Mối tình đầu

Chương 4


2 tháng


Trường học thực sự rất rộng. Nếu không cố ý đi tìm, thì chạm mặt nhau cũng không hề dễ dàng. 

Sau ngày hôm đó, đã lâu rồi tôi không gặp lại Lục Khác. 

Mãi đến nửa tháng sau, vũ hội giao lưu của tân sinh viên. 

Vì nhận viết vài bài quảng cáo, nên ban đầu tôi không định đi. Nhưng cuối cùng vẫn bị mấy cô bạn cùng phòng kéo đi. 

“Làm ơn đi, Nguyệt Nguyệt, từ ngày này qua tháng nọ, cưng không đi làm thêm thì cũng là đang học, hơi thở thanh xuân đâu, sức sống của thiếu nữ đâu?” 

Lâm Nhân lấy một chiếc váy đen trong tủ của cô ấy đưa cho tôi thay, rồi lại để cho hai cô bạn cùng phòng khác đến trang điểm cho tôi. 

“Đừng có lãng phí gương mặt này.” 

Lớp trang điểm nhanh chóng được hoàn thành, bọn họ ôm lấy bả vai tôi, nhìn người trong gương hô to gọi nhỏ: 

“Trang điểm có xíu thôi mà đã xinh như này rồi, cưng muốn xuất đạo không?” 

“Đi thôi bệ hạ, chúng ta đễn vũ hội tìm một anh đẹp trai để bồi bổ cho người.” 

Tôi mím môi, nhìn gương mặt có chút mới lạ trong gương, nở một nụ cười. 

Vì bị mẹ kế chèn ép, vì những lời thảo mai của Giang Vi. 

Tôi còn cố ý giả vờ. 

Nên suốt ba năm cấp ba, tôi không có một người bạn nào cả. 

Với tôi, cảm giác lúc này là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ. 

Nhưng sau khi đến vũ hội, tôi nhận ra, những người xung quanh đều đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. 

“Sao thế?” 

Tôi nheo mắt nhìn, nhìn Lâm Nhân đi hỏi xung quanh một lượt, rồi nổi giận đùng đùng lúc quay về: 

“Nguyệt Nguyệt, chẳng biết ai đã đăng bài ‘hóng truyện’, đưa cậu lên trên diễn đàn!” 

“Bài viết đó nói cậu suy đồi đạo đức, vì ghanh ghét với em gái cùng cha khác mẹ, không chỉ bỏ thuốc cô ta vào ngày thi đại học hại cô ta phát huy thất thường, giờ còn muốn qu**yến rũ bạn trai cô ta .” 

“Bài viết đăng một tiếng trước, giờ đã leo lên đầu diễn đàn!” 

Cô ấy càng nói thì càng tức giận, trong giọng nói còn có cả tiếng nức nở như sắp khóc. 

“Rốt cuộc là ai đăng?!” 

Tôi nắm lấy tay cô ấy, trấn an cô ấy, rồi nhìn xung quanh một vòng. 

Tôi nhanh chóng nhìn thấy Chu Lễ đang đi về phía tôi. Còn có cả Giang Vi đang được anh ta ôm trong vòng tay. 

Vì đây là vũ hội giao lưu của nhiều trường, nên khi thấy cô ta xuất hiện ở đây, tôi cũng chẳng thấy bất ngờ. 

“Chậc, cô đúng là đứa la liếm lì lợm.” 

Chu Lễ nhìn tôi, mở miệng: “Tôi nghe nói, trước đây cô đã từng nhắc đến tôi trước mặt rất nhiều người.” 

Anh ta nói, trong mắt là sự trào phúng và khinh miệt: 

“Có bệnh thì đi chữa sớm vào, đừng có mà hở tý là chạy đến dây dưa với tôi.” 

Vì bài đăng kia, tôi vốn đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. 

Vừa thấy anh ta nói như thế, thì các bạn học đi qua đều dừng bước, nhìn về phía này. 

Giang Vi kéo cánh tay anh ta, nhìn tôi, nở một nụ cười khiêu khích. 

Tôi đang muốn đáp trả, thì ngay giây sau, có một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi. Mang theo sự an ủi, trấn an. 

Mùi gỗ nhàn nhạt chui vào khoang mũi, sau đó là giọng của Lục Khác vang lên: 

“Xin lỗi, nhưng cho tôi xác nhận lại —— cậu nói hôm nay bạn gái tôi đến đây, là vì muốn dây dưa với cậu?” 

 

Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong giọng nói ấy còn phảng phất sự lạnh lùng. 

Chui vào tai tôi, trong nháy mắt, khiến suy nghĩ của tôi bùng nổ như pháo hoa. 

Tôi có hơi không dám tin, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Lục Khác đang nhìn tôi. 

Đôi mắt mang theo sự dịu dàng ẩn trong đó còn có cả tính chiếm hữu. 

Sau khi nói ra những lời đó, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. 

Sau khi sự khiếp sợ qua đi, Chu Lễ không nhịn được mà nâng giọng nói: 

“Đàn anh, anh đang nói gì thế, anh đừng bị bộ dáng đáng thương của cô ta lừa, anh không biết đâu, cô ta nhất định giả vờ............” 

Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, trả lời một cách mỉa mai: “Nếu mà nói giả vờ đáng thương, tôi sợ là mình chẳng bằng một phần mười so với cái người đang ở bên cạnh anh.” 

Bị tôi nói vậy, vành mắt Giang Vi đã đỏ au. 

“Chị.........” 

“Tôi không biết cô ta đã nói gì với anh, nhưng tôi thực sự chẳng có tý hứng thú nào với anh cả.” 

Hơi dừng lại một chút, tôi nhìn về phía Chu Lễ rồi nói tiếp: “Dù sao thì tôi cũng không thích thứ xấu xí.” 

Vừa dứt lời, thì xung quanh vang lên tiếng cười khe khẽ. 

“Mỏ hỗn ghê........” 

“Nhưng mà nói đúng đấy chứ, dù sao thì nếu so với đàn anh Lục, thì Chu Lễ chẳng là cái đinh gì cả.” 

Bàn tay đặt trên vai tôi hơi siết lại, sau đó Lục Khác nhàn nhạt nói: 

“Dù có ẩn danh tung tin đồn thất thiệt, thì cũng sẽ phải chịu trách nhiệm với pháp luật.” 

“Bài đăng trên diễn đàn, tôi đã nhờ người kiểm tra IP người đăng bài, sau đó giao cho bên cơ quan công an, sẽ nhanh có kết quả thôi.” 

Anh vừa dứt lời, thì mặt Giang Vi trắng bệch. 

Lục Khác không thèm nhìn cô ta nữa, mà nhìn sang phía Chu Lễ: 

“Còn nữa, vốn định hai ngày sau mới báo cho cậu, nhưng tối nay đã đến đây nên tiện nói luôn.” 

“Vì gần đây cậu thường xuyên vắng mặt trong những cuộc họp quan trọng, tính sai số liệu, còn liên tục đưa những người không liên quan đên phòng thí nghiệm, nên giáo sư đã quyết định khai trừ cậu khỏi đội thi.” 

Giờ, mặt Chu Lễ cũng tái mét. 

Tiếng còi xe cảnh sát cũng càng ngày càng gần. 

Lục Khác cúi đầu nhìn qua đồng hồ: “Đúng một tiếng.” 

“Đi thôi, hẹn gặp lại ở đồn cảnh sát.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play