Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Đến Cổ Đại Nuôi Dưỡng Vương Gia Tàn Phế Cùng Hai Bé Con

Chương 56


2 tháng

trướctiếp

"Hạ đại thúc, ta vừa bắt được hai con thỏ rừng, tối nay chúng ta cùng ăn."

Hầu như mỗi lần Tô Tịch Oanh vào núi đều sẽ kiếm được thứ gì đó, Hạ Thủ Nghĩa đã quen với chuyện này, không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

"Được, tối nay ta làm thịt thỏ chiên cho ngươi ăn."

Tô Tịch Oanh liếm môi, có thể nói là nàng gấp gáp không chờ được nữa.

Lúc nàng chuẩn bị nghỉ ngơi chờ đến giờ ăn, Lâm Thù Du rụt rè trốn sau lưng nàng nói: "Phu nhân, phu nhân, tìm được rồi, tìm được rồi, người tối hôm qua đã động thủ với ta."

Đôi mắt phượng sắc bén của Tô Tịch Oanh rất nhanh quét nhìn xung quanh, khẽ nói: "Ở đâu?"

"Ở đó, ở trong đám người kia, người đó, ngồi ở giữa có vết sẹo chỗ khóe mắt, chính là hắn ta, chính là hắn ta! Phu nhân, đừng nhìn, đừng..." Lâm Thù Du nói đến những lời sau cùng, đầu nàng ấy cũng không dám ngẩng lên.

Tô Tịch Oanh bình tĩnh liếc nhìn phía bên đó, một trong những tù nhân đang ngồi giữa đám đông dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Tịch Oanh, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh cũng không né tránh, lạnh lùng nhìn lại hắn ta.

Đôi mắt của hắn ta như rắn độc, sắc bén, còn lộ ra chút quỷ dị lạnh lùng, ai bị tầm mắt như vậy dõi theo đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Người đàn ông dường như không ngờ Tô Tịch Oanh dám nhìn hắn ta lâu như vậy, đột nhiên hắn ta cười một cách kỳ lạ.

Tiếng cười quỷ dị này phát ra trong đội ngũ, khiến người ta sởn tóc gáy.

Lâm Thù Du bị âm thanh đó dọa cho sợ đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngã vào trong vòng tay của Tô Tịch Oanh.

"Phu nhân, hắn ta, hắn ta thật đáng sợ, hắn ta thật sự rất đáng sợ..."

Tô Tịch Oanh cầm túi nước lên, mở ra uống một ngụm: "Mấy ngày nay đi theo sát ta, đừng chạy lung tung."

"Được, được, được."

Buổi tối sau khi ăn no, Tô Tịch Oanh ôm hai túi sữa nhỏ lên xe ngựa ngủ với Lâm Sanh, còn Tiêu Tẫn canh giữ bên ngoài xe ngựa.

Sau khi Tô Tịch Oanh dỗ đứa trẻ đi ngủ, nàng ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tẫn.

"Ngươi biết lai lịch của những người mới xuất hiện này không?"

Tiêu Tẫn liếc nhìn những người đó qua tấm rèm xe bị gió thổi bay lên: "Không rõ."

"Lâm Thù Du nói, người tấn công nàng ấy nằm trong số những người này."

Tiêu Tẫn khẽ nhíu mày: "Ngươi tránh xa bọn họ một chút."

Mặt Tô Tịch Oanh không chút biểu tình đáp lại, đương nhiên nàng sẽ không chủ động đi khiêu khích những người này, nhưng nếu dám đắc tội với nàng, nắm đấm của nàng cũng không phải ăn chay.

"Lúc bọn họ bước đi, bước chân vững vàng, thân thể lại uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu không phải có kỹ năng khinh công thượng đẳng, tuyệt đối không cách nào đạt tới trình độ này được."

Tô Tịch Oanh nằm xuống bên cạnh hắn, khoanh chân hỏi: "Cao thủ?"

Sắc mặt Tiêu Tẫn nặng nề gật đầu: "Cả đám đều thế hết."

"Khó trách bọn họ bị xích hết lại, áp giải một nhóm tù nhân như vậy, mà chỉ có một vài quan sai đi theo, thật sự rất thú vị, ta đi ngủ đã, nếu có việc gì thì hãy gọi ta dậy." Tô Tịch Oanh trở mình nhắm mắt lại.

"Được." Tiêu Tẫn ngủ không được, kêu Giang Dương đi gác đêm, đồng thời giám sát chặt chẽ những người đó.

Vào ban đêm, Tô Tịch Oanh chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy bụng mình chướng lên có chút khó chịu, vì vậy nàng đứng dậy, nhìn đứa trẻ đang ngủ và Tiêu Tẫn một cái, định lặng lẽ không tiếng động nhảy ra khỏi xe ngựa.

Không ngờ, nàng vừa động, Tiêu Tẫn liền giật mình tỉnh giấc.

"Đi đâu?"

"Giải quyết vấn đề cá nhân."

Tiêu Tẫn ngồi thẳng người, nhìn về phía bóng đêm yên tĩnh: "Đi nhanh về nhanh, cẩn thận một chút."

Tô Tịch Oanh gật đầu đi về phía xa xa.

Mặc dù trời tối đến mức không thể nhìn thấy gì, nhưng Tô Tịch Oanh vẫn tìm được một chỗ kín đáo, khi nàng giải quyết vấn đề xong, đột nhiên nàng nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ ở phía trước.

Nàng đứng yên không nhúc nhích, cảnh giác chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Người trốn trong bóng tối dường như không ngờ là Tô Tịch Oanh sẽ ngừng lại, kiềm chế không được bước ra từ một cây đại thụ.

Dưới ánh trăng mờ mịt, Tô Tịch Oanh vẫn nhìn thấy vết sẹo rõ ràng ở khóe mắt hắn ta, chính là người đàn ông mà Lâm Thù Du đã nhắc đến.

Người đàn ông kéo lê xích sắt, từng bước tiếp cận Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh không chạy trốn, chỉ đứng yên đó đợi hắn ta bước tới.

Phản ứng của Tô Tịch Oanh khiến trong mắt người đàn ông lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn ta đã khôi phục vẻ mặt u ám, cách Tô Tịch Oanh tầm ba bước thì dừng lại, cởi thắt lưng ra, cởi quần ra, làm trò trước mặt Tô Tịch Oanh, còn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tô Tịch Oanh: "Đêm nay ta cho ngươi nếm thử hương vị của sự sung sướng."

Tô Tịch Oanh liếc nhìn đũng quần của hắn ta với đôi mắt lạnh lùng, châm chọc cười nhạo một tiếng.

Tiếng cười khinh miệt của nàng khiến sắc mặt của người đàn ông thay đổi, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn, lao nhanh về phía Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh tránh né nhẹ nhàng, trực tiếp né tránh bàn tay đang lao về phía nàng một cách chính xác.

Hụt một chiêu, người đàn ông càng tức giận hơn, ra đòn nhanh hơn trước rất nhiều.

Mắt phượng của Tô Tịch Oanh chợt lóe, động tác né tránh của nàng so với trước đây còn nhanh hơn nhiều, nhưng nàng không thèm đánh trả, chỉ khiến cho người đàn ông đó nghĩ là sắp bắt được nàng, sau đó nàng lại linh hoạt né tránh.

Sau mười lăm phút đồng hồ, người đàn ông dường như đã mất kiên nhẫn, hắn ta bẻ gãy xiềng xích ở tay và chân, điên cuồng lao về phía nàng như một con linh cẩu.

Cuối cùng Tô Tịch Oanh bị hắn ta ép đến rìa của một ngọn đồi.

Ánh trăng ảm đạm chiếu vào khuôn mặt đắc ý của người đàn ông, có vẻ dữ tợn lạ thường, đồ vật giữa háng của hắn ta lắc lư theo từng bước chân, điên cuồng ngẩng đầu khi hắn tới gần nàng.

"Mỹ nhân, ngươi không chạy thoát được đâu, khà khà khà..."

Tô Tịch Oanh cụp mắt xuống, khi nàng ngước mắt lên lần nữa, trong mắt nàng đã nhuốm màu huỳnh quang khát máu: "Cao thủ? Chỉ có thế thôi." Nàng nhanh chóng đấm vào sống mũi hắn ta một cách chuẩn xác.

Hành động nhanh đến nỗi ngay cả người đàn ông cũng không có thời gian để phản ứng.

Người đàn ông bị đấm một cái, mắt đỏ hoe vì tức giận, hắn ta giận dữ gầm lên một tiếng tiếp tục ra tay với nàng.

Nhưng lần này Tô Tịch Oanh không còn né tránh nữa mà trực tiếp ra đòn, khi nắm đấm của cả hai va vào nhau trên không trung, người đàn ông chỉ nghe thấy một tiếng rắc, toàn bộ cánh tay của hắn ta biến dạng một cách quỷ dị, cả người bay ngược ra phía sau.

Tô Tịch Oanh không cho hắn ta cơ hội thở dốc, nhanh chóng đi vòng ra phía sau, đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn ta ngã khụy xuống đất, trực tiếp bóp chặt cổ, áp cả khuôn mặt của hắn ta xuống giữa háng của hắn ta: "Phế vật, tự mình hưởng thụ đi!"

"Aaa!"

Người đàn ông vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng hắn ta không thể thoát khỏi sự khống chế của Tô Tịch Oanh.

Tô Tịch Oanh chậm rãi buông tay ra, nhìn người đàn ông ngã dưới đất hồi lâu không đứng dậy được, lạnh lùng nói: "Nói với những người đó, nếu các ngươi còn dám có ý nghĩ dơ bẩn đê tiện nào với thân nhân của ta, ta sẽ cho các ngươi tự ăn cái đó của chính mình."

Khi Tô Tịch Oanh trở lại doanh trại, nàng thấy Tiêu Tẫn đang ngồi bên ngoài xe ngựa.

Nàng đi đến bên cạnh xe ngựa, chống tay lên chỗ ngồi, thuận thế ngồi xuống: "Sao ngươi còn chưa ngủ?"

Trong bóng tối, Tiêu Tẫn mím chặt môi mỏng: "Ta bị ngươi đánh thức, ngủ không được."

Tô Tịch Oanh ngáp một cái rồi nằm xuống bên cạnh hắn: "Do buổi sáng ngươi ngủ quá nhiều."

Tô Tịch Oanh trở mình ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Tiêu Tẫn ngồi ở bên ngoài xe, nhìn thấy Giang Dương từ trong bóng tối đang chạy về.

Vừa rồi khi Tô Tịch Oanh đi vào trong núi, hắn đã bảo Giang Dương bám theo sau.

Giang Dương chạy về bên cạnh xe ngựa: "Vương gia, phu nhân đã về rồi?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp