Bây giờ Úc Lộ Hàn thật sự không dám dẫn bé ra ngoài, với thể chất hầu như không có sức chống cự của bé, gió thổi qua một tí không chừng sẽ bị bệnh một thời gian mất.
May mắn là Coles đã tìm tới rồi, mặt mày cậu ta cũng đen thủi đen thùi, giống như vừa mới bò ra từ chỗ bụi bặm nào đó vậy, giọng điệu vẫn tràn đầy sức sống như trước: "Tiểu Niệm Niệm, cậu lợi hại thật đó, tớ tìm cậu lâu ơi là lâu mà cũng không tìm được, cậu thắng rồi!"
Coles bẩn thỉu muốn nhào tới ôm Thời Niệm, Úc Lộ Hàn tất nhiên sẽ không cho phép, hắn sải bước chân dài chen ngang giữa hai đứa, giật lấy ba lô trên vai Coles.
Ba lô này là hắn mua, tối hôm qua cũng chính hắn đã bỏ đồ dùng của Thời Niệm vào.
Hắn thuần thục lấy quần áo và sữa bột, bình sữa của Thời Niệm từ bên trong ba lô ra, sau đó pha sữa bột. Trong lúc Thời Niệm uống sữa thì hắn thay quần áo ướt đẫm mồ hôi ra cho bé.
Thời Niệm uống sữa từng ngụm từng ngụm, bé quả thật rất đói bụng, nhưng dù đang uống sữa, bé vẫn không quên hỏi Úc Lộ Hàn: "Uống sữa xong, tìm papa ạ?"
Úc Lộ Hàn: "... Ba sẽ đi hỏi papa thử."
Trí não trên cổ tay hắn tự động liên lạc với Thời Diệc Vũ, đầu kia trí não rất nhanh vang lên giọng nói quen thuộc của Thời Diệc Vũ.
"Có chuyện gì thế?"
Giọng Omega trong vắt, tựa như dòng nước chảy róc rách trong khe suối giữa ngày hè oi ả vậy.
Thời Niệm vừa nghe thấy giọng của anh là lập tức bò lên trên ngực Úc Lộ Hàn, ngọt ngào hô lên với cổ tay của hắn: "Papa ơi!"
"Niệm Niệm?" Giọng nói của Thời Diệc Vũ có hơi kinh ngạc: "Con ở chỗ của daddy sao?"
"Ừm, con nó ở đây." Úc Lộ Hàn dịu dàng xoa nhẹ đầu nhỏ của Thời Niệm: "Niệm Niệm muốn đi tìm em, em có thời gian chăm thằng bé không?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng lật giấy tờ: "Sao thằng bé lại ở chỗ anh thế? Coles thì sao, nó không chăm sóc Niệm Niệm à?"
Coles không vui, bĩu môi nói: "Chủ nhân, rõ ràng tôi vẫn luôn chơi với chủ nhân nhỏ đó, sao ngài có thể phủ nhận nỗ lực của tôi như vậy chứ?"
Thời Diệc Vũ cười lạnh: "Là cậu chơi với thằng bé hay thằng bé chơi với cậu hả?"
Coles cứng họng: "Nhưng bọn tôi cũng chơi rất vui vẻ đấy nhé, bọn tôi còn định đi tìm ngài đó."
Coles là do Thời Diệc Vũ chế tác, vậy nên anh biết rõ tên người máy bionic này không đáng tin cỡ nào, thế nên cũng không thèm nói với cậu ta nữa, ngược lại nói với Úc Lộ Hàn: "Anh đưa con tới đây đi, em bận xong rồi."
Thời Niệm biết mình sắp được đến chỗ papa nên vui lắm, tốc độ uống sữa cũng nhanh hẳn.
Úc Lộ Hàn ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hắn tự an ủi chính mình, ít nhất thì người mà bé Niệm Niệm tìm đến đầu tiên là hắn, hơn nữa, bé con Omega dính lấy papa Omega cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Úc Lộ Hàn lại chán chường thêm nữa.
Bởi vì dường như đứa con trai lớn Alpha của hắn cũng dính lấy papa Omega của nó nhiều hơn là hắn, ngay cả khi thường ngày gọi điện về nhà, người đầu tiên nói đến sẽ là papa.
Nhưng nếu người ở nhà là hắn thì cậu chàng sẽ lập tức hỏi: "Daddy, papa con đâu?"
Hỏi đến mức Úc Lộ Hàn ngứa tay, hận không thể đánh cậu một trận.
Trong lúc Thời Niệm ở văn phòng của Úc Lộ Hàn, liên tục có những người gõ cửa mượn cơ hội báo cáo công vụ để tới len lén nhìn bé cưng trong lồng ngực boss nhà mình.
Thời Niệm cầm bình sữa bằng hai tay, uống chụt chụt từng ngụm, trong không khí tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.
Cả tháng, phòng làm việc của Úc Lộ Hàn cũng chẳng được mấy mống người, thế mà hôm nay lại ra vào không ngừng, hắn cũng đoán được ý đồ của những người này.
Chỉ chốc lát sau, Úc Lộ Hàn đã ôm lấy Thời Niệm, xách theo Coles đi đến chỗ Thời Diệc Vũ.
Trước đó, hắn khoác áo choàng Nguyên soái lên người Thời Niệm, tránh cho những người khác nhìn thấy bé. Những người ở tầng cao nhất đều là những nhân viên nội bộ trong Quân bộ, nhưng những tầng khác thì không chắc vậy.
Úc Lộ Hàn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, đường nét cơ thể cường tráng được phô bày rõ ràng dưới lớp quần áo.
Cánh tay ôm Thời Niệm mạnh mẽ hữu lực, cơ bắp trên cánh tay không được coi là khoa trương nhưng vẫn rất mị lực.
Thời Niệm được bọc trong quần áo, buồn ngủ ngáp một cái, sau đó bất giác nằm sấp trên vai Úc Lộ Hàn rồi ngủ thiếp đi, trước khi mắt khép lại còn đặc biệt dặn dò Úc Lộ Hàn: "Tìm papa, thích papa, muốn thơm thơm..."
Úc Lộ Hàn ghen tị: "Chỉ thích papa thôi sao?"
"Thích daddy, thích cả anh hai nữa."
Giọng của Thời Niệm càng ngày càng nhỏ dần, nhịn không được mà vào giấc, tựa vào trên người Úc Lộ Hàn rồi hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Trong mắt Úc Lộ Hàn tràn đầy ý cười, khi đối mặt với bé con nhà mình, hơi thở máu me mang theo từ trên chiến trường cũng bị cả trăm sự dịu dàng xua tan, chỉ còn lại tình cha con tràn đầy.
Đợi đến khi Thời Niệm tỉnh lại thì bé đã ngồi trên xe rồi, bên cạnh đặt một bó hoa màu xanh bạc, mùi hương thanh nhẹ ấm áp toả ra từ những bông hoa.
"Ngưng Tâm Ngữ."
Thời Niệm gọi chính xác tên hoa, cười rộ lên rồi bổ nhào vào bó hoa, bé nhìn Úc Lộ Hàn bên cạnh rồi nói: "Là papa, thơm quá."
Ngưng Tâm Ngữ là loài hoa đặc trưng của Plante, chỉ nở vào mùa hè nhưng lại mang màu sắc lạnh lẽo của mùa đông.
Ngưng Tâm Ngữ cũng là Pheromone của papa Omega nhà Thời Niệm, cũng là loài hoa mà anh thích nhất, vì thế nên trong nhà thường xuyên trưng bày hoa Ngưng Tâm Ngữ, lúc nào cũng trông thấy chúng nên Thời Niệm cũng biết được tên hoa.
Úc Lộ Hàn rút ra một cành nhỏ từ trong bó hoa lớn rồi đặt vào lòng bàn tay bé xíu của Thời Niệm: "Tặng cho con, hoa hồng nhỏ."
Pheromone của Thời Niệm là hương hoa hồng Manta, vậy nên người nhà cũng hay gọi bé là hoa hồng nhỏ.
Úc Lộ Hàn đặt bó hoa trở về rồi xoa đầu Thời Niệm: "Còn lại thì của papa con nhé."
"Dạ." Thời Niệm gật đầu, yêu thích không buông nhìn đóa Ngưng Tâm Ngữ xinh đẹp này, đột nhiên bé bò lên ghế ngồi tới gần Úc Lộ Hàn rồi thơm lên mặt hắn một cái: "Cảm ơn daddy."
Úc Lộ Hàn nhìn bé tràn đầy thương yêu.
Nhưng ngay khi hắn vừa quay đầu thì thấy Coles đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt sáng quắc, tầm mắt như có như không hướng về phía những bông hoa kia.
Úc Lộ Hàn lập tức thu lại hết tất cả dịu dàng, lạnh băng ôm bó hoa vào trong ngực, dáng vẻ nghiễm nhiên là sẽ không cho cậu ta một đoá nào.
Coles thở dài một hơi như con người, bắt đầu ồn ào: "Bắp cải nhỏ, mảnh đất vàng, hai ba tuổi*..."
(*Đây là lời bài hát dân ca phổ biến ở TQ, nói về hình ảnh một bé gái nghèo đói hiền lành, mồ côi mẹ và bị người khác bạo hành ở nông thôn... Ý thằng quỷ Coles này là Úc Lộ Hàn đang bạo hành ngược đãi nó đó :))) - WA.TT.PAD cmj.jinju
"Cho cậu!"
Úc Lộ Hàn không thể nhịn được nữa, rút ra một cành hoa rồi ném lên người cậu ta, sau đó che hai lỗ tai Thời Niệm, ánh mắt uy hiếp: "Nếu dám ầm ĩ nữa thì tôi sẽ huỷ cậu."
Coles có được hoa nên đương nhiên không hề ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cười xán lạn với hắn.
Úc Lộ Hàn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu ta mà yên lặng dời mắt. Nhìn cậu thiếu niên hiền lành và vô hại thậm chí còn có chút ngốc nghếch này, ai mà có thể ngờ được cậu ta là vũ khí khủng bố nhất trong truyền thuyết đế quốc chứ?
Có lẽ dù có treo một tấm biển trước người cậu ta đi nữa thì người khác nhìn thấy cũng sẽ chê cười bỏ qua mà thôi, sẽ không có một ai tin đó là sự thật cả.
Không lâu sau, ánh sáng trong xe dần ảm đạm xuống, Thời Niệm bám lấy cửa sổ nhìn ra ngoài, đập vào mắt bé là một tòa tháp cao đồ sộ lơ lửng giữa không trung, nó che khuất cả bầu trời và cũng chặn mất ánh sáng.
Đó là tháp Apsu, thánh địa trong lòng các nhà nghiên cứu khoa học.
Nó đại diện cho khoa học và công nghệ tiên tiến nhất của đế quốc, hầu như tất cả các vũ khí năng lượng cao nổi tiếng và các công nghệ thông minh đều đến từ đây.
Tạo vật kinh khủng nhất của Tháp Apsu là người máy bionic quân sự, nghe nói người bionic khủng bố nhất mà bọn họ chế tạo ra có thể dễ dàng tiêu diệt hạm đội tinh tế của kẻ thù, lấy một địch trăm không thành vấn đề.
Nhưng đó là thật hay giả thì không thể biết được.
Bởi vì Apsu quá thần bí, hầu như các nhà nghiên cứu khoa học trong đó đều không bao giờ xuất hiện trước công chúng, chỉ ở hội nghị đế quốc diễn ra mấy năm một lần mới có thể nhìn thấy mặt của tháp chủ hiện tại, hơn nữa tất cả mọi thứ liên quan đến Apsu đều không được lan truyền trên mạng.
Nó đứng sừng sững giữa bầu trời Plante, cách mặt đất chừng trăm mét, từ trường ở dưới đáy của nó khủng bố đến độ đủ để biến những kẻ tự tiện xâm nhập trở thành bột mịn.
"Papa."
Thời Niệm chỉ vào cái tháp cao lớn đấy, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của nó, bé kéo tay Úc Lộ Hàn, liên tục lặp đi lặp lại: "Papa, papa chờ con."
Úc Lộ Hàn hiểu ý của bé: "Ừm, papa đang ở đó chờ con đấy."
Thời Niệm vui vẻ cười rộ lên, bé đưa lòng bàn tay lên miệng, sau đó thổi một cái hôn gió về phía toà tháp kia.
Xe dừng lại bên cạnh Apsu, Úc Lộ Hàn bế Thời Niệm, phía sau là Coles lẽo đẽo đi theo, cả ba đi tới phía dưới Apsu, một tầng lồng năng lượng gợn sóng ngăn trở đường đi của bọn họ.
Úc Lộ Hàn đặt bàn tay lên lồng năng lượng, từng vòng gợn sóng lan từ bàn tay hắn lan ra ngoài, một giây sau, lồng năng lượng mở cửa cho bọn họ bước vào.
Khoảng một tuổi, Thời Niệm đã theo Thời Diệc Vũ tới nơi này, nhưng ký ức khi đó đã rất mơ hồ rồi, bây giờ được vào lần nữa nên hai mắt bé cứ tò mò nhìn dáo dác xung quanh.
Coles cũng biểu hiện rất hưng phấn, giống như một con chó áu áu liên hồi: "Là lá la, mình được về nhà rồi, Coles siêu cấp vô địch hạnh phúc luôn!"
Một chùm ánh sáng bao phủ xuống, Thời Niệm cảm nhận được thân thể lâm vào trạng thái không trọng lượng, bé sợ hãi đến mức ôm chặt Úc Lộ Hàn, ngay cả giọng sữa nho nhỏ cũng phát run: "Daddy, con sợ."
Mùi rượu tequila càng thêm rõ ràng, thần kinh căng thẳng của Thời Niệm được xoa dịu, giọng nói đáng tin cậy của Úc Lộ Hàn khẽ vang lên bên tai bé: "Không sao đâu, có daddy ở đây."
Chưa được mấy giây, đến khi Thời Niệm lại mở mắt ra thì một vùng tinh hà rực rỡ xuất hiện trước mắt bé, hình chiếu toàn cảnh của tinh hệ đang tràn ngập không gian rộng lớn này.
Các tinh cầu di chuyển theo quỹ đạo thực tế, những nghiên cứu viên cứ như vậy đi xuyên qua các hình chiếu, giống như đang làm việc trong một không gian vũ trụ xinh đẹp vậy.
Dù có đến đây bao nhiêu lần đi nữa thì lần nào Thời Niệm cũng bị cảnh tượng này làm cho loá mắt.
Bên cạnh đài thí nghiệm có mấy người mặc bộ đồ thí nghiệm màu trắng đang chuyên chú làm công việc trên tay, nhìn thấy bọn họ tới thì gật đầu rồi chỉ lên trên: "Tháp chủ ở tầng trên cùng ạ."
Tháp Apsu có ba mươi lăm tầng. Vị trí làm việc ở các tầng của nghiên cứu viên được phân bố dựa theo cấp bậc của họ.
Coles trở lại nơi này giống như trở về hang ổ vậy, quàng vai bá cổ hết người này đến người khác: "Cậu em, cậu còn nhớ tôi không? Cậu là người sản xuất phần chân của tôi đó. Ơ này! Cậu cũng ở đây à, sao lúc nào cậu cũng không để ý đến tôi vậy? Cứ như khối băng á..."
Coles chạy tán loạn khắp nơi, cứ bắt được một người là lại nói xàm với người ta.
Thời Niệm thấy vậy thì cũng muốn đi xuống, một giây sau, hai má mềm như bông của bé đã bị một người nhéo lấy.
Bé mờ mịt ngẩng đầu, đối diện với một nghiên cứu viên Omega có khuôn mặt đáng yêu như búp bê, chẳng qua là mặt cậu ta không có tí biểu cảm gì, ngữ điệu khi nói chuyện chỉ có nhịp điệu lên xuống rất nhỏ: "Tháp chủ nhỏ, xin chào nhé, năm nay hai tuổi đúng không nhỉ?"
Thời Niệm sững sờ gật gật đầu, cắn đầu ngón tay theo bản năng, bé liều mạng tìm kiếm trong trí nhớ nhưng bé thật sự không thể biết được chú này là ai.
Úc Lộ Hàn giới thiệu: "Cậu ta là chú Dịch Lê của con."
Thời Niệm không nhớ ra cậu ta nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Trú Dịch Lê, chào trú ạ."
"Là chú mới đúng." Dịch Lê nghiêm túc sửa đúng lại: "Lặp lại theo chú nào Niệm Niệm, là chú, không phải trú."
Vốn dĩ Thời Niệm nói chuyện không được lưu loát lắm, đầu lưỡi sắp bị thắt nút đến nơi: "Tu... Shu... Trú."
2
Dịch Lê: "..."
Thấy hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, Úc Lộ Hàn ho một tiếng rồi nói chuyện với cậu ta: "Dịch Lê, sao cậu lại ở tầng một?"
Dịch Lê là nghiên cứu viên cấp S của hệ không gian, với cấp bậc này của cậu ta thì nên hoạt động ở tầng bảy mới phải, hôm nay gặp cậu ta ở tầng một cũng coi như là chuyện lạ.
"Tôi tan làm rồi." Sắc mặt Dịch Lê vẫn không chút thay đổi, so với Coles sinh động hoạt bát ở bên kia, trông cậu ta càng giống như một người bionic vô cảm hơn: "Chuẩn bị về nhà đây."
Úc Lộ Hàn nhìn thời gian trên trí não.
Thời gian hiển thị: 10:25
Giọng điệu Úc Lộ Hàn mang theo khó hiểu: "Bây giờ tan làm ư?"
"Đúng vậy." Dịch Lê gật đầu, nói với ngữ điệu bình thản: "Tôi chọc giận Boss, anh ấy bảo tôi cút nên bây giờ tôi tan làm."
7
Úc Lộ Hàn: "..."
Thời Niệm: "..."
Nói xong Dịch Lê cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào chùm ánh sáng rồi rời khỏi Apsu, giống như một người bán mình cho tư bản xong rồi tan làm về nhà đúng giờ vậy.
________
Juu: Em bé đáng yêu quá, hỏng diếm hàng nổi nữa, tui muốn mọi người phải quắn quéo vì sự đáng iu này với tui