Trong quá trình dùng bữa, Lê Thốc vẫn luôn nghe Lương Loan và Vương Minh nói chuyện. Vương Minh rất kiên nhẫn, không hỏi Lê Thốc bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cùng Lương Loan nói chuyện câu được câu chăng. Nghe đối thoại của bọn họ Lê Thốc càng ngày càng nghi hoặc.
Lúc ban đầu Lê Thốc phán đoán người tên Vương Minh này có khả năng là nhân viên trong bệnh viện tâm thần, bằng không sao lại có thể có đồng nghiệp biến thái như thế, hoặc có khi còn là xã hội đen, Hoàng Nghiêm có khả năng liên quan đến vụ buôn bán xấu xa nào đó, Vương Minh là đồng bọn của hắn, hiện tại muốn dùng tiền để chặn miệng mình. Tuy nhiên nghe tiếp, Lê Thốc lại phát hiện không đúng, từ những lời nói vụn vặt của người này càng lúc càng làm cho cậu cảm giác được hắn chỉ là một người buôn bán nhỏ. Bởi vì trong lúc nói chuyện, Vương Minh nhiều lần nhắc tới những từ ngữ như hàng hóa, cửa hàng, ông chủ…., cảm giác như bán bánh ngọt hay hoa quả khô ven đường. Tuy nhiên, Lê Thốc cho là mình rất biết nhìn người, tuy nói là buôn bán nhỏ nhưng chắc cái gọi là buôn bán nhỏ của hắn không giống với những người khác, bởi vì trong cách ứng xử, khí chất của Vương Minh hoàn toàn không giống người bình thường.
Có một khoảng cách, làm cho người ta cảm giác, những chuyện người này nói ra, toàn bộ đều không quan trọng, bí mật thật sự để ở sâu trong lòng hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không hé răng nửa lời.
Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Lê Thốc còn nghe được một việc, có vẻ như ông chủ của Vương Minh là một nhân vật quan trọng và hết sức lợi hại.
“Anh ta đã thay đổi rất nhiều so với một năm trước.” Vương Minh hay dùng những lời này để hình dung ông chủ của hắn, trừ những chi tiết này ra cũng chẳng để lộ thêm điều gì.
Lương Loan giống như rất có hứng thú với ông chủ của Vương Minh, thường vô tình hay cố ý đem câu chuyện hướng tới chủ đề này, thế nhưng Vương Minh luôn có thể nhẹ nhàng gạt đi. Lương Loan thực sự đã đổ nghiêng đổ ngả, không ý thức được người đàn ông này chỉ đang trả lời lấy lệ.
Đương nhiên, nhiều năm sau Lê Thốc nhớ lại tình huống này mới hiểu được Lương Loan cũng không phải như vậy, chỉ là khả năng nhìn người của mình khi đó còn kém mà thôi.
Cơm nước xong bọn họ đi tới khách sạn đối diện. Tổ hợp như thế này quả thật rất kỳ quái, một nam một nữ mang theo một học sinh trung học, học sinh trung học còn mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện. Cái tốt là trong xã hội này chỉ cần có tiền thì sẽ không gặp phải vấn đề gì mấy, vì vậy, tổ hợp kỳ quái này ngược lại cũng không gặp phải phiền phức gì.
Vương Minh đặt một căn phòng sang trọng, Lê Thốc giống như Lưu Mỗ Mỗ tiến vào đại quan viên. Khi cậu bị cái sofa lớn trong phòng khách làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT