Tiêu Tẫn ở trong một trận nóng rực tỉnh lại, trợn mắt đã thấy mặt đen xám của Tô Tịch Oanh bởi vì đổ mồ hôi mà đầy dơ bẩn.
Đôi mắt hắn trầm xuống, mới phát hiện mình bị nàng cõng ở trên lưng.
Tiêu Tẫn nhíu mày rậm lại, tuy hắn thấy Tô Tịch Oanh rằng chảy đầy mồ hôi, nhưng cõng hắn lại ôm Tễ Nhi đi lại không có nửa điểm cố hết sức, đây căn bản không phải là Tô Tịch Oanh trước kia có thể làm được.
Nếu không phải nàng giấu đến đủ sâu, vậy chỉ còn lại có một loại khả năng.
Nàng, không phải là Tô Tịch Oanh.
Tầm mắt Tiêu Tẫn trầm xuống, rơi xuống trên cổ Tô Tịch Oanh, bởi vì hơn một tháng không tắm rửa, cổ nàng đã đen nhánh, nhưng nốt ruồi đen ở trên huyệt đại chuy kia lại thấy được rõ ràng.
Nốt ruồi đen này không lớn, dù là chính Tô Tịch Oanh cũng không biết nó tồn tại, nhưng Tiêu Tẫn lại biết được.
Nàng, là Tô Tịch Oanh.
Đáy mắt Tiêu Tẫn xẹt qua một tia lạnh lẽo giễu cợt, lúc trước nàng vì tiếp cận hắn thật đúng là hao hết tâm tư, ngay cả hắn cũng chưa nhìn ra nàng là người biết võ, một quân cờ hữu dụng như vậy, sao Tiêu Tuyệt lại dễ dàng từ bỏ.
Tiêu Tẫn liếc mắt nhìn về phía Đại Bảo ngủ say ở trong lòng Tô Tịch Oanh, thu sát ý ở đáy mắt lại, nếu Tô Tịch Oanh muốn giả vờ, vậy hắn thừa dịp trong khoảng thời gian này dưỡng vết thương trên người cho tốt, chờ đến khi đuôi cáo của nàng lộ ra, lại lấy tính mạng của nàng cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, hắn lại chậm rãi nhắm hai mắt.
Vì lên đường, buổi trưa đội ngũ cũng không ngừng lại, rốt cuộc quan sai vẫn lo lắng những phạm nhân đó còn chưa xuất cảnh đã chết hết rồi, ở sau khi mặt trời xuống núi, vẫn là tìm nơi đặt chân ở dưới chân một ngọn núi, phân phát lương khô.
Tô Tịch Oanh cũng đi nhận lương khô, miễn cho trong chốc lát khi ăn cái gì đó sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, nàng không sợ những người này, nhưng cũng không muốn dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Núi phía sau rất cao, cánh rừng rất rậm rạp, vì phòng ngừa dã thú xâm nhập, nàng không tìm đại thụ ở chân núi nghỉ ngơi, mà là tìm mặt cỏ tầm nhìn tương đối trống trải đặt Tiêu Tẫn và Đại Bảo trên người xuống, an trí ở trên cỏ.
Tô Tịch Oanh cũng mệt mỏi, nhưng nàng còn phải chăm sóc cho Nhị Bảo trước.
Hôm nay Nhị Bảo đi theo một ngày đường, trên đường rất nhiều lần cô bé đều mệt đến muốn khóc, nhưng vẫn luôn nín trong miệng nhỏ, chỉ là không để nước mắt rơi xuống.
Tô Tịch Oanh ôm cô bé vào trong lòng mình, duỗi tay cởi giày thêu nhỏ đã nhìn không ra màu sắc trên chân cô bé kia ra cho nàng xử lý bọt nước mài ra trên chân.
Nhị Bảo đã mệt đến không có sức lực, dựa vào trong lòng Tô Tịch Oanh mí mắt càng ngày càng nặng.
"Linh Nhi ngoan trước đừng ngủ, ăn chút đồ ăn trước." Tô Tịch Oanh lấy lương khô từ trong không gian ra đưa đến miệng cô bé.
Đứa nhỏ vừa đói lại vừa mệt, ngửi mùi hương theo bản năng há mồm ăn, còn không đợi nuốt một miếng lương khô cuối cùng vào bụng, đã hoàn toàn ngủ đi.
Tô Tịch Oanh nhìn bộ dáng cô bé chu cái miệng nhỏ ngủ ngon lành, tia lạnh lẽo đáy mắt đều trở nên nhu hòa.
Sau khi nàng dán miếng dán ấm lên trên người Nhị Bảo, rồi đặt cô bé ở trên cỏ mềm mại, sau đó đứng dậy đi xem xét tình huống của Đại Bảo.
Đại Bảo đã hôn mê một ngày, ban ngày nàng đã tiêm cho cậu bé giảm nhiệt hai lần, nhưng trên người còn duy trì sốt nhẹ.
Tô Tịch Oanh lấy dịch bổ dưỡng đường glucose ra cho Đại Bảo uống, duy trì cơ năng thân thể của cậu bé, lại cho một ít thuốc tiêu sưng giảm đau, sau đó mới đi đến trước mặt Tiêu Tẫn.
Nàng mới vừa duỗi tay, đột nhiên đối diện với đôi mắt lạnh lùng sâu xa kia.
Tay nàng ngừng ở giữa không trung, lại chuyển lương khô và thuốc còn có túi nước để tới bên cạnh.
"Tỉnh vừa lúc, đỡ phải ta đút cho ngươi."
Nói xong, nàng cũng mặc kệ hắn, lập tức trở lại bên người hai đứa bé ngồi xuống móc ra lương khô từ trên người ăn.
Hôm nay Tô Tịch Oanh là dùng thuốc với Tiêu Tẫn, sau khi uống thuốc hôn mê một ngày ở trên người Tô Tịch Oanh, tinh thần Tiêu Tẫn tốt một ít, hắn đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn viên thuốc màu đen và lương khô trên mặt đất, đôi mắt rét lạnh không có một tia dao động cầm lấy lương khô ăn.
Ánh mắt Tô Tịch Oanh thoáng nhìn hắn ăn, cũng không để ý đến hắn nữa.
Sau khi ăn xong, Tô Tịch Oanh ngồi xếp bằng hai chân dồn khí vào đan điền bắt đầu điều tức, phương pháp điều tức này vẫn là một chiến hữu xuất thân thế gia cổ võ của nàng nói cho nàng, hiện tại thân thể này của nàng quá yếu ớt, sử dụng không vừa tay, làm chiến tướng quả quyết giết chóc thời mạt thế, nàng không thể chấp nhận một quyền của mình không thể đánh chết một con trâu!
Đêm dần tối, xung quanh lâm vào một mảnh yên lặng.
Tô Tịch Oanh chậm rãi phun trọc khí trong thân thể ra, điều tức xong, nàng cảm giác còn tỉnh táo hơn ngủ một giấc.
Nàng dựa theo ánh trăng đánh giá núi lớn phía sau, ngọn núi này không tính cao, nhưng thảm thực vật vô cùng rậm rạp, núi rừng khẳng định có không ít dã vật.
Tô Tịch Oanh nghĩ đến thịt tươi ngon, theo bản năng liếm môi.
Mạt thế đã sớm không có gia cầm bình thường có thể dùng ăn, dã vật đều thành chiến lợi phẩm các quân bộ tranh đấu để cho người hướng tới, hiện tại có như vậy một tòa núi lớn tràn ngập dã vật ở trước mặt, làm sao Tô Tịch Oanh có thể bỏ lỡ cái cơ hội tràn đầy không gian này.
Dù sao nàng không quen thuộc địa hình Sở quốc, rất có thể bỏ lỡ loại cơ hội này ít nhất một lần.
Tô Tịch Oanh đứng lên, duỗi tay vỗ vỗ ở trên người ba người, sau đó từ trên người lấy ra thuốc bột rải một vòng ở xung quanh ba phụ tử, thuốc bột có độc này mặc kệ là người hay là mãnh thú, tới gần đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng vỗ bọn họ là cho mũi của bọn họ hít giải dược.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tô Tịch Oanh dựa vào bóng đêm đen xì tránh đi quan sai tuần tra đi vào núi lớn phía sau.
Nàng cũng không chú ý tới, nàng mới vừa rời đi, Tiêu Tẫn đã mở hai mắt ra.
Mắt hắn đen tối không nhìn rõ phương hướng Tô Tịch Oanh biến mất, Tô Tịch Oanh, ngươi đây là gấp không chờ nổi muốn lộ ra đuôi cáo sao.
"Hắt xì"
Vào núi Tô Tịch Oanh đột nhiên hắt xì, cũng không biết là ai hơn nửa đêm nhắc nàng mãi.
Nàng chạm vào cơ quan trên vòng tay tiến vào không gian, từ trên giá một cái trữ vật bên tay phải lấy ra một chủy thủ sắc bén còn có một súng gây mê và đèn tay chiếu sáng, sau đó ra không gian.
Càng đi lên núi, độ ấm mũi hít vào càng thấp.
Nàng dựa vào ánh sáng đèn tay phát hiện dấu chân gấu nâu ở dưới một thân cây, nàng dọc theo dấu chân đi xuống một đường, đi tới một cửa động.
Dấu chân biến mất ở trước cửa động, rất có thể gấu nâu trốn ở trong động.