Khi Lê Thốc trở lại lều của mình, Vương Minh vẫn ngủ như chết, cậu cất máy ảnh. Đột nhiên cậu cảm thấy sa mạc này không phải nơi an toàn, suy nghĩ thật kỹ thì chỗ nào cũng có vấn đề, vì vậy, cậu chui vào túi ngủ, kéo kín đầu.
Lê Thốc ngủ suốt đêm, không biết qua bao lâu, khi cậu tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Lê Thốc thấy lạ, vì sao không ai tới gọi cậu dậy, đoàn khảo sát cũng không xuất phát, lẽ nào tất cả mọi người trong đoàn đều ngủ nướng trong lều? Lê Thốc thức được một lúc mới bò ra khỏi túi ngủ, đi ra ngoài lều.
Lều có thể chống lạnh, cũng có thể chống nóng được. Khi Lê Thốc ra khỏi lều, một luồng hơi nóng đập vào mặt, ánh nắng chói chang như hình ảnh lấy ra từ máy tính.
Vất vả lắm cậu mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, cậu nhìn thấy người của đội khảo sát gần như đứng hết quanh hồ, có thứ gì đó hấp dẫn họ, vì thế mà không ai chú ý đến cậu.
Lê Thốc liếc qua mấy con lạc đà đội khảo sát mang theo, nghĩ thầm đây đúng là một cơ hội tốt để chạy trốn, nếu mình biết cách khống chế lạc đà, đồng thời biết đường trở về, giờ có thể chạy trốn được rồi. Đáng tiếc điều này rõ ràng là không thể, vì vậy cậu nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này.
Tiếp theo cậu cũng đi tới nơi mọi người đang tụ tập, thấy mấy binh sĩ đã cởi quần áo, đang mò thứ gì đó trong hồ.
“Có chuyện gì vậy?” Cậu ngáp một cái, hỏi người bên cạnh, người kia nói: “Có ai đó đã đem toàn bộ trang bị của đoàn khảo sát chúng ta vứt xuống hồ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play