"Không muốn hắn chết thì dẫn ta đến đó xem thử."
"Ngươi, ngươi bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, ta mới không tin rằng người có lòng tốt đến thế." Tôn đại nương không tin, bà ta không tin rằng Tô Tịch Oanh biết y thuật để cứu người, bà ta đến đây chỉ muốn lấy lương thực và nước thôi, có lương thực và nước, dù cho con trai bà ta có chết thật rồi, ít ra bà ta còn có một chút đường sống.
Tô Tịch Oanh lạnh nhạt chỉ ngón tay vào chân của Tiêu Tẫn: "Nếu không có ta, thì đôi chân này đã sớm thối rữa chỉ còn lại xương rồi, dù sao ngươi cũng nói là con của ngươi sắp không qua khỏi, so với việc trơ mắt nhìn hắn chết đi, chi bằng còn nước còn tát, để ta đến xem thử cho hắn, có thể hắn còn có một chút hy vọng sống."
Tôn đại nương vẫn muốn từ chối, chợt có một cô bé ốm yếu chạy đến nói: "Bà nội ơi, chi bằng để nàng ta đến khám cho cha đi."
Cô bé dù cũng rất hận Tô Tịch Oanh nhưng lời nàng nói cũng không sai, lỡ đâu, lỡ đâu nàng có thể cứu được người thì sao?
Tôn đại nương cắn răng mà nói: "Được, nếu như ngươi không trị khỏi cho con trai ta thì ta sẽ liều mạng với ngươi."
Tô Tịch Oanh hơi cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu nói với Tiêu Tẫn: "Ta đi đến đó xem sao."
Tiêu Tẫn cau mày, gật đầu: "Ừ."
Tô Tịch Oanh đi theo Tôn đại nương đến phía bên dưới của một tảng đá lớn thì thấy một người phụ nữ đang quỳ trước cơ thể của một người đàn ông khóc nức nở.
"Lãng Nhi thế nào rồi?" Tôn đại nương nghẹn ngào mà hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ Chu Thị đỏ hoe đôi mắt, lắc đầu đáp: "Lúc gọi thì chàng đã không còn phản ứng nữa rồi."
Tô Tịch Oanh đi đến bên cạnh Vương Lãng, ngồi xổm xuống, vừa mới đến gần thì đã ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, mùi hôi này không giống với mùi hôi do lâu ngày không tắm, mà là mùi hôi tanh của da thịt.
Tô Tịch Oanh đưa tay chẩn mạch cho hắn, mạch tượng đã hết sức suy yếu.
Tô Tịch Oanh cởi áo ngoài rách nát của Vương Lãng ra, phát hiện hắn có một vết thương rất sâu ở bụng, vết thương đã được xử lý đơn giản qua, nhưng mà xử lý không được tốt, bằng mắt thường có thể thấy thịt ở xung quanh vết thương đã xuất hiện tình trạng thối rữa, khó trách lại hôi đến thế.
Nàng cẩn thận kiểm tra chỗ khác, phát hiện ngoài vết thương ở bụng ra, mấy chỗ khác toàn là những vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng.
"Vết thương này cần phải kịp thời xử lý, nếu không nhất định sẽ không ổn, các ngươi đợi chút." Tô Tịch Oanh nói xong thì đứng lên, đi về chỗ xe ngựa, khi nàng vừa đi vào thì thấy bọn Triệu ma ma định đi qua đây, nàng bèn nói một câu nàng muốn thay y phục.
Nghe vậy, đám người Triệu ma ma mới dừng bước bên ngoài xe .
Sau khi Tô Tịch Oanh chắc chắn rằng bọn họ sẽ không lên xe mới tiến vào không gian.
Vết thương đó so với vết thương lúc trước của Tiêu Tẫn thì có hơi nan giải hơn bởi vì miệng vết thương ở phần bụng, rất có khả năng đã tổn thương đến nội tạng, khi xử lý sẽ không dễ dàng như vậy.
Tô Tịch Oanh nhanh chóng lấy ra tất cả những món đồ có thể sẽ cần dùng, sau khi nàng lấy hết rồi mới ra khỏi không gian, tiện tay cởi y phục trên người ra, thay một bộ đồ rồi xách gói đồ nhảy xuống xe ngựa.
"Tình trạng của Vương phó tướng sao rồi?" Tiêu Tẫn nhìn thấy Tô Tịch Oanh đi ra nên hỏi.
Tô Tịch Oanh cau mày: "Tình trạng không tốt lắm, có một vết thương lớn trên bụng nhưng không được xử lý kịp thời, thịt đã bị thối rữa rồi, nếu như trong nội tạng xuất hiện lở loét thì tình hình càng phức tạp hơn."
"Ta cùng ngươi đi xem xem."
Tô Tịch Oanh gật đầu, cầm lấy gói đồ đi về phía bên dưới của tảng đá lớn, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, tối om om mà chỉ có đống lửa lác đác cùng ngọn đuốc có thể chiếu sáng, phải làm phẫu thuật trong tình trạng như thế này, vậy thì quá hỏng bét.
"Tình trạng của hắn bây giờ rất gay go, cần phải nhanh chóng chữa trị, nhưng ở bên ngoài không phải gió thì là cát, điều kiện thật sự rất tệ, nếu như các ngươi không muốn hắn chết, thì ta sẽ kêu người khiêng hắn vào xe ngựa."
"Người, người có thể trị được cho cha ta sao?"
Tô Tịch Oanh lắc đầu: "Bị thương đến thế này, ta không chắc chắn có thể chữa khỏi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức."
"Tôn đại nương, các ngươi cứ để phu nhân thử đi, có lẽ có thể trị khỏi không chừng." Giang Dương có mối quan hệ không tồi với Vương Lãng, nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc này, trong lòng hắn ta cũng không dễ chịu.
Tôn đại nương nhìn thấy con trai như vậy, cũng không còn cách nào khác: "Được, ta tin các ngươi một lần."
Tô Tịch Oanh gật đầu, để đám người Triệu ma ma dọn hết đồ trong xe ngựa xuống, để cho xe ngựa trống không, sau đó Trình Minh và Giang Dương cẩn thận khiêng Vương Lãng vào xe ngựa.
Tiêu Tẫn nhìn thấy trong xe ngựa còn tối hơn so với bên ngoài thì cau mày, bảo Giang Dương đốt thêm vài ngọn đèn dầu nữa.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Vương Lãng xong, Tô Tịch Oanh cũng theo sau nhảy lên xe: "Trước khi ta bước ra, không cho phép bất kỳ ai đi vào làm phiền ta."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Được, tuyệt đối sẽ không để người khác làm phiền."
"Ừ."
Tô Tịch Oanh hạ rèm cửa xe xuống, nhìn Vương Lãng đã sắp không còn hơi thở, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định mạo hiểm đưa hắn lên bàn phẫu thuật trong không gian để trị liệu.
Nàng mở cơ quan ra, cẩn thận khiêng người vào phòng phẫu thuật trong không gian.
Trong phòng phẫu thuật có đèn không góc chết chiếu xuống, vết thương trên bụng của Vương Lãng càng trở nên đáng sợ.
Tô Tịch Oanh không hề có bất kỳ sự nao núng nào, nhanh chóng lấy găng tay ra, đeo vào tay, cắt y phục trên người của hắn ra sau đó khử trùng.
Sau khi để vết thương hoàn toàn lộ ra thì chân mày của Tô Tịch Oanh càng cau lại hơn, vết thương này còn nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng.
Nàng cầm lấy dao phẫu thuật, chậm rãi cắt phần thịt bị thối rữa đi, đợi sau khi mắt thường có thể nhìn thấy phần thịt thối rữa đã bị cắt đi, nàng mở miệng vết thương ra xem, lá lách đã bị nhiễm trùng đến biến chứng, nhưng may là vẫn chưa đến mức phải cắt bỏ, nhưng muốn xử lý sạch sẽ bộ phần đã biến chứng thì cũng là một chuyện cực kỳ phức tạp và phiền phức.
Thời gian phẫu thuật kéo dài lâu hơn so với tưởng tượng của mọi người.
Mắt thấy trời sắp sáng rồi, trên xe ngựa vẫn không có chút động tĩnh nào, đám người Tôn đại nương khó tránh khỏi trở nên sốt sắng.
"Rốt cuộc nàng ta, nàng ta đang làm gì ở trong đó vậy, nàng ta muốn làm gì con trai ta, ta phải vào trong xem xem, ta phải vào trong xem xem!" Tôn đại nương bất chấp xông về phía xe ngựa.
Giang Dương thấy vậy bèn nhanh chóng chạy ra trước ngăn lại: "Tôn đại nương, các ngươi đã chọn tin tưởng phu nhân, vậy thì hãy tin tưởng đến cùng, phu nhân sẽ không làm ra những chuyện làm hại đến Vương phó tướng đâu."
Tôn đại nương không nghe lọt tai, cố chấp muốn xông vào trong: "Các ngươi đều là cá mè một lứa, ta không thèm tin những lời các ngươi nói đâu, ngươi để ta vào xem con trai ta!"
Giang Dương không còn cách nào khác, chỉ đành để mặc Tôn đại nương vừa cào vừa đánh, Vương Lãng là huynh đệ của hắn ta, hắn ta không thể nào ra tay đánh trả lại Tôn đại nương được.
Đến khi mặt của Giang Dương sắp bị cào nát rồi, màn cửa của xe ngựa đột nhiên bị người vén lên, Tô Tịch Oanh nhảy từ trên xe xuống.
"Chữa trị khá thành công, người có lẽ đã được cứu sống rồi."
Đám người Tôn đại nương dừng hành động lại, lật đật leo lên xe ngựa, thấy Vương Lãng nằm yên tĩnh trên xe, mặc dù vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng tử khí trên mặt đã không còn thấy đâu nữa, quả thực đã được cứu sống rồi!
Tiêu Tẫn nhìn thấy ánh mắt của Tô Tịch Oanh có vẻ hơi mệt mỏi, thấp giọng nói: "Ngươi đi qua chiếc xe ngựa khác nghỉ ngơi chút đi."