Lê Thốc nằm úp xống giường, lưng hướng lên trên, mấy người lực lưỡng giữ chặt tay chân cậu không để cậu cựa quậy. Thân trên của cậu để trần, ông chủ kia nhanh chóng mở đèn pin trên điện thoại di động soi kỹ từng chi tiết trên lưng cậu, mắt hầu như dán sát tấm lưng kia để quan sát vết sẹo.
Lê Thốc chọn để người ta khống chế là vì cậu nhận ra mình không còn cách nào khác cả, bất kể cậu muốn làm gì lúc này đều phải nghĩ đến Lương Loan trước tiên, hơn nữa dù cậu có phản kháng thì cũng chẳng có tác dụng gì lớn, nếu như chọc giận đối phương, e rằng hậu quả càng nghiêm trọng. Mặt khác, cậu có thể cảm giác được, những người này tuy vừa nhìn giống như một đám lưu manh nhưng dường như không phải dạng thích lấy mạng người khác, nếu không sẽ không cần nhiều lời với cậu như vậy.
Đó là lý do cậu chọn đầu hàng, giống một con gà bị người ta đè xuống mổ xẻ. Trong lòng cậu cũng cảm thấy kỳ quái, sau lưng mình là một đống vết thương chằng chịt kinh khủng, ảnh chụp cũng đưa cho bọn họ rồi, họ còn muốn xem lưng cậu làm gì? Còn chú thích sao, cho dù có chú thích thật đi nữa thì ảnh chụp cũng rất rõ ràng. Lẽ nào, đúng như Vương Minh nói, có người để lại vật gì ở vết thương trên lưng cậu, cho nên họ mới phải kiểm tra cẩn thận như thế? Vậy chẳng phải là xong đời sao, lần này thực sự tiêu chắc rồi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cậu cảm giác được tay của ông chủ kia đang cẩn thận ấn trên lưng cậu. Vết thương kia vẫn chưa khép miệng hoàn toàn, ấn một cái liền đau nhức vô cùng, nhưng cậu cũng không dám kêu, chỉ cắn răng chịu đựng.
Lúc này Lê Thốc nghe được tiếng Lương Loan: ” Anh nên đi rửa tay đã, nếu không sẽ làm vết thương của cậu ấy nhiễm trùng.”
Ông chủ kia nói: “Trước khi pha cà phê tôi đã rửa tay.” Nói xong liền lấy ra thứ gì đó từ thắt lưng.
Lê Thốc muốn ngẩng đầu nhìn nhưng không nhìn được, nghe âm thanh phát ra thì vật kia dường như lấy ra từ chùm chìa khóa, trong lòng cậu bắt đầu sợ hãi. Quả nhiên, Lê Thốc lập tức cảm giác được thứ gì lạnh như băng theo tay ông chủ kia trượt xuống, hình như là lưỡi dao.
” Anh muốn làm gì?” Lương Loan lập tức mắng, “Vết thương của cậu ấy chỉ vừa mới khâu lại, đều đã kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không còn gì nữa.”
Ông chủ kia hoàn toàn không để ý. Trong cơn đau nhức, từng mũi khâu sau lưng Lê Thốc bị cắt ra. Lương Loan không kiên nhẫn nhìn tiếp, mắng to: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Mới nói được một nửa đã bị một người bóp cổ, không phát ra được thanh âm nào nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play