Một buổi tối chín năm trước, trong khu nội trú ở tầng sáu của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học Bắc Kinh, bác sĩ thực tập đang kiểm tra phòng theo quy định.
Thật ra cô ấy đã hoàn thành việc kiểm tra phòng bệnh này được một lúc. Nguyên nhân khiến cô ấy vẫn còn cầm bản ghi chép kiểm tra phòng đi đi lại lại là vì tầng này có một bệnh nhân đặc biệt.
Bệnh nhân này họ Trương, khi vừa nhập viện cô đã chú ý đến anh ta. Bởi vì tất cả thuốc men để điều trị cho người này đều do chuyên gia phụ trách, trong ngày cũng thường có người tới chăm sóc. Tuy nhiên người đến chăm sóc anh ta có khí chất khác hẳn bình thường, hơn nữa rất thần bí.
Thực ra người bệnh như thế này là trường hợp thông thường, không phải là vì bệnh tình quá nặng, áp lực cao hay lạc quan quá mức, cố gắng không suy đoán về sự việc sẽ phát triển như thế nào, nhưng mà bất luận ra sao thì sự chú ý vẫn tập trung vào tình trạng bệnh của người kia.
Bệnh nhân họ Trương này được chẩn đoán là não bị tổn thương dẫn đến tổn hại trí nhớ, tuy nhiên sau những lần khám tông ấy quát cơ thể anh ta còn nhìn ra rất nhiều vết thương cũ. Nhưng những người này, bao gồm cả chính bệnh nhân kia lại vô cùng bình tĩnh với bệnh tình của bản thân, bất kể có trao đổi với bọn họ thế nào, bọn họ vẫn giữ tư thái thận trọng dè dặt.
Khi cô giúp bệnh nhân họ Trương làm kiểm tra theo quy định, có thể tiếp xúc được tới cánh tay anh ta. Cơ bắp trên người anh ta tuy rằng không quá khoa trương nhưng độ dày đặc của sợi cơ thì tới mức không thể hiểu nổi . Cho dù là trên cơ thể vận động viên mật độ sợi cơ cũng không hề cao như vậy
Đây là một người nhìn thì bình thường, không quá cường tráng nhưng cơ thể đạt đến trình độ này hẳn phải trải qua huất luyện lâu dài mới có được. Thầy giáo của cô từng giảng rằng, đây có thể được gọi là cơ bắp luyện từ ý chí, phải trải qua sự thống nhất vận động cao độ của thân thể và ý thức mới có thể hình thành.
Anh ta là người có kỹ năng thể chất và mức độ tập trung rất cao, cho dù là đang ngủ say, chỉ cần có người tới gần là anh ta sẽ lập tức tỉnh lại, còn vô cùng tỉnh táo nữa.
Điều khiến cô cảm thấy kỳ quái chính là người này có hai ngón tay dài tới bất thường, khó mà diễn tả được. Nếu không phải bẩm sinh từ nhỏ thì tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng này.
Bệnh nhân này trầm mặc ít nói, do bị ký ức ngăn cách mà ánh mắt trở lên mờ mịt bất lực. Hơn cả lòng hiếu kỳ, Lương Loan đối với bệnh nhân này giống như có một cảm tình kỳ lạ nào đó. Mỗi ngày khi kiểm tra phòng bệnh, cô rất thích đến phòng bệnh đó để nhìn anh ta một lần.
Ngày hôm nay cũng vậy, thừa cơ anh béo tới chăm sóc bệnh nhân không ở đây. Người kia đang nằm, không biết có ngủ hay không. Cô đi vào phòng bệnh, phản xạ có điều kiện là nhìn bảng tên của bệnh nhân, sau đó đi ra phía trước, chuẩn bị kiểm tra đồng tử của bệnh nhân.
Lúc này, bỗng nhiên cô nghe thấy anh ta nói một câu.
Bệnh nhân này có thói quen ngủ rất kỳ lạ. Không giống người thường ngủ một giấc dài, anh ta ngủ rải rác, thường vào lúc người khác không chú ý, anh ta lại ngủ mất.
Cách ngủ này có thể làm cho tinh thần được nghỉ ngơi giữa những lần tập trung cao độ nhưng cũng đặc biệt làm tổn thương đại não con người. Vì vậy khi anh ta nằm viện, bác sĩ phải dùng thuốc an thần cho anh ta.
Sau đó bác sĩ phát hiện hiệu quả của thuốc an thần không phát huy tác dụng với anh ta. Phải sử dụng một hỗn hợp thuốc mới dần có hiệu quả, đây là biện pháp trị liệu chủ yếu đối với bệnh nhân này.
Trong khi tiến hành phương pháp, bệnh nhân bắt đầu có giấc ngủ dài, đồng thời bắt đầu nói mê, bác sĩ cho rằng đây là biểu hiện ký ức bắt đầu khôi phục. Tuy vậy lời anh ta nói trong cơn mê thường không có ý nghĩa gì mấy, thậm chí phần lớn là không thể giải thích được.
Chỉ có câu này, bác sĩ thực tập Lương Loan nghe được vô cùng rõ ràng.
Mới nghe qua thì sẽ rất kỳ quái, cô suy nghĩ giây lát, cúi đầu, lúc ấy, bệnh nhân này lại lặp lại, vẫn vô cùng rõ ràng.
Lương Loan bấy giờ không để ý, nhưng vì bản thân những lời này rất kỳ quái cho nên cô lập tức nhớ kỹ, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Trong buổi tối chín năm trước ấy, chuyện xảy ra hoàn toàn yên lặng, không ai biết câu nói này thiếu sót, làm cho lời giải của tất cả bí ẩn bao phủ sự việc càng thêm trắc trở và mất phương hướng. Đầu mối cốt nõi của bí mật từ đó đã bị người có liên quan bỏ lỡ.
Con người thường thay đổi mà không hề chú ý. Tôi cũng đâu muốn trở thành người như bây giờ, nhưng có những thời khắc bản thân ra quyết định còn khiến mình tự kinh ngạc. Tôi không có đủ tự tin mà đương đầu với tất cả những gì tôi phải đối mặt, còn bọn họ lại dùng tâm địa đen tối để đối phó với tôi. Biến hóa không phải do mình, mà là do ánh mắt người ngoài.——–Ngô Tà