13 cỗ thi thể lúc trước đều là thi thể đàn ông, cỗ thi thể thứ 14 là thi thể một phụ nữ, thi thể gần như bị cháy sạch hoàn toàn, da và mỡ đã cháy hết toàn bộ, khi bọn họ phát hiện thi thể này thì thi thể đang đứng.

Người phụ nữ này đứng trên sân thượng, bị cháy gần như hoàn toàn.

Mà trên thực tế, sân thượng không bị cháy, lửa chỉ cháy nhựa đường trên sân thượng, người phụ nữ này bị cháy từ hành lang đi thẳng lên sân thượng, nhìn từ dấu chân nhựa đường, lúc đó người này đã bị cháy gần hết.

Đây thật sự là điều cực kỳ không bình thường, bỏng là một loại đau đớn kịch liệt, con người không thể chịu đựng loại đau đớn này mà còn có thể đi lại. Cho dù có thể thì cũng không có cách nào đi được một cự ly dài như vậy.

“Đó là một vụ án chưa được giải quyết.” Giải Vũ Thần cũng dựa vào một cái đệm, nằm trên sofa của mình. “Cục công an lúc đó cũng bó tay, chồng của Hoắc lão thái là một người rất kiên định với chủ nghĩa duy vật, coi thường nghề nghiệp của chúng tôi, là do Phó bộ trưởng bộ công an khi đó lén tìm đến Hoắc gia, muốn biết chuyện này là như thế nào. Chuyện xảy ra ở gần Trường An, có người ở cấp trên muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Trong Lão Cửu Môn chắc là Hoắc lão thái khó sống nhất, cuối cùng lại gả cho một sĩ quan coi thường nghề này, Hoắc Tiên Cô sống cũng không được thoải mái đi.” Ngô Tà lẩm bẩm nói: “Hay có lẽ, chỉ vì gia tộc yêu cầu.”

“Cậu càng lúc càng bà tám.” Giải Vũ Thần thở dài, ánh mặt trời chiều từ cửa sổ chiếu vào, làm cảnh vật đều trở nên ấm áp. Hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng Hắc Nhãn Kính đi vào đại viện của bọn họ trong một buổi chiều 11 năm trước.

Hoắc lão thái thái sinh hoạt trong một bầu không khí chính trị rất nhạy cảm, không chỉ vì quan hệ giữa bà và chồng bà, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng đến chồng mình trong bộ máy quyền lực, khi ở vào tình huống có quyền cao chức trọng, so với người bình thường thì cuộc sống như ở trên băng mỏng. Vì thế bà đã nhờ đến Trần Bì A Tứ, trên người Trần Bì A Tứ có mười mấy lệnh truy nã trong nhiều thời kỳ, chỉ cần bị bắt là có thể bị bắn chết ngay, dĩ nhiên sẽ không tự mình ra mặt, cuối cùng người đến xử lý chuyện này là một người đeo kính râm.

Tuy đã qua 11 năm, nhưng Giải Vũ Thần nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Nhãn Kính, anh ta đã mang dáng vẻ đó, 11 năm hầu như anh ta chẳng có gì thay đổi. Vì thế hắn cũng không biết được tuổi thật của người này. Mà bản thân tính cách của người đó cũng làm người ta khó nhận rõ, từ đứa nhóc mười mấy tuổi đến người trung niên, dường như tính cách của hắn cũng không thay đổi đột ngột. (???)

Hắc Nhãn Kính ngồi uống trà trong đại viện của bọn họ, Hoắc lão thái và Giải Vũ Thần ngồi bên, nghe Hắc Nhãn Kính và mấy người công an giải thích tình huống.

Anh ta nhìn ảnh chụp hiện trường, tấm đầu tiên anh ta đưa ra là tấm chụp trên sân thượng, tấm ảnh chụp dấu chân nhựa đường cháy dở.

Bởi vì không điều tra rõ được lai lịch của bất kỳ người nào trong 14 cỗ thi thể này nên cũng không có bất kỳ tư liệu cơ bản nào, anh ta nhìn chằm chằm ảnh chụp vết chân một hồi lâu rồi nói: “Nhất định còn có cỗ thi thể thứ 15, các anh đã không tìm ra.”

Bọn họ đều không rõ, đối với Giải Vũ Thần mà nói, chuyện này thuộc về phạm trù huyền học, trong Cửu Môn ngoại trừ Tề Môn Bát Toán thì những người khác đều rất bài xích chuyện này.

Đạo mộ tặc nhất định luôn hi vọng trên đời không có quỷ thần, ngay cả khi trong cuộc sống của họ phải chấp nhận một số thực tế.

“Vì sao?” Một người cảnh sát hỏi.

“Vết chân quá sâu, muốn để lại một dấu chân đầy nhựa đường cháy sâu như vậy thì thể trọng người này phải rất lớn.” Hắc Nhãn Kính ăn các loại điểm tâm tinh xảo thời dân quốc do Hoắc lão thái tự tay làm, vừa lộ ra vẻ mặt cực kỳ tán thưởng.

“Sau giải phóng người ta không sống lịch sự được như vậy.” Hắc Nhãn Kính nói với Hoắc lão thái: “Thật giống mùi vị đầu bếp nhà tôi làm khi tôi còn bé.”

Ngô Tà cười đến ho khan, “Hắn thực sự nói như vậy?”

Tiểu Hoa cười một tiếng, Hắc Nhãn Kính tiếp tục hỏi cảnh sát: “Gần đó có người nhìn thấy một nữ tuyển thủ đô vật đi vào tòa nhà đó sao? Nếu như không có, như vậy người phụ nữ này lúc bị cháy đi lên sân thượng, trên người còn cõng một người, hay có lẽ là một vật.”

Hai người cảnh sát nhìn nhau, mặt đều biến sắc: “Anh chắc chứ?”

“Không tin tôi thì đừng gọi tôi đến.” Hắc Nhãn Kính nói, “Tuy nhiên chuyện này không quan trọng, cỗ thi thể này nhất định ở nơi mà các anh không tìm được.”

Hắc Nhãn Kính rút ra một cái bút máy, cầm tay một người, vẽ mặt bên của tòa nhà trên tay anh ta: “Tòa nhà có tổng cộng bảy tầng, 13 thi thể phân bố ở 13 căn phòng khác nhau trong tòa nhà, 13 người này đều bị chết đuối ở một nơi khác. Một người phụ nữ Trung Quốc, chỉ có thời gian một buổi tối, muốn đem 13 cổ thi thể từ nơi khác chuyển đến tòa nhà này, dời đến những gian phòng khác nhau, sau đó còn đốt lửa. Trong lầu không có thang máy, làm sao có thể làm được. Vì thể, những thi thể đó đều chết đuối ngay tại tòa nhà. Tòa nhà đó có điều kiện gì có thể khiến người ta chết đuối không?”

“Nhà vệ sinh?” Một người cảnh sát hỏi lại.

“Ở bồn rửa tay trong nhà vệ sinh sao?” Hắc Nhãn Kính nói: “Cho dù anh có là con chó cũng không nhất định có thể chết ngộp. Trong tòa nhà này nhất định có một diện tích lớn chứa nước, có thể làm người ta chết đuối. Trên tầng bảy không thể có, các anh nên tìm ở gara và tầng một.”

Lúc đó Giải Vũ Thần đã cơ bản hiểu được ý nghĩ của Hắc Nhãn Kính, hắn biết nhất định Hắc Nhãn Kính cũng là dân trong nghề.

Hắn không đưa ra ý kiến, lúc đó mặt mũi hắn còn quá non nớt, đưa ra ý kiến chỉ lãng phí hơi sức.

Sau đó bọn họ lại trò chuyện về một số lối sống xa xỉ phung phí, Giải Vũ Thần hiểu được, Hắc Nhãn Kính hẳn là thuộc lớp người còn lại trong số ít người thuộc tầng lớp quý tộc cuối cùng.

Sau khi cảnh sát trở về, kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ tầng trệt và gara, cũng không phát hiện bất kỳ chỗ nào có nước, nhưng cũng cũng không phải hoàn toàn không có bất kỳ phát hiện nào, bọn họ phát hiện một khu vực trong gara, mặt tường có hiện tượng rạn nứt hàng loạt, giống như tòa nhà đang bị chìm trong nước.

Đây là tòa nhà có từ thời kỳ chiến tranh, lại ở phương bắc, loại hiện tượng này không thể nào là vấn đề chất lượng hoặc là vấn đề địa chất, chỉ có thể nói, có khả năng tình trạng địa chất dưới móng tòa nhà này khác với tình trạng khi bắt đầu xây dựng, xảy ra biến đổi địa tầng.

Những vết nứt đều rất mới, loại biến đổi này hẳn là mới xảy ra trong vòng một năm.

Hắc Nhãn Kính được mời đến hiện trường, anh ta kiểm tra xung quanh, cuối cùng dừng lại trước một lỗ hổng, hắn đi vào lỗ hổng trong gara này được ba giờ thì phải nằm đi vào. Cuối cùng, hắn cho đập lỗ hổng đó ra.

“Phía dưới là một cái động lớn, trong động toàn nước đọng, độ dày khối xi măng đó chỉ có hai ngón tay, phía dưới là các thanh gỗ và thanh thép, mặt xi măng bên ngoài đã cũ. Bọn họ kiểm tra động nước đọng đó, sâu không thấy đáy, không biết thông tới chỗ nào.”

“Đạo động?”

“Chưa được coi là đạo động.” Giải Vũ Thần nói: “Máy bơm rút nước hai ngày, hút sạch nước trong đó, đây là một miệng giếng, bọn họ tìm được ở đáy giếng cỗ thi thể thứ mười lăm, nhưng lại không giống với những gì họ nghĩ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play