Tô Tịch Oanh từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá ném vào cửa động.

Tiếng "Lạch cạch" kinh động gấu nâu trong động.

Rất nhanh, trong không khí truyền đến một hương vị tanh hôi.

Tô Tịch Oanh cong khóe môi lên, con mồi ra, nàng tắt đèn tay đi, trong tay giơ súng gây mê giấu ở sau một cây đại thụ lên nhắm ngay vào gấu nâu chậm rãi dịch ra.

Còn không đợi gấu nâu có bất kì phản ứng gì "Xuy" một tiếng, kim gây tê hoàn toàn đi vào thân thể của gấu nâu.

"Ba, hai, một."

"Rầm"

Gấu nâu ầm ầm ngã xuống đất.

Tô Tịch Oanh vừa lòng đi ra chủy thủ trong tay lóe ra ánh sáng bạc ở trong bóng đêm.

Tô Tịch Oanh dứt khoát nhanh nhẹn lấy máu gấu nâu, lại lột toàn bộ da lông trên người nó xuống, sau đó nó chặt nó thành tám miếng bỏ vào không gian.

Thời gian trong không gian là tĩnh lặng, cho nên không tồn tại cho thịt tươi vào sau đó xảy ra khả năng hư hỏng biến chất.

Thu thập xong gấu nâu đã đến nửa đêm, Tô Tịch Oanh lại bắt một ít thỏ hoang và gà rừng ở trong núi rồi đi xuống dưới chân núi.

Mới vừa đi đến chân núi, nàng đã nghe thấy sau một cây đại thụ phía trước truyền đến dị động.

"Các ngươi muốn làm cái gì?"

"A, làm cái gì, đương nhiên là giúp quan sai tiết kiệm đồ ăn, giết hắn."

"Các ngươi là người Tiêu Tuyệt phái tới, a a!"

Tô Tịch Oanh vốn dĩ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng khi nghe thấy hai chữ "Tiêu Tuyệt", vẫn dừng bước chân lại.

Tiêu Tuyệt chính là tra nam lợi dụng nàng, nếu không phải bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa dối, nàng cũng sẽ không ngu đi mưu hại trượng phu của mình, tuy trước đây "Nàng" ngu xuẩn, chẳng trách người khác, nhưng Tiêu Tuyệt này cũng tuyệt không phải thứ gì tốt.

Tô Tịch Oanh xoay người đi ra sau cây, đã thấy hai nam nhân giơ cục đá trong tay lên đập vào người trên mặt đất.

Nam nhân không cam lòng nhắm mắt lại, nhưng thật lâu đều không cảm thấy đau đớn do cục đá đập xuống.

Hắn ta từ từ mở mắt ra đã thấy Tô Tịch Oanh ngược sáng mà chiến đấu.

Nửa khuôn mặt của nàng đều chìm ở trong bóng đêm, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu vào trên mặt mảnh khảnh của nàng.

Nhưng mặc dù là như vậy, nam nhân vẫn là nhận ra nàng.

"Tô Tịch Oanh, quả nhiên là Tiêu Tuyệt phái ngươi tới, muốn giết muốn xẻo tự nhiên muốn làm gì cũng được, dù ta thành quỷ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Tô Tịch Oanh thấy rõ bộ dáng của hắn ta, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức, nhận ra hắn ta là thân tín của Tiêu Tẫn, đốc trường trước của cấm quân Nam Thành Môn: "Giang Dương."

Mắt Giang Dương đầy hận ý nhìn nàng: "Tô Tịch Oanh, ngươi cấu kết với Tiêu Tuyệt mưu hại Vương gia, ngươi không chết được tử tế."

Tô Tịch Oanh nhìn hai người bị nàng dùng súng gây mê bắn trúng: "Bọn họ là người Tiêu Tuyệt phái tới?"

Hận ý trong mắt Giang Dương càng đậm: "Ngươi không cần ở chỗ này làm bộ làm tịch, trừ hắn còn có thể là ai."

Tô Tịch Oanh nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi bị thương?"

Giang Dương hừ lạnh: "Ngươi muốn giết cứ giết, nào nói nhảm nhiều như vậy."

Tô Tịch Oanh nhìn hắn lúc nói chuyện hơi thở suy yếu nhưng trên mặt cũng không có quá nhiều vẻ thống khổ, hẳn là đói đến kiệt lực mới không có sức phản kháng, nàng ném lương khô tới trước mặt hắn: "Không chết thì đứng dậy, Vương gia nhà ngươi nặng như con trâu ta cũng không muốn cõng nữa."

Giang Dương bỗng nhiên ngẩng đầu: "Vương gia hắn thế nào?" Đội ngũ quá nhiều người, bọn họ lại bị người cố ý tách ra với Tiêu Tẫn, hơn nữa lại có người khó xử khắp nơi, hắn căn bản là không biết tình huống của Tiêu Tẫn.

"Muốn biết thì tự mình theo tới nhìn." Tô Tịch Oanh nói xong, cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp xoay người đi về phía nơi đặt chân.

Giang Dương nhìn lương khô trên mặt đất duỗi tay lấy ăn vào trong bụng nguyên lành, sau khi khôi phục chút sức lực trên người, hắn mới bò dậy lảo đảo đuổi theo phía sau Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh đã trở lại trên cỏ ngồi xuống, xác định hai bảo bối không có vấn đề gì sau đó mới nằm xuống ở bên người bọn họ chuẩn bị ngủ trong chốc lát.

Giang Dương đuổi theo đã thấy Tiêu Tẫn nằm trên mặt đất.

Sau khi Tô Tịch Oanh rời đi, Tiêu Tẫn đã tỉnh, nghe thấy động tĩnh mở mắt ra đã thấy Giang Dương chạy tới.

"Vương gia."

Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia kinh ngạc: "Giang Dương, ngươi còn sống." Hắn biết, vẫn luôn có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, hắn trọng thương phải nhìn hai đứa nhỏ nên không rảnh để ý đến hắn, cho rằng Giang Dương cũng gặp độc thủ.

"Đêm nay là có người muốn xuống tay với thuộc hạ." Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tô Tịch Oanh: "Sau đó độc phụ kia đột nhiên xuất hiện cứu người, thuộc hạ mới miễn thoát bị giết, cũng không biết độc phụ kia muốn làm cái gì."

Mắt đen nặng nề của Tiêu Tẫn nhìn về phía Tô Tịch Oanh, hắn tin tưởng Giang Dương trung tâm sẽ không lừa hắn, nhưng việc làm của Tô Tịch Oanh xác thật kỳ quái, nàng lại sẽ tốt bụng cứu người của mình.

"Vương gia, vết thương của ngài không sao chứ?"

Đôi mắt của Tiêu Tẫn nhàn nhạt: "Còn không chết được."

"Thuộc hạ chính là liều chết cũng nhất định bảo vệ Vương gia và tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa."

Sắc mặt Tiêu Tẫn hơi trầm xuống "Trong đội ngũ còn dư lại nhiều ít vương phủ người?"

Giang Dương nắm chặt nắm tay: "Chỉ còn lại có không đến ba mươi người, trong đó có gian tế hay không còn chưa biết."

Khuôn mặt của Tiêu Tẫn lạnh lẽo, rũ mắt không có một tia dao động: "Tìm cơ hội liên lạc người tin được, còn lại tạm thời không cần phải xen vào."

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Có Giang Dương ở đây, sau nửa đêm Tiêu Tẫn đã ngủ.

Một tia sáng vàng xuyên qua tầng mây chiếu ở trên mí mắt Tô Tịch Oanh.

Nàng bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt không có một tia mông lung mới vừa tỉnh ngủ.

Nàng ngồi dậy, duỗi tay sờ soạng Đại Bảo bên người, đứa bé vẫn hơi sốt nhẹ, nàng chỉ có thể tiếp tục tiêm giảm viêm cho cậu bé.

Tiểu nhị bảo cũng từ từ mở mắt to đầy mờ mịt, cô bé xoa đôi mắt, ngây thơ nhìn về phía Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh chưa bao giờ biết, trẻ con nhân loại có thể đáng yêu như vậy, trực tiếp tiến bế cô bé lên cho cô bé uống nước và ăn lương khô.

Hiện tại Nhị Bảo đã không có sợ Tô Tịch Oanh như vậy, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng nàng an tĩnh ăn đồ ăn.

Sau khi ăn no, cô bé mới đi đến trước mặt Tiêu Tẫn đôi mắt to tràn đầy quan tâm: "Phụ thân, người còn đau không? Linh Nhi thổi cho người, phù phù không đau."

Nữ nhi đáng yêu khiến khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Tẫn trở nên nhu hòa: "Phụ thân không đau, rất nhanh sẽ khỏe lên."

Nhị Bảo tin, vui vẻ nở nụ cười: "Vâng, phụ thân lập tức là có thể tốt, cái này, là thuốc phụ thân phải uống còn có lương khô." Cô bé đặt thuốc và lương khô Tô Tịch Oanh cho cô bé vào trong tay Tiêu Tẫn.

Giang Dương thấy muốn nói, đồ vật độc phụ kia cho không thể ăn.

Ngược lại nghĩ đến tối hôm qua chính mình cũng là ăn lương khô nàng cho mới có sức lực đi đến đây, cũng không mở miệng nữa.

Tiêu Tẫn không từ chối, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tịch Oanh một cái, đều ăn lương khô và thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play