Lê Thốc cố hết sức chuyển động đầu, căn phòng này rất bình thường, không bài trí quá nhiều thứ, cảnh vật sau rèm cửa nhìn không được rõ nhưng có thể cảm thấy ánh mặt trời rất chói chang. Màu sắc trộn lẫn làm nó cảm thấy không thoải mái.
Nó cố gắng muốn nói thêm, tiếp tục cãi lại người áo đen, nhưng cơ thể nó quá mệt mỏi, mệt mỏi rã rời ngăn cản tính ương bướng và nổi loạn của nó, cũng làm cho nó thấy phiền.
Nhiều lời cũng vô ích, bây giờ mình còn có thể làm thế nào.
Lê Thốc trầm mặc trong chốc lát, thẫn thờ nhìn rèm cửa sổ, người áo đen cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ngồi bên cạnh nó, dường như cũng không muốn nói thêm cái gì, hai người trầm mặc ít nhất hai giờ đồng hồ, Lê Thốc mới nhận ra người áo đen vẫn đang ngồi bên cạnh.
“Ông không cần nghỉ ngơi sao?” Nó hỏi, lúc này phát ra âm thanh đã không còn khó khăn như lúc trước.
“Tôi có thể nghỉ ngơi vào bất kỳ lúc nào và bất cứ nơi nào, giấc ngủ của chúng tôi rất ngắn.” Người áo đen nói: “Từ khi 7 tuổi bắt đầu nhận sự huấn luyện đã có giấc ngủ như vậy, thời kỳ đó giống như ở địa ngục vậy.”
Vậy ông nhất định chưa từng học qua cấp ba, Lê Thốc thầm nghĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT