Dưới bóng râm ở sân thể dục, hai người ngồi ăn cơm, Lê Thốc đem toàn bộ những chuyện mình đã trải thuật lại cho Tô Vạn nghe.
Tô Vạn nghe xong rất sửng sốt, chờ Lê Thốc dứt lời, mới hỏi: “Đầu của mày cũng bị thương đúng không, trong sa mạc làm sao có thể có những thứ đó?”
Lê Thốc lấy di động trong cặp ra cho Tô Vạn xem, trên màn hình chỉ có một dãy số. Tô Vạn xem xét một lúc, lại thấy Lê Thốc cũng không phải dạng lấy việc nói bậy bạ dọa người làm chuyện tiếu lâm, nhưng cậu thực sự có phần không tiếp thu kịp.
“Vậy sau đó mày có gọi cho số này không?” Tô Vạn hỏi “Người đã cứu về chưa?”
“Tao không dám gọi, nói thật ra, tao cũng muốn biết phía bên kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tao cảm thấy, nếu như mình còn dính líu tới bọn họ, nhất định sẽ gặp chuyện không hay ho gì.” Lê Thốc nói, “Hơn nữa, đối phương cũng nói, dãy số này tao không gọi tiếp được nữa.”
Tô Vạn nói: “Cũng đúng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng mà tao thật hâm mộ mày, xảy ra chuyện như vậy, cha mày nhất định không trách mày nữa.”
Lê Thốc nhớ tới cha mình, hình như cậu cũng chưa từng đem chuyện này ra trao đổi gì với ông ấy, lạ là cha cũng không hỏi gì, nhưng thái độ đối với cậu đã không còn tồi tệ như trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT