Đối với lời cảnh báo “bên trong thứ này chứa chất gì đó rất nguy hiểm” của Lê Thốc, những người khác đều không tỏ ý kiến gì. Đối với bọn họ mà nói, vật này đột nhiên xuất hiện, chỉ là thêm một chuyện mà thôi, nếu như bọn họ không nghỉ ngơi ở bờ hồ như thế, trang bị cũng sẽ không bị vứt vào trong hồ, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Xem ra đối với những người trong đoàn khảo sát này, việc khẩn cấp nhất trước mắt là xem đống trang thiết bị kia còn có thể sử dụng được nữa không, để còn biết đường mà tính nên đi hay về- hạng mục có thể tiếp tục tiến hành sẽ nói lên được nhiều thứ: tiền, vinh dự và cơ hội thăng tiến.
Vì thế, chỉ có Ngô Tà đồng ý với ý kiến của Lê Thốc. Sau khi những người khác giải tán, còn lại vài người bọn họ ngồi lại với nhau ở ngay bờ hồ, đốt một đống lửa, tiếp tục thảo luận chuyện quỷ dị này.
Ngô Tà lên tiếng đầu tiên: “Đêm qua những trang thiết bị này nhất định là có người cố ý ném vào hồ, mà ném chúng đi như vậy không ngoài hai mục đích: thứ nhất là, ngăn cản chúng ta tiếp tục đi, làm cho đội khảo sát này phải dùng lại tại đây, mục đích còn lại là hướng dẫn chúng ta tìm ra vật đó ở đáy nước.”
“Theo lẽ thường mà nói, cái thứ nhất có khả năng lớn hơn một chút, nhưng suy nghĩ cặn kẽ lại thấy có vài mâu thuẫn nảy sinh bên trong. Đầu tiên, kẻ gây chuyện làm sao lại biết những dụng cụ này khi ngâm nước sẽ không thể sử dụng. Thông thường những máy móc tham trắc đều không thấm nước, chống bụi, phòng chấn động. Thế nhưng những dụng cụ bị ném xuống nước này vừa đúng lại là loại không có chống thấm nước. Điều này nói lên, kẻ gây chuyện này rất hiểu tình trạng các trang thiết bị của chúng ta.” Ngô Tà ném tàn thuốc đi, nhìn về phía cồn cát liên miên vô tận, tiếp tục nói: “Nếu như giả thiết này vững chắc, như vậy kẻ gây chuyện này có lẽ ở ngay trong đoàn chúng ta, hơn nữa có thể là một trong những sinh viên khoa khảo cổ, bởi vì mấy người chúng ta đúng là không quá quen thuộc với những thiết bị nước ngoài như thế này.”
“Sau đó thì sao? Mâu thuẫn nào nữa?” Lê Thốc hỏi Ngô Tà.
“Thứ hai, mâu thuẫn ở chỗ, những thiết bị này ngấm nước, có thể bị tổn hại hoàn toàn hay không, hay là hoàn toàn không có cách nào sửa được thì không ai có thể xác định. Giả thiết những thứ này cũng giống điện thoại di động, rơi vào nước xong mang ra phơi nắng cho khô là có thể dùng lại, nếu vậy kẻ làm chuyện này chẳng phải tốn công làm trò hề vô ích sao? Hơn nữa, sau khi chuyện này xảy ra, chúng ta chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, kẻ đó sẽ không có cơ hội tiếp tục ra tay.” Ngô Tà nói, “Cậu hiểu chưa? Trừ khi đây là hành động phá hoại nhất thời kích động, bằng không, bất kể là ai, nếu như mong muốn đội ngũ này không thể đến Cổ Đồng Kinh, biện pháp tốt nhất là mang toàn bộ những dụng cụ này đập nát, hay đốt đi, phá hủy hoàn toàn chứ không chỉ ném xuống hồ.”
Lê Thốc đã hiểu ý Ngô Tà, nếu nói như thế, giả thiết thứ nhất cơ bản không thể thành lập. Ngược lại giả thiết thứ hai lại dễ xảy ra hơn- có người muốn bọn họ phát hiện ra vật ở dưới hồ kia. Theo suy nghĩ của cậu, loại thùng bị đóng kín như thế này không thể tự nhiên mà xuất hiện ở nơi này, bởi vì nó là thiết bị cần phải cất giấu đi, mấu chốt chính là thứ ở bên trong nó. Nói cách khác, cái thùng loại này dùng để vận tải hay cất giữ ”thứ gì đó” trong quá trình sử dụng, nhưng vì sao chứ? Vì sao có người lại mong muốn bọn họ phát hiện ra cái thùng này?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT