Nàng đi tới bên cạnh nhìn, phát hiện quầng mắt của hắn có chút đỏ: "Đau như thế nào, ngứa không?"
Tiêu Tẫn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt của nàng gần trong gang tấc nói: "Hơi nóng."
"Bị viêm? Không phải chứ." Tô Tịch Oanh nhẹ nhàng thổi vài hơi vào mắt hắn: "Bây giờ đỡ hơn chưa?"
Tiêu Tẫn còn chưa kịp nói chuyện, xe ngựa đột nhiên xóc mạnh, Tô Tịch Oanh nghiêng người, cả khuôn mặt áp vào má phải của Tiêu Tẫn.
"A!"
Hai tay Tô Tịch Oanh đỡ thùng xe, đứng thẳng dậy xoa xoa cái mũi đau nhức, lúc ngẩng đầu mới phát hiện mình đã ôm Tiêu Tẫn vào lòng.
Trái tim nàng đập lệch một nhịp, muốn văng ra ngoài giống như gặp quỷ.
Mặt Tiêu Tẫn không biểu tình dời đi: "Bản thân cẩn thận một chút."
Tô Tịch Oanh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là cái gì.
Sau giờ nghỉ ngơi vào buổi trưa, đoàn người lại bắt đầu xuất phát, Tô Tịch Oanh chỉ cần đỡ Trình Minh một tay để lùa đàn gia súc đi, nếu không có làm việc gì thì lâu lâu Tiêu Tẫn lại gọi to nàng hai tiếng.
Càng gần tới Yến Tây Quan, dân cư càng thưa thớt, mặt trời trên đầu càng chói chang như muốn thiêu đốt tất cả mọi người.
"Hạ đại thúc, với tốc độ này thì khi nào chúng ta sẽ đến Yến Tây Quan?"
Hạ Thủ Nghĩa cầm mũ rơm ra, nhìn con đường thênh thang phía trước nói: "Dựa theo tốc độ hiện tại, trong vòng mười ngày nữa hẳn là chúng ta có thể đến nơi."
Mười ngày, cũng không lâu lắm.
Sau khi mặt trời lặn, họ dừng chân ở một chỗ trên sa mạc.
Rõ ràng, khi đi trên đường vào buổi sáng, ai cũng cảm thấy dường như ánh nắng có thể làm tan chảy tất cả mọi người, nhưng khi đã dừng chân trên sa mạc vào ban đêm, lại cảm thấy lạnh đến mức răng va vào nhau cập cập, gió thổi đến mức toàn bộ cơ thể đều nổi da gà.
Nhưng đêm nào Tô Tịch Oanh cũng sẽ lặng lẽ đắp miếng giữ ấm cho mọi người, đảm bảo là họ sẽ không bị cảm lạnh vào ban đêm.
Trên sa mạc, tầm mắt nhìn phía xa xa cũng chẳng có gì, cho nên sau khi dừng chân Tô Tịch Oanh không đi đâu cả mà chỉ ở lại với bọn trẻ.
"Đúng là vô lý, kẻ làm hại cả nhà chúng ta khổ không kể xiết, bây giờ lại suốt ngày được ăn mặc sung sướng, ông trời đúng là không có mắt! Thấy không, con trai ta sắp bỏ mạng ở sa mạc này rồi, kẻ hại người như bọn họ cho dù là què chân nhưng vẫn còn rất tốt, ông trời ơi, hãy mở mắt to ra nhìn rõ những người mệnh khổ như chúng ta đi."
Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới bất ngờ lao đến chỗ đám người Hạ Thủ Nghĩa rồi đá nồi bát lung tung, chỉ chó mắng mèo mắng to.
Tô Tịch Oanh nhìn người đàn bà này suy nghĩ một hồi, xác định trong trí nhớ của mình không hề có người như vậy.
"Là Tôn đại nương." Giang Dương nhận ra người phụ nữ đó, đi tới trước mặt bà ta.
Ai ngờ, bà ta dường như vớ được nơi phát tiết, vươn tay túm lấy Giang Dương, gào mồm chửi to: "Đều là tại ngươi ngàn đao giết người, các ngươi muốn nghịch thiên thì liên quan gì đến chúng ta, hiện tại liên lụy đến nhi tử ta khiến nó mất mạng, nhi tử tội nghiệp của ta..."
Tôn đại nương dùng sức đấm đánh vào người Giang Dương, Giang Dương hơi cau mày nhưng cũng không né tránh: "Tôn đại nương, mong bà bình tĩnh lại, Vương phó tướng xảy ra chuyện gì sao?"
Ở trên chiến trường, Vương phó tướng cũng là một trong những tướng tài, đắc lực của Tiêu Tẫn, sau khi Tiêu Tẫn bị bắt giam, gia đình Vương phó tướng cũng bị giáng tội.
"Con trai ta chết rồi, đều là tại ngươi cả!" Tôn đại nương đánh một trận nhưng bởi vì thể lực không đủ nên bèn ngồi phịch xuống đất khóc thét lên.
Giang Dương có chút khó xử quay đầu nhìn Tiêu Tẫn.
Hai tay Tiêu Tẫn chống người đi tới trước mặt Tôn đại nương: "Tôn đại nương, nếu khó chịu thì cứ trút giận lên người ta đi."
Tôn đại nương oán hận nhìn Tiêu Tẫn, cầm một cục đá dưới đất ném vào người hắn.
Tiêu Tẫn cũng không tránh né, hắn cứ đứng tại chỗ chịu đựng.
Nhìn thấy Tiêu Tẫn bị đánh, hai đứa trẻ dùng đôi chân ngắn của mình chạy nhanh đến bảo vệ Tiêu Tẫn ra đằng sau.
"Không, không cho bà bắt nạt phụ thân."
"Phụ thân, đừng sợ, chúng con sẽ bảo vệ người!"
Tôn đại nương đang nổi nóng, làm sao để ý bọn chúng có phải là trẻ con hay không, cục đá trong tay liền thuận thế ném về phía bọn họ!
Hai đứa bé chính là giới hạn cuối cùng của Tô Tịch Oanh, không ai được gây hại đến chúng.
Nàng bước nhanh về phía trước, nắm chặt lấy tay Tôn đại nương, lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà có thể trút giận lên ta."
Điều mà Tô Tịch Oanh không biết là, chuyện nàng hãm hại Tiêu Tẫn ngoại trừ Tiêu Tẫn và một số thuộc hạ thân cận của hắn ra, không có ai khác biết chuyện này hết, bọn họ đều nghĩ là Tiêu Tẫn thật sự muốn làm phản nên bọn họ mới bị lưu đày.
Tôn đại nương đã biết sự đáng sợ của Tô Tịch Oanh, bà ta không dám chọc tức Tô Tịch Oanh, nhưng khi nghĩ đến đứa con trai đã chết của mình, bà ta lại tức giận.
"Ngươi, các ngươi không được chết tử tế, không được chết tử tế!"
Tô Tịch Oanh buông tay bà ta ra, đứng trước mặt bà ta, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ nói lại một lần cuối cùng. Việc lưu đày đều là do Tô Tịch Oanh ta gây ra, không liên quan gì đến Tiêu Tẫn, nếu ngươi cảm thấy bất mãn, thì cứ đến tìm ta."
Nếu Tô Tịch Oanh đã sử dụng cơ thể này, nàng không nghĩ sẽ trốn tránh những sai lầm mà nguyên chủ đã gây ra, nếu không, theo tính tình của nàng, nàng đã sớm vỗ mông chạy lấy người lâu rồi.
Nàng ở lại đây chỉ là để bù đắp lại những điều ngu ngốc mà nguyên chủ đã làm.
Tôn đại nương thấy nàng không giống như đang nói dối nên tức giận tát cho nàng một cái.
Tô Tịch Oanh bị bà ta tát cho ngây người, rất nhanh trong mắt hiện lên một tia địch ý.
"Nương! Bà không được đánh nương!"
Hai đứa trẻ muốn chạy tới, lại bị Tô Tịch Oanh ngăn lại.
"Ngoan đừng tới đây, chuyện này để ta tự xử lý."
Tôn đại nương thấy Tô Tịch Oanh thật sự không đánh trả, cho là Tô Tịch Oanh sợ nên tiếp tục giơ tay muốn tát.
Lúc nảy quá đột ngột, nàng không đề phòng nên nhịn một chút, bây giờ lại muốn tát, bà ta thật sự cho rằng nàng là bùn nhão sao.
Tô Tịch Oanh nắm lấy tay bà ta, trong mắt hiện lên sát khí: "Lão gia hỏa, ngươi muốn chết!"
Tôn đại nương sợ tới mức trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, lập tức vùng ra khỏi tay Tô Tịch Oanh, vỗ đùi khóc rống: "Đáng thương cho đứa con trai của ta, rốt cuộc nó đã tạo nghiệt gì, nếu không phải do những tên sát nhân này, nó sẽ không xảy ra tình trạng này."
Giang Dương thấy Tôn đại nương khóc to vậy, hắn ta vẫn quan tâm đến đồng đội của mình: "Đại nương, rốt cuộc Vương Lãng làm sao, dẫn chúng ta đi xem thử, biết đâu còn có cách cứu chữa."
Tôn đại nương nhảy dựng lên nói: "Con trai ta sắp chết rồi, ngươi còn muốn hại nó sao? Ta không cần các ngươi giả mù sa mưa, chỉ cần các ngươi giao đồ ăn và nước ra đây là được."
Tiêu Tẫn nghe được những lời này bèn cau mày, Tô Tịch Oanh nhìn thấy thế liền hỏi: "Ngươi có quan tâm đến nhi tử của bà ta hả?"
Tiêu Tẫn nghe vậy thì mở miệng: "Ừm, cùng là chiến hữu vào sinh ra tử với nhau, đều là người đáng tin cậy."
Tô Tịch Oanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta hiểu rồi." Nói xong, nàng đi đến trước mặt Tôn đại nương.
Tôn đại nương thấy nàng tiến đến gần thì cảm thấy da dầu tê dại: "Ngươi, ngươi muốn làm gì, ngươi làm hại bọn ta thê thảm thế này mà còn chưa đủ sao, còn muốn giết cả ta để diệt khẩu hả? Có còn công lý nữa không chứ..."
Tô Tịch Oanh không kiên nhẫn mà cau mày lại: "Con trai của ngươi ở đâu?"
Tôn đại nương nghe vậy, lập tức trở nên đề phòng cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Con của ta sắp không qua khỏi rồi, ngươi còn muốn làm gì nó?"