Daniel bình tình tự nhiên, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Thiểu, năng!"
Hai chữ vô cùng súc tích nhưng lại đánh bại đủ kiểu cãi lại của Coles. Coles phẫn nộ khôn cùng, tuyến lệ bionic sắp tràn ra nước mắt, xung quanh vành mắt cũng đỏ lên, nhìn là biết sắp khóc rồi.
Toàn bộ quá trình Thời Niệm đều đứng ở ngoài, bé không hiểu tại sao đang êm đẹp mà cả hai lại đột nhiên cãi nhau, tay nhỏ vươn lên ôm lấy Coles đang tức phát khóc, mềm mại an ủi cậu ta: "Coles hông khóc, Coles ngoan nha."
"Hu hu hu Niệm Niệm ơi, nó nói tớ là thiểu năng kìa."
Coles khóc lóc ôm Thời Niệm, mắt cún rủ xuống tràn ngập oan ức, xúi giục Thời Niệm: "Bé Niệm Niệm, cậu đừng có thích nó, vứt nó đi được không? Coles hữu dụng hơn nó nhiều."
Thời Niệm rất khó xử, quay đầu nhìn Daniel: "Nhưng... nhưng Daniel là của ông tặng mà."
"Nó mắng tớ, còn mắng dơ bẩn như vậy nữa, nghe là biết không phải loại người máy đứng đắn rồi." Coles lén nhìn con mèo nhỏ hồng nhạt kia, bôi nhọ Daniel ngay trước mặt Thời Niệm: "Bé Niệm Niệm, tụi mình không chơi với người máy hư, vứt nó đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play