Mối tình đầu

Chương 5


2 tháng


Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi yên lặng. 

Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài, nhìn chăm chú vào những cảnh vật đang lặng lẽ xa dần bên ngoài cửa sổ. 

Cuối cùng, Lục Khác vẫn là người mở lời trước: “Hình như em không thích nói chuyện thì phải.” 

“......... Vì không biết phải nói gì.” 

Tôi nhẹ nhàng hít vào một hơi, lấy hết can đảm nhìn về phía Lục Khác: 

“Người em kết bạn Wechat trước đây là đàn anh ạ?” 

“Ừ.” 

Cảm giác vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ xâm lấn vào từng tế bào trên cơ thể tôi. 

Tôi nhớ lại lời mời kết bạn mình đã gửi trước đây: “Anh trai, em muốn yêu đương với anh”. 

Nhớ lại cái giọng điệu chảy nước mà mình cố tình dẹo giọng trong những lần gọi điện trò chuyện ít ỏi.  

“Xin lỗi.” 

Tôi nhỏ giọng nói: “Vốn em muốn hỏi người ta về --” 

Hai chữ “Chu Lễ” còn chưa kịp phun ra, đã bị Lục Khác chặn đứng lại: “Xin lỗi, anh thực sự không muốn nghe thấy cái tên đó.” 

Ánh mắt anh như bị phủ một lớp mây mù mờ mịt, khiến tôi không thể nhìn rõ được những cảm xúc trong đó. 

Nhưng lại vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng, mãnh liệt trong đó. 

“Thành thật mà nói thì, chuyện đó, anh ghen tị với cậu ta —— vì ngay từ đầu, người em muốn tìm đã là cậu ta chứ không phải anh.” 

Tôi sững sờ, một lúc lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình. 

“Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, anh đã biết người em muốn tìm không phải là anh?” 

“Không biết.” 

Anh chống một bên má, thở dài bất đắc dĩ: “Vì em thậm chí còn không gọi tên anh, em chỉ gọi 『 anh trai 』.” 

Đừng nói nữa mà............ 

Tôi đưa tay lên che mặt, cả người nóng lên vì xấu hổ. 

“Nhưng anh nhận ra, em có mục đích riêng.” 

“Chung quy thì hình như em cũng không quen nói mấy câu buồn nôn đó, ngược lại lúc anh giảng bài em lại rất tập trung nghe.” 

Lục Khác nhẹ nhàng kéo một tay của tôi xuống, ánh đèn trong xe hơi mờ ảo, anh nhìn vào mắt tôi 

“Mà chuyện này anh cũng sai.” 

“Hôm em đồng ý gặp mặt, anh đợi, cuối cùng lại đợi được một tin nhắn chia tay, anh không khỏi cảm thấy bất mãn, anh nghĩ em chơi anh.” 

“Đáng nhẽ anh nên nói rõ với em sớm hơn, ví dụ như nói vào ngày đón tân sinh viên, lúc anh đưa em về ký túc xá.” 

Tôi đột nhiên nhớ ra. 

Hôm đó khi ở trên xe, Lục Khác thi thoảng lại liếc nhìn tôi một cái. 

Sau khi đưa tôi đến ký túc xá của tân sinh viên, anh còn ngập ngừng hỏi tôi:  

“Em có nhận ra...............”. 

“Chung quy là tại anh sợ.” 

Anh cười tự giễu: “Anh sợ sau khi nói rõ mọi chuyện, anh sẽ phải đối diện với đáp án là em thực sự không hề thích anh.” 

“Quan hệ của chúng ta sẽ chẳng còn một chút khả năng nào hết.” 

 

Ở đồn cảnh sát, khi đối mặt với địa chỉ IP đã được tra ra. 

Giang Vi chỉ có thể thừa nhận, cô ta là người đăng bài. 

“............ Nhưng tôi không hề bịa đặt.” 

Cô ta hơi dừng lại, rồi nghẹn ngào nói tiếp: 

“Tôi biết, vì bố yêu chiều tôi hơn, nên chị ấy luôn ghét tôi........ tôi đã rất cố gắng để kéo gần khoảng cách với chị ấy, nhưng chẳng biết vì sao chị ấy lại hận tôi đến thế.” 

“Vụ bỏ thuốc xảy ra vào ngày thi đại học, nên dù mọi người yêu cầu bằng chứng thì tôi cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, hơn nữa giờ chị ấy đã lên đại học, nếu tiếp tục điều tra sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chị ấy...............” 

Nói đến đó, thì cô ta hơi cúi đầu xuống, nước mắt cũng lăn dài. 

“Nếu đã như thế, tôi sẵn sàng chấp nhận tội bịa đặt.” 

Tôi ở bên cạnh, cảm thấy xem vậy là đủ rồi. 

“Không sao, tôi hiểu cô quá mà, trà xanh tôi thử nhiều rồi.” 

“Đã đến mức này rồi, thì điều tra thôi, vì sao lại không điều tra?” 

“Cô bảo tôi bỏ thuốc cô, thì tôi phải mua thuốc đúng không, phải có ghi chép lịch sử mua hàng chứ? Dù tôi có cầm tiền mặt đi mua trực tiếp, thì hiệu thuốc cũng có camera an ninh mà?” 

“Mà có lẽ cũng chẳng cần phiền phức như vậy đâu, cô nói cô đã phải chịu đựng sự khó chịu để tham gia kỳ thi đại học, vậy tra camera giám sát phòng thi là được rồi.” 

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta: 

“Sợ là còn điều tra ra được vài chuyện cô không muốn bị tra cơ.” 

Ví dụ như kẻ nào đó đã quen thói gian lận để giành lấy thành tích và vinh dự. Dù có ở trong kỳ thi nghiêm ngặt nhất, cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách, để chép được bài của người bên cạnh. 

Bị ánh mắt sắc bén của tôi nhìn chằm chằm, cảm xúc của Giang Vi bỗng sụp đổ. 

“Dù chị không bỏ thuốc tôi, thì chẳng lẽ chị không ảnh hưởng đến tôi?” 

“Trước đây tôi còn muốn sống hòa hợp với chị, nhưng chị hại tôi, khiến tôi bị gọi là con gái của tiểu tam suốt ba năm —— nếu không có chị, tôi và bố mẹ đã là một nhà ba người hoàn hảo!” 

Khi nói đến câu cuối, biểu cảm của cô ta rất dữ tợn, sự hận thù ở trong mắt như đang tràn ra ngoài. 

Ngay cả Chu Lễ cũng kinh sợ, hơi lùi sang một bên theo bản năng. 

Lục Khác nhìn cô ta chằm chằm với khuôn mặt lạnh thấu xương, bàn tay bên người lại tìm đến tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy. 

Đầu ngón tay tôi khẽ run lên, nhưng lại bị nắm thật chặt. 

Hơi ấm bao lấy tôi như đang muốn an ủi tôi, khiến trái tim đang co tròn của tôi hơi giãn ra. 

Tôi không lùi bước, nhìn chằm chằm Giang Vi, giọng điệu lạnh lùng: 

“Giờ cô đang thừa nhận tôi không hề bỏ thuốc cô, bài đăng và phát ngôn trước đây của cô đều là bịa đặt, đúng không?” 

“Giờ đăng bài thừa nhận mình đã tung tin bịa đặt, nhớ nói rõ thân phận, sau đó xin lỗi công khai.” 

Tôi nói: “Nếu không tôi sẽ khởi kiện, để pháp luật giải quyết.” 

Giang Vi nhận ra tôi nghiêm túc, lại bắt đầu khóc sướt mướt, đi đến kéo ống tay áo của tôi, xin lỗi. 

“Chị ơi, em xin lỗi, em biết lỗi rồi, chị đừng ép em như vậy mà..............” 

Tôi lùi về phía sau một bước, tránh khỏi tay cô ta, rồi cười rộ lên: 

“Cô thích mách lẻo lắm mà? Cô có thể gọi điện cho bố cô mà.” 

“Để xem lần này, ông ấy còn có thể tiếp tục đứng ra vì cô không.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play