngoài. Nhưng như vậy cũng không sao cả, vì papa, daddy với anh hai đều sẽ ở bên cạnh bé cả.
Thế giới bên ngoài đối với Thời Niệm mà nói, sức hấp dẫn của nó còn chẳng bằng cơm của daddy nấu nữa là.
Thời Niệm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi không có huyết sắc mím chặt, cánh tay ôm cổ của Coles một cách gắt gao, gương mặt phúng phính của trẻ con như dán lấy cổ Coles.
Nhưng Coles chỉ là một người bionic, cho dù ngoại hình có giống con người đi nữa thì cậu ta cũng không thể nhận ra sự thảy đổi trong tâm lý của bé con.
Cậu ta chỉ sợ Thời Niệm bị lạnh, bởi vì mã vận hành của cậu ta nói cho cậu ta biết rằng thân thể của Thời Niệm rất kém, lạnh hay đói bụng đều sẽ tạo nên thương tổn cho bé.
Coles lập tức điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của mình, tăng nhiệt độ lên trên ba mươi sáu độ, đảm bảo Thời Niệm ôm mình sẽ cảm thấy ấm áp.
Sau khi tỉnh dậy, Thời Niệm rất thích được người khác ôm lấy. Bình thường, lúc này bé sẽ đi tìm papa của bé, nhưng hôm nay papa không có ở đây, daddy cũng không có ở đây, cả anh hai cũng không...
Thời điểm 2 tuổi chính là lúc dính người nhất của bé con Omega
Thời Niệm nhìn căn phòng trống trải, hốc mắt tràn ngập hơi nước, bé khịt khịt mũi, thừa dịp Coles đi tủ quần áo tìm quần áo cho bé thì duỗi tay lau nước mắt.
Lúc Coles lấy ra một bộ quần áo hỏi ý kiến của bé, bé lại dùng giọng sữa đáp một tiếng ừm.
Bấy giờ, mùa đông mới trôi qua chưa được bao lâu, nhiệt độ đã tăng lên đôi chút nhưng vẫn có cảm giác se se lạnh. Coles chọn cho Thời Niệm một cái áo hoodie bằng nhung màu vàng nhạt, loại quần áo gam màu ấm này làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thời Niệm, nom càng thêm trong trắng như nước.
Trên cổ áo có hai quả cầu nhung rũ xuống, lắc qua lắc lại theo từng bước chân của Thời Niệm, trông cực kỳ đáng yêu.
Coles hưng phấn ngồi xổm trước mặt bé: "Chủ nhân bé bỏng muốn đi đâu chơi đây, vườn hoa trung tâm hay là quảng trường Plante nhỉ? Tớ có thể đưa cậu đi hết luôn."
Thời Niệm rũ mái đầu xù xì, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy nhìn thẳng cậu ta: “Không, không chơi. Muốn tìm papa... tìm daddy.”
Anh hai đang đi học, bé không thể làm phiền anh hai được.
Omega nhỏ mới học cách nói chuyện chưa được bao lâu, lạ lẫm dùng ngôn ngữ ngắn gọn để biểu đạt ý nghĩ.
Người máy nhỏ không có nhận thức này, cậu ta vui vẻ gật đầu, hiểu ra nói: "Thì ra chủ nhân bé bỏng muốn tới cao ốc Quân bộ và tháp Apsu sao, được thôi, chỗ đó rất lớn, chúng ta có thể chơi trốn tìm rồi."
Không chơi trốn tìm.
Muốn tìm papa mà.
Thời Niệm phản bác trong lòng, hai bàn tay nhỏ bé đầy thịt chột dạ nắm lấy góc áo.
Coles xác định được nơi muốn đi thì bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho Thời Niệm, lại đẩy cho con mèo đầy một bát thức ăn, sau đó hỏa tốc mang theo Thời Niệm chạy đến khu kiến trúc có nhiều toà cao ốc nhất ở Plante.
Thời Niệm ngồi trong xe đệm từ, Coles đã tiếp quản quyền hạn của chiếc xe này, thành thạo điều khiển xe chạy vào trong dòng xe cộ.
Ngồi trong xe không cảm nhận được bất kỳ cảm giác xóc nảy nào cả, chỉ có hình ảnh thay đổi liên tục bên ngoài cửa sổ mới cho thấy họ đang di chuyển mà thôi.
Bé con Omega nhỏ nhắn ghé vào trên cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài với sự ngạc nhiên.
Bọn họ đang di chuyển giữa không trung, phía dưới là tầng tầng lớp lớp những tòa nhà cao tầng, các loại người máy chạy như bay trong lòng thành phố, đảm nhiệm đủ loại chức vụ khác nhau.
Trên tuyến đường liên tinh tế dẫn tới vũ trụ, có rất nhiều các đoàn tàu từ các hành tinh khác nhau đang không ngừng chạy tới. Thời Niệm ngẩng đầu nhìn về phía hằng tinh lộng lẫy kia, mắt thường có thể thấy bề ngoài cực nóng của nó đang có mấy quả cầu nhỏ rũ xuống, xoay tròn theo chuyển động quay của hằng tinh.
Thời Niệm nghe papa Omega của mình nói đó là quả cầu Dyson, nó có thể thu thập năng lượng được giải phóng bởi các hằng tinh và duy trì nguồn cung cấp năng lượng cho tinh cầu Plante.
Nhưng Thời Niệm không hiểu được những danh từ chuyên ngành này, bé chỉ biết papa từng nhắc tới nó, papa của bé cực kỳ lợi hại.
Nhưng rất nhanh, quả cầu thuỷ tinh trong suốt ấy đã bị một màu đen bao trùm, Coles che mắt Thời Niệm, ôm bé đặt lên đùi mình rồi nói: "Chủ nhân nhỏ không được nhìn thẳng vào hằng tinh đâu, nó sẽ làm tổn thương mắt cậu đấy."
Thời Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, không nhìn."
Cao ốc Quân bộ rất nhanh đã đập vào mắt, bạn nhỏ nọ vui vẻ, lập tức cười đến hai mắt cong cong, chỉ vào tòa cao ốc kia rồi hưng phấn nói: "Daddy, chỗ đó có daddy... Tìm daddy. "
Coles luồn tay qua nách bé rồi bế lên, chân dài bước xuống xe: "Không tìm lão Úc, tụi mình đi chơi trốn tìm, Niệm Niệm đi tìm Coles nha."
Thời Niệm: "?"
Bé mờ mịt không thôi, liên tục lắc đầu: “Không phải, không tìm Coles, tìm daddy mà, muốn daddy.”
Coles rất đau lòng, chạm trán với Niệm Niệm rồi uất ức nói: "Được rồi, Tiểu Niệm Niệm không thích Coles, không muốn chơi với Coles."
Mắt chó của Coles rủ xuống, trông càng thêm đáng thương, trong đôi con ngươi như lưu ly đỏ kia tràn ngập vẻ mất mát.
Thời Niệm luống cuống nhìn cậu ta.
Phải làm sao bây giờ, bé làm cho Coles đau lòng rồi.
"Thích mà." Thời Niệm đến gần Coles rồi thân mật ôm lấy cổ cậu ta, dùng vốn từ vựng thưa thớt nói cho cậu ta biết: "Thích Coles, muốn chơi với Coles."
Nói rồi bé còn thơm lên mặt Coles một cái, mở to đôi mắt to tròn đen láy nhìn cậu ta.
Mỗi lần bé làm gì đó sai, hoặc là chọc cho papa với daddy tức giận thì một cái thơm là có thể dỗ được bọn họ rồi.
Quả nhiên Coles lập tức vui vẻ lên, hết ôm rồi lại thơm bé, hít hít tới lui, giống như đám Sen nghiện hít mèo vậy.
Thời Niệm mặc cho cậu ta thơm hít, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bé rất thích được gần gũi với mọi người, tất nhiên là với những người thân quen.
Cao ốc Quân bộ nằm trong khu vực phồn hoa nhất của Plante, nhưng ở cổng lớn của tòa nhà hầu như không có ai đi qua nên hình thành một bãi đất trống. Coles đang dắt theo Thời Niệm đi vào trong thì lại bị một Alpha ngăn lại.
"Này! Hai đứa có biết đây là chỗ nào không vậy?" Alpha đánh giá Coles từ trên xuống dưới, cùng với bé con Thời Niệm còn chẳng cao bằng đôi chân của Coles.
Thời Niệm nhìn thấy người lạ thì lập tức sợ hãi trốn sau lưng Coles, ôm lấy chân cậu ta, giương hai mắt to tròn linh động nhìn vị Alpha này.
Bộ dáng của bé thật sự rất đáng yêu, da thịt mềm mại trắng nõn, lúc nhìn người khác bằng đôi mắt to tròn như nho đen ấy, nó như có thể hoá tan cả sắt thép vậy.
Lòng bảo vệ của Alpha đối với Omega đã có sẵn từ trong gen, còn tình yêu của họ dành cho bé con Omega thì thậm chí còn sâu sắc hơn.
Giọng nói của Alpha nọ không kìm được mà nhẹ nhàng lại, sợ sẽ làm cho bé con này sợ: "Các bạn nhỏ, ở đây chính là cao ốc Quân bộ, không phải nơi để mấy đứa tuỳ tiện chơi đùa đâu. Mau rời đi đi nha, nếu không, mấy chú hung dữ bên trong mà bắt được mấy đứa là mấy đứa sẽ bị nhốt lại đó."
Người của đế quốc sùng bái thực lực, Quân bộ cứ như vậy trở thành nơi mà vô số người khao khát. Đồng thời, trật tự nghiêm ngặt cùng quy định khắc nghiệt của nó cũng không thể khiêu khích vào.
Lỡ đâu hai đứa nhỏ này không cẩn thận phạm sai lầm, dù bọn họ sẽ ngại thân phận con non của hai đứa bé này mà không trừng phạt, nhưng để lại bóng ma tâm lý cho bọn nhỏ cũng không tốt.
Màu mắt của Coles có thể tự ngụy trang, để tránh những rắc rối không cần thiết, cậu ta đã đổi mắt về màu đen ngay khi người Alpha kia xuất hiện.
Alpha nọ cũng cho rằng cậu ta là anh trai hay người thân gì gì đó của Thời Niệm.
Thời Niệm chớp chớp mắt, bé nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời này.
Đến gần sẽ bị chú rất hung dữ bắt, nhưng bé muốn tìm daddy mà, daddy đang ở trong cái nhà lớn này này.
Thời Niệm sợ hãi dựa vào đùi Coles, nắm chặt lấy quần cậu ta. Coles coi Alpha nọ như không khí, kéo Thời Niệm muốn tiếp tục đi vào trong.
Alpha vội vàng ngăn cản trước mặt họ: "Này! Hai đứa có nghe gì không?"
“Trú ơi, đừng bắt mà.”
Giọng sữa của bé Omega vang lên tựa như miếng kẹo bông gòn.
Thời Niệm lấy hết dũng khí nói chuyện với người chú Alpha này, ngón tay nho nhỏ của bé chỉ vào Quân bộ, rồi lại chỉ về phía mình: "Daddy, chỗ đó. Niệm Niệm, muốn, muốn tìm daddy."
Những câu phức tạp quá khó khăn để Thời Niệm nói, bé đã phải phối hợp cả ngôn ngữ cơ thể để diễn tả được lời nói của mình.
Thể chất Thời Niệm đã không tốt, giờ lại còn tốn sức giải thích như vậy, hơn nữa trong lòng lại gấp gáp, thế nên trên cái trán trơn bóng đã phủ đầy mồ hôi.
Coles lập tức lấy khăn lông từ trong ba lô nhỏ trên vai ra lau cho bé.
Bấy giờ Alpha mới hiểu được ý của nhóc con này: "À, thì ra ba của nhóc làm trong Quân bộ à, vậy không sao, đi tìm ba đi."
Thấy Coles ôm Thời Niệm đi về phía tòa nhà, Alpha cười phất phất tay với Thời Niệm. Thời Niệm nằm sấp trên vai Coles, cũng cười tươi học theo dáng vẻ của anh ta mà lắc lư tay mình.
Trước cửa cao ốc Quân bộ có thiết bị quét đồng tử, chỉ cần nhận diện không thành công thì sẽ vang lên cảnh báo. Coles không có ý muốn quét đồng tử, cậu ta trực tiếp đặt tay lên cửa, ánh đỏ trong mắt loé lên, cửa lớn lập tức mở rộng.
Nhân viên Quân bộ tầng một vừa nhìn thấy Coles thì lập tức đứng dậy chào kiểu quân đội: "Trưởng quan Coles!"
Sau đó bọn họ cũng nhìn thấy Thời Niệm ở phía sau Coles, bé Omega chỉ để lộ ra đôi mắt đen nhánh to tròn, nghiêm túc nhìn bọn họ.
Những nhân viên quân đội này lập tức hít thở nhẹ nhàng hẳn lại: "Trưởng quan Coles, đứa nhỏ này là...?
Coles cười cười, đặt ngón tay lên môi rồi nói: "Suỵt, đây là cơ mật."
Nhân viên lập tức không hỏi nhiều nữa.
Coles vui mừng kéo Thời Niệm: "Đi thôi, bắt đầu trốn tìm nào!"
_______
*Người máy bionic (đại loại như zay, nhưng mà trong truyện nó sẽ giống người thật hơn á)
*Hằng tinh khác với hành tinh, hằng tinh có thể tự phát sáng và phát nhiệt, còn hành tinh thì không.
*Hoa hồng Manta