Mặt hồ bốn phía đã yên tĩnh, nhìn xung quanh đều là cồn cát vô tận. Tuy nhiên, cát ở đây có màu trắng hiếm thấy – trắng như tuyết. Nếu không phải do hơi nóng đập vào mặt, Lê Thốc đã nghĩ là mình đang đứng trên núi tuyết.
Vương Minh chống bè, bọn họ vừa chạm đến bờ cát, Ngô Tà nhắc nhở: “Đem bè kéo lên, nếu hồ lại di động, chúng ta sẽ thành lũ ngốc mất.”
“Anh nói xem như vậy có giống xe lửa không, đến trạm cho vài người khách xuống, sau đó lại tiếp tục chạy.” Lê Thốc bỗng có ý nghĩ kỳ lạ.
“Kia đoán chừng phải là một cung đường, cũng không biết đi như vậy tốn bao nhiêu thời gian” Ngô Tà cúi xuống, thò một tay vào cát, cát trắng cực kỳ nóng làm cho hắn phải nhíu mày, “Bên trong có thạch anh, bên ngoài đều là cát. Nhưng tại sao cát lại trắng như vậy ? “
“Cát trắng thì có gì đặc biệt?”
“Trong cát hầu hết là đá vụn, màu trắng biều thị cho chất vôi đặc biệt nhiều.” Ngô Tà phủi cát trong tay xuống, nói: “Tôi không nhớ là trong ảnh vệ tinh có đề cập đến khu vực này.”
“Có lẽ là do ánh sáng, cho nên ảnh vệ tinh không thể rõ ràng như vậy” Lê Thốc nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play