Lê Thốc nói chuyện qua điện thoại với Tô Vạn thấy chưa hiểu gì lắm, vài vấn đề vẫn chưa giải đáp được, nghe thấy bên đó lùm xùm hỗn loạn có vẻ như người nhà của cậu cũng ở cạnh cậu, đành phải cúp điện thoại.
Lại bắt xe đi sang nhà Tô Vạn, trong lòng Lê Thốc thầm than, nếu Tô Vạn đang bị đánh, lúc mình bước vào chắc sẽ ngại lắm đây. Nhưng mà xuống xe taxi đã thấy Tô Vạn đứng trước cổng ấy chờ cậu, đợi thằng bạn trả tiền xong, không nói lời nào kéo cậu lên lầu.
Vào phòng Tô Vạn, Lê Thốc liền thấy cái thứ to đùng kia đang nằm ngang trong phòng Tô Vạn, giống y chang cái quan tài cỡ lớn. Ngôn từ của Tô Vạn quá nghèo nàn, căn bản không miêu tả được kích thước thật sự của nó, nó phải to gần bằng cái giường của hắn.
“Làm sao mà mang được vào đây?” Lê Thốc liền hỏi, “thứ này không bê qua cửa được.”
“Đem lên ban công rồi đẩy vào.” Tô Vạn nói, “Cha tao gợi ý cho tao, dùng dây chằng còn thừa đợt nhà tao lắp thêm thiết bị, từ từ kéo lên.”
“Cha mày không hỏi đây là cái gì hả?” Lê Thốc tiến lên, thứ nọ bị thùng carton bọc lại, đống dây thừng dày đặc đã bị cắt đứt, rõ ràng đã từng bị mở ra, sau đó lại bọc lại.
“Đương nhiên là có hỏi.” Tô Vạn nói, “Tao nói, đây là đồ của Lê Thốc, cha con mình cần tôn trọng sự riêng tư của Lê Thốc, cho nên tao mới vội gọi mày qua. Mày phải tìm lý do mà giấu nó đi, không thì thứ này phải làm sao giờ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play