Từ đáy giếng vớt lên được một xác ướp cổ phụ nữ, đầu thi thể hướng xuống, chìm ở đáy giếng, hoàn toàn bị thi hóa, da đã rữa ra, màu tím đen, trạng thái nhu thi. Kiểu dáng quần áo và hoa văn đã hoàn toàn hư thối, không thể nhận rõ, từ đồ trang sức trên tay để phán đoán thì chắc thuộc cuối thời Minh.
Khi vớt lên thì xương cốt cơ bản đã hoàn toàn tan hết, thi thể như một bộ áo da, xương sọ căn bẳn đã bị vỡ vụn hòa tan, nhưng rất kỳ quái là khung xương mặt và tóc được bảo tồn rất tốt.
Toàn bộ xương sọ như một chiếc mặt nạ.
Đáy giếng không có chút bùn nào. cực kỳ sạch sẽ, thành giếng được xây bằng đá tảng. Khi thi thể được phát hiện, trên cổ nữ thi có đeo một mặt gương đồng đặc biệt kỳ quái.
Gương đồng cực mỏng, gần như giống mảnh bạc dát phủ lên ngọc tỷ. Cán gương có hình trâm cài tóc, đâm vào giữa xương quai xanh của nữ thi.
Có lẽ là một hiện trường mưu sát cuối thời Minh, xét ra nơi này rất gần Tử Cấm thành, các loại chuyện xưa tương tự đều có thể tưởng tượng ra.
“Điều kiện sinh ra nhu thi là trong môi trường nước acid ở ao đầm, đáy giếng không có bất kỳ vật chất lắng đọng nào, điểm này có chút không hợp lý, bản thân thi thể khi hư thối cũng sản sinh ra lượng lớn tạp chất.” Ngô Tà nói: “Miệng giếng không có khả năng hình thành loại thi thể đó, xem ra là có lý do khác.”
“Nhu thi đúng là hình thành trong môi trường ẩm ướt, nhưng không phải là hình thành ở trong cái giếng đó, điều này khi đó Hắc Nhãn Kính đã kết luận. Cái gương đâm vào xương quai xanh của nữ thi về sau cũng chứng minh là thuộc thời cận đại, vết thương cũng được hình thành khi đã trở thành nhu thi.”
Cảnh sát muốn rút cái gương ra nhưng Hắc Nhãn Kính ngăn lại, hắn ra hiệu cho cảnh sát quan sát.
Phần xương sọ được giữ nguyên trạng, nói lên toàn bộ trọng lượng của đầu tập trung ở trên mặt nữ thi, nếu nữ thi này đứng ở đáy giếng thì vì sức nặng của mặt, đầu sẽ hướng xuống mũi chân, nơi giao nhau trong tầm nhìn của nữ thi, có một mặt gương.
Vì vậy trên thực tế, nữ thi này đang nhìn chính mình trong gương.
Đây cũng là lý do cái gương bị cắm vào ngực nữ thi, nhưng kẻ mang nữ thi ném xuống giếng đã phạm một sai lầm, hắn đem đầu nữ thi hướng xuống để ném vào trong giếng.
Mặt của nữ thi rất nặng, khi đầu bị hướng xuống dưới ném vào giếng, mặt nữ thi hướng về đáy giếng.
“Trên trời rơi xuống một Lâm muội muội, nhưng mặt lại rơi xuống đầu tiên.” Hắc Nhãn Kính giảng giải: “Loại trạng thái đó là điềm cực xấu, sai lầm này không thể phạm phải. Nữ thi bị khai quật ở nơi khác, chuyển đến cái giếng này, chắc là những kẻ đào nữ thi này lên không biết giải quyết thế nào, cao nhân chỉ điểm, nơi này có một miệng giếng. Nhưng nữ thi biến đổi quá quỷ dị, khi bọn họ đang hành sự thì luống cuống tay chân, kết quả không thoát được một kiếp. Muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra trước tiên hãy điều tra từ móng của tòa nhà này, giai đoạn cuối thời Minh, để dùng làm gì, chủ nhân của cái giếng này là ai? Điều thứ hai phải tra rõ là nữ thi này được đào ra ở đâu?”
Một người cảnh sát đi thực hiện, người sau tới hỗ trợ Hoắc lão thái.
Vốn là sự việc đến đây đã cơ bản rõ ràng, nhưng khi Hắc Nhãn Kính rời tòa nhà, lại nói với cảnh sát một câu, hắn nói, Hoắc lão thái nợ hắn nhân tình này, có thể là một món nợ lớn.
Đêm đó, mắt của Hắc Nhãn Kính bắt đầu xảy ra vấn đề.
“Mắt của hắn vốn có bệnh, không thể nhìn rõ nên thường đeo kính đen, nhưng lúc đó còn chưa nghiêm trọng như vậy. Đêm hôm đó, mắt của Hắc Nhãn Kính càng gặp vấn đề nghiêm trọng.” Giải Vũ Thần nói: “Hắn phát hiện con ngươi của mình không có cách nào nâng lên nhìn phía trên, chỉ có thể nhìn mặt đất trước mặt.”
“Giống như nữ thi kia?” Ngô Tà hỏi.
Giải Vũ Thần làm một động tác ý là ‘chịu thua’, bởi vì rất khó hình dung, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắc Nhãn Kính suy nghĩ một buổi tối, tình trạng này rất kỳ quái, quỷ dị không cách nào hình dung được, anh ta nhớ lại tư liệu khi đó, bỗng nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra.” Giải Vũ Thần nói: “Có cái gì bò lên lưng anh ta, chỉ cần anh ta mở mắt liền đè đầu anh ta xuống.”
Thi thể bị cháy đi lên sân thượng khi đó chắc cũng là tình trạng này, vì thế dấu chân nhựa đường mới có thể sâu như vậy.
Hắc Nhãn Kính cũng dự đoán được mình có khả năng sẽ bị vạ lây, nhưng hắn chưa nghĩ tới tình huống sẽ là như vậy.
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, một tuần sau ngay cả ngẩng cổ anh ta cũng không làm được, một lần rửa mặt, anh ta suýt chết đuối ngay trong bồn rửa mặt.
Hắn đến cục cảnh sát lấy cái gương, đặt trước mũi chân của mình, sau đó cúi đầu nhìn, hắn không thấy rõ lắm trên lưng hắn bị cái gì đè, chỉ thấy trên bả vai mình thõng xuống hai cánh tay. Lại một tuần nữa trôi qua, tình hình như cũ vẫn không tốt hơn, người bình thường vào lúc này hẳng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng tâm tình Hắc Nhãn Kính thì ngược lại, hắn cảm thấy rất thú vị, nhưng đồng thời cũng thấy bực mình.
Giải Vũ Thần nhắm hai mắt lại, nói: “Nói rõ hơn là, hắn tức giận, bắt đầu chuẩn bị đối phó với thứ trên lưng mình.”
Hắc Nhãn Kính ở trong phòng mình, bịt kín hai mắt mình lại, bắt đầu huấn luyện chính mình sinh hoạt không cần đến mắt, nghị lực của hắn rất phi thường, chỉ nửa năm, hắn hoàn toàn không mở mắt.
Hắn nhanh chóng thích ứng với cuộc sống không cần thị giác, bản thân lối sống của hắn vô cùng đơn giản, không cần mắt hầu như không có ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của hắn.
Trong lúc này, Hoắc lão thái tra được lai lịch 13 người kia, nhóm người này đều là thợ mộc đến từ nơi rất xa, còn nữ thi kia được vớt lên từ một ao đầm ở Hưng An. Nữ thi đó đứng thẳng, chìm trong ao, tóc rất dài. Khi bọn họ móc lên thì phát hiện loại cỏ nước này và tóc của nữ thi đều cuốn lại một chỗ. Khi mang thi thể lên, bọn họ cắt bỏ tóc của thi thể, mang đi toàn bộ trang sức trên người thi thể.
Ban đêm, mắt của tất cả 13 người đó đều xảy ra vấn đề, bọn họ bắt đầu không nhìn rõ, giống như trước mắt có một màng nước. Tất cả đều cảm thấy ẩm ướt. Đi bệnh viện khám, bọn họ đều bị một tầng vết bẩn kỳ quái bao trùm lên võng mạc.
Về sau đi xét nghiệm, bọn họ phát hiện, vết bẩn này là một loại rêu thủy sinh, bám vào trên võng mạc, vậy mà vẫn sống và không ngừng sinh trưởng.
Những người đó có tập quán mê tín, nghĩ chuyện này có liên quan đến việc đào nữ thi kia lên, có lẽ đã dính phải cái gì không lành, vì vậy đã tìm một bà đồng có tiếng ở bản địa.
Nghe đâu bà đồng đó rất thần thông, nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền nói phải đem cỗ thi thể này đưa đến một miệng giếng ở Bắc Kinh.
Hiện tại đã tìm được đệ tử của bà đồng kia, phần lớn tin tức đều do người này cung cấp, về sau cũng chứng thực được, cỗ thi thể bị chết cháy trên sân thượng chính là bà đồng đó.