Dừng! Dừng!” Giải Vũ Thần nói tới chỗ này, Ngô Tà đã bảo ngừng: “Càng lúc càng khoa trương, tình tiết lúc đầu còn có thể tin, về sau quá cẩu huyết. Cậu không cần bịa ra câu chuyện khoa trương như vậy để dỗ tôi ngủ đâu.”

Giải Vũ Thần liền cười: “Làm sao cậu biết tôi không nói thật, biết đâu chuyện chính là như vậy?”

“Nghe không giống chuyện thật, hơn nữa cậu bỗng nhiên tăng nhanh tiết tấu câu chuyện, chứng tỏ cậu sợ quá nhiều chi tiết sẽ không thể đáp ứng.” Ngô Tà nói, “Bị người ta lừa thì tôi là chuyên gia.”

Giải Vũ Thần trầm mặc một hồi, hít một hơi, Ngô Tà nói những lời này làm hắn cũng có cảm giác hít thở không thông.

Quả thực, sự việc phía sau là hắn hư cấu, rốt cuộc 11 năm trước đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng cái gì làm Hắc Nhãn Kính không thể rời kính râm, hắn cũng không biết.

“Sau khi rút sạch nước trong miệng giếng, tòa nhà đã bị niêm phong, trong đại viện không còn ai đề cập đến chuyện đó nữa. Lần thứ hai tôi nhìn thấy Hắc Nhãn Kính, mắt hắn đã gặp vấn đề vô cùng nghiêm trọng.” Giải Vũ Thần nói: “Tôi chỉ chắc chắn một việc, khi đi xuống miệng giếng đó cũng chỉ có một mình Hắc Nhãn Kính.”

Trong nghề này mỗi người đều có một chút chuyện cũ năm xưa, nói ra, cho dù dùng giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, người xa lạ nghe xong cũng sẽ thổn thức. Đáng tiếc Ngô Tà quá quen thuộc đối với việc này.

Đây là một truyền kỳ trong nghề không ít, trong cái nghề này, làm cho người ta kinh ngạc nhưng cũng cố gắng đạt tới là một gia đình ổn định, yên bình, có lẽ nói, làm một người bình thường rồi chết một cách bình thường. “Hắn cứ như vậy mà chết già?” chỉ sợ là câu làm cho người ta rất thèm muốn và giật mình.

Hắn có hứng thú với câu chuyện về đôi mắt của Hắc Nhãn Kính hay không? Nói thật là hiện tại hắn đã hoàn toàn không có hứng thú.

Nếu nói lòng hiếu kỳ có một định mức nào đó thì lòng hiếu kỳ của hắn đã tiêu hao gần hết, cuộc đời này sợ rằng sẽ không còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì nữa. Nếu như có một việc, người khác tới hỏi hắn, anh biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không? Phản ứng đầu tiên của Ngô Tà có lẽ là chán ghét và sợ hãi.

Hắn vẫn tiếp tục nghe, hắn muốn hiểu rõ người này ở mức độ lớn nhất, người này vào 11 năm trước, mắt xảy ra chuyển biến xấu, tuy là không có khả năng khoa trương như lời Giải Vũ Thần, nhưng phán đoán từ nửa đầu của câu chuyện 13 cỗ thi thể, mắt hắn gặp vấn đề hẳn có liên quan đến chuyện này.

Hắn chỉ là một người thuận nước đẩy thuyền, cuối cùng lại gặp kết quả như vậy, mà cách đối nhân xử thế của Trần Bì A Tứ thì Ngô Tà cũng rất rõ ràng, Hắc Nhãn Kính chỉ có thể tự chịu hậu quả này. Cho đến bây giờ, nhìn tình trạng của hắn, chí ít hắn là người vô cùng cứng cỏi và lạc quan.

Người như vậy, cơ bản là có thể tín nhiệm từ nét mặt. Hơn nữa, người này sẽ lo chuyện bao đồng, đây không phải là diễn xuất để gây ấn tượng cho một nhóm người nào đó.

Đáng tiếc, tin tức Giải Vũ Thần biết đến về Hắc Nhãn Kính, cơ bản cũng chỉ có như vậy. Khi nghe xong một số tin tức quan trọng trong đời một người, tính chất thần bí của người này cơ bản sẽ biến mất. Ngô Tà sau khi nghe xong đột nhiên cảm thấy Hắc Nhãn Kính trở thành một người bình thường.

Giải Vũ Thần nói tiếp về các chi tiết liên quan và các loại dự đoán, phân tích vô cùng đặc sắc, nếu ghi chép lại sẽ thành dàn ý của một tiểu thuyết trinh thám ly kỳ. Ngô Tà lại thực sự bắt đầu buồn ngủ, ý thức của hắn mơ hồ, từ từ ngủ mất.

Thanh âm của Giải Vũ Thần càng ngày càng nhẹ, cho đến khi hô hấp của Ngô Tà bắt đầu nặng dần, hắn mới ngừng nói.

Ngô Tà được đắp chăn, cửa sổ đã kéo rèm, nằm ở sofa trong quán cà phê cho đến tận khi đóng cửa. Khi hắn tỉnh lại, Giải Vũ Thần đã đi rồi, cổ họng hắn khô khốc, vô cùng khó chịu, nhưng giấc ngủ lâu lắm mới có được này đã cứu vớt hắn.

Hắn cũng không nghe được tin tức quyết định từ Giải Vũ Thần, nhưng hắn cũng hiểu rõ, trong nghề này không ai có thể tự nhận là biết rõ người khác.

Tuy nhiên hắn vẫn đưa Hắc Nhãn Kính về đội hình mình có thể tin tưởng, đây là canh bạc lớn nhất, cũng là canh bạc trụ cột nhất. Cơ sở của sự tin tưởng này là lời nhắn Hắc Nhãn Kính mang ra, đương nhiên, loại tin tưởng này vẫn có biện pháp phòng bị.

Tin tưởng đến mức độ này đã là giới hạn cao nhất mà Ngô Tà có thể làm được.

Khi hắn rời quán cà phê đã là nửa đêm, trong tai tràn ngập cái người ta gọi là âm nhạc, thuốc vẫn tiếp tục hút. Suy nghĩ của hắn cũng không đứt đoạn, hắn đi thẳng tới chân cầu Tứ Nguyên, bấm điện thoại gọi cho Hắc Nhãn Kính.

Đây là một buổi tối bình thường, Ngô Tà quyết định đồng minh then chốt cuối cùng, lợi thế trên tay hắn không nhiều lắm, mỗi lần đều là lấy trứng chọi đá, nhưng tình thế đã không cho hắn tiếp tục có bất kỳ oán trách nào.

***

Lúc này hắn vẫn chờ đợi tin tức từ Bắc Kinh, chờ đợi tin một người đã chết. Ngày này đến rất nhanh chóng, khi ngọn lửa ngầm bắt đầu bùng cháy, hắn biết mình không có cách nào ngăn cản.

Cho tới bây giờ, mỗi buổi tối Ngô Tà đều mơ thấy lần cuối cùng gặp mặt Giải Vũ Thần. Từ trước đó, hắn đã giống như Tiểu Hoa, để lộ toàn bộ ý nghĩ của mình ra ngoài mặt, nhưng khi một ngày kia, tất cả bắt đầu, đó cũng là ngày cuối cùng sự an bình vẫn tồn tại ngoài mặt hắn.

Đúng vậy, chỉ là ngoài mặt, không phải hắn không tin tưởng người bạn đã từng giúp hắn vô số lần, chỉ là hắn ép buộc chính mình không tin bất kỳ kẻ nào. Mỗi ngày chờ đợi tin tức này đối với hắn mà nói đều biến thành sự hành hạ đáng sợ.

Ngô Tà lại một lần nữa tỉnh lại từ trong mơ, trong thoáng chốc, hắn cảm giác mình vẫn đang ở trong quán cà phê Nam La Cổ Hạng, vừa tỉnh lại trong một buổi chiều ấm áp.

Hắn chỉ là tỉnh lại trên ghế lái phụ, nguyên nhân là vì xe dừng lại.

Hắn sờ vào túi ngực, muốn tìm một gói thuốc lá, nhưng phát hiện đã hết thuốc.

Dừng ở đây thôi, thói quen hút thuốc lá của mình nên dừng ở đây thôi, đây là dự định của hắn, một điếu cuối cùng hắn đã hút xong lúc dừng ở trạm nghỉ, hiện tại hắn không cần hút thuốc, cũng không thể hút thuốc nữa.

Xe dừng lại trên đèo, một tiểu lạt ma dắt hai con ngựa con, bày một hàng quà vặt ở miệng núi.

Đoạn đường về sau không thể lái xe vào, chỉ có thể cưỡi ngựa.

“Ông chủ, tôi sẽ nhớ anh.” Vương Minh nói. Lái xe đường dài làm anh ta rất đờ đẫn, trên mặt lộ vẻ uể oải, biểu cảm cũng có một loại sợ hãi không cách nào đối mặt với tình cảnh này.

Ngô Tà đưa cho anh ta một phong bì: “Đây là tiền lương và hoa hồng mấy năm nay của cậu, cậu bị đuổi việc rồi, Sau khi trở về đóng kỹ cửa lại, tìm một công việc khác tốt hơn đi.”

Vương Minh tiếp nhận phong bì, độ dày phong bì cho anh ta biết tiền bên trong không ít, anh ta run lên.

“Xe tặng cho cậu. Già đầu rồi, đừng có chơi game nữa, biết không? Đi thẳng về đi, cậu ở đây tôi sợ tôi sẽ lại do dự.”

“Biết rồi.”

Ngô Tà đẩy cửa xuống xe, vỗ áo lạt ma trên người, hắn không mang theo gì cả, ngoại trừ bộ quần áo này và cặp kính mắt, hắn đi tới bên cạnh tiểu lạt ma kia, chào một cái.

Tiểu lạt ma dắt ngựa tới trước mặt hắn. Sau lưng truyền tới tiếng de xe của Vương Minh, xe từ từ đi xa, tất cả những gì trong quá khứ, trong nháy mắt đều không còn liên quan gì với hắn nữa. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play