Lê Thốc đến gần xe, liền thấy tất cả thi thể đều co quắp bên dưới xe, bị vùi sâu trong cát. Lại nhìn bốn phía thân xe đều căng vải bạt : “Hình như bọn họ dùng chiếc xe tải này và cái cột mốc kia để hợp thành một góc, sau đó phủ vải bạt lên, dùng làm nơi cắm trại.”
“Bọn họ có lều bạt, nhưng không dựng lên. Xem ra nơi này không phải là không có gió, cần cột mốc và xe tải để làm thành bình phong chắn gió, nói lên ở đây rất có thể đã xuất hiện một cơn bão cát rất lớn.”
“Vậy bọn họ chết như thế nào?” Lê Thốc nghĩ có chút kỳ quái.
Ngô Tà suy đoán: “Chắc là bị kẹt lại mà chết, hầu như tất cả những thi thể này đều ở dưới xe tải, cùng duy trì tư thế khá giống nhau, điều này chứng tỏ bọn họ đồng thời gặp nạn. Xem ra bọn họ gặp phải nguy cơ rất đột ngột, làm cho bọn họ không có cả thời gian dựng lều che chắn.”
“Cái này có thể giải thích được vấn đề gì không?”
“Giải thích được rằng chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra phương và hướng để ra ngoài, bằng không, một khi xuất hiện nguy hiểm tương tự, chúng ta cũng sẽ thành như bọn họ hết.”
Lê Thốc quay đầu lại nhìn, Vương Minh đang ngây người phơi nắng ở bờ hồ. Cậu muốn đổi chỗ với Vương Minh, dù sao chờ ở bờ hồ vẫn yên tâm hơn, cũng thoải mái hơn so với kéo xác khô. Nhưng khi cậu nhìn lại lần nữa, phát hiện bè da hình như rất nặng, mà Vương Minh và hồ cũng không có vẻ sẽ di chuyển, lại cảm thấy Ngô Tà sắp xếp như vậy có thể là có dụng ý khác nên đành phải đến giúp hắn một tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT