Được rồi, tao không mượn con chó này nữa, dắt chó đi ngay cho tao, tao với hai thằng em muốn đi uống vài chén.” Râu quai nón nói: “Thằng em, đừng nghịch con chó này nữa, lúc về anh mua cho chú chó ngao Tây Tạng, con chó này vừa già vừa xấu, nuôi không được bao lâu.”
Không ai có động tác gì, lồng sắt của lão Hắc ở sau lưng Lê Thốc cách có ba mét, vài người ở bên cạnh lồng sắt, có người ngồi xổm, có người ngồi trên lồng sắt, nhưng không ai có phản ứng gì.
“Mẹ nó!” Râu Quai Nón mắng một câu, chỉ một vòng người chung quanh: “Thì ra bọn mày đang chơi tao. Muốn cướp người từ tay tao phải không? Tao đã nói làm sao lại cho tao mượn chó dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng bọn mày nịnh nọt tao, thì ra là muốn cướp người của tao!”
“Lão Hắc tự quyết định chuyện của nó, mày nghĩ nó nghe lời chúng tao sao?” Có người nói: “Chúng tao mượn nó từ tay Nhị gia tốn bao nhiêu hơi sức mày biết không? Mày nghĩ bọn tao là chủ nó nên có thể cho mày mượn chắc. Tao nói cho mày biết, lão Hắc giúp mày là tự nó muốn giúp mày, bây giờ nó thích cậu nhóc này là do tự nó thích cậu nhóc này. Nếu đúng là em họ của mày thì mày cứ để em họ mày chơi với lão Hắc.”
Lê Thốc bật cười, nhìn con chó mực, trong thất vọng đau khổ bỗng xuất hiện một chút an ủi, nó hoàn toàn không nghe người xung quanh nói gì nữa, trong mắt chỉ có con chó mực này.
Râu Quai Nón có phần tiến thoái lưỡng nan, hắn suy nghĩ một chút, nói với Lê Thốc: “Nếu không thì anh em mày với người bạn mới kia về chỗ chúng ta mà đùa nghịch?”
Lê Thốc nói: “Ông đã làm trái giao hẹn giữa chúng ta, ông dựa vào cái gì còn nghĩ tôi còn có thể nghe lời ông?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play